Quân Hôn Chớp Nhoáng



Hồng Thi lúng túng cười, “Anh Mập, em không đi mà, ha ha ha.” Giang Hạo bước tới, anh Mập vốn kiêu ngạo ương ngạnh lại uốn lưng cúi đầu quy phục, “Anh Hạo, nhiều năm không gặp, anh chẳng khác gì cả, vẫn... đẹp trai như trước!” Giang Hạo cười, “Ôi, tôi già rồi, đã xuất ngũ rồi.” Vừa nghe Giang Hạo đã xuất ngũ, vẻ mặt anh Mập vui hẳn, nhẹ nhõm không ít, cũng nói chuyện hăng hái hơn, “Anh xuất ngũ rồi à, ha ha, tốt quá rồi.” “Ừ, mới xuất ngũ một tháng, giờ được điều sang Viện kiểm sát.” Anh Mập như ngồi tàu lượn siêu tốc, từ chỗ cao nhất ngã xuống chỗ thấp nhất, “Viện Viện Viện kiểm sát á? Anh Hạo trâu bò quá.” Anh Mập ủ rũ, cụp đuôi bảo đảm, “Anh Hạo, em thề em không2làm lưu manh lâu rồi, em thề!” Giang Hạo nhìn sang Chu Tử Duệ, “Cậu không sao chứ?” Chu Tử Duệ chùi khóe miệng, hơi hổ thẹn lắc đầu. Giang Hạo trực tiếp biểu lộ sự không hài lòng của mình, “Sau này đừng bảo cậu là lính do tôi dạy, mất mặt tôi.” Chu Tử Duệ không có lời gì để nói, đích thực là lâu nay anh ta ngồi văn phòng cả ngày, thiểu rèn luyện nên đã quên gần hết những bản lĩnh trước kia được học. Uống rượu lúc xã giao rồi thức đêm tăng ca nên tố chất cơ thể cũng không bằng trước nữa. “Được rồi, đi sang tiệm đối diện ngồi rồi nói.” Giang Hạo ra lệnh, “Có thù oán gì thì nói rõ ràng một lần.” Giang Hạo dắt tay Kiều Tâm Duy đi đằng trước, Giang Hạo ngẩng8đầu ưỡn ngực bước nhanh lên trước, Kiều Tâm Duy phải chạy mới đuổi kịp anh. Cô nhìn ra sau, hê, anh Mập hung hăng kia quả thực ngoan ngoãn theo sau. Chao ôi, ông xã, hắn đi theo thật kìa, nghe lời quá.”

Giang Hạo nhếch môi ôm eo cô, không cho cô nhìn ra sau, “Đương nhiên, em cứ đi theo anh ở trước là được.”

“Dạ dạ dạ, ông xã, em tò mò lắm, rốt cuộc lại lịch của người đó là gì?”

“Bây giờ không biết cậu ta làm gì, nhưng trước kia là lưu manh, từng bị anh bắt, em đừng xem thường cậu ta.” Kiều Tâm Duy không kìm được mà liếc ra sau, Giang Hạo cương quyết quay đầu cô lại, “Đi đường phải nhìn đằng trước.”

Ở nhà hàng, khung cảnh tao nhã, phòng riêng bày biện độc đáo, nhưng không khí không2ổn tí nào, xấu hổ nhất chính là Hồng Thi. “Nói đi, tại sao?” Tác phong giải quyết vấn đề của Giang Hạo vẫn theo nguyên tắc sấm rền gió cuốn, thái độ cứng rắn, giọng điệu cũng rất cứng rắn. Ở trong quân đội lâu rồi, nhất thời vẫn chưa sửa được. Anh Mập liếc nhìn Hồng Thi, hắn ngại không dám mở miệng trước. Chu Tử Duệ và Lý Thiên Vi nhìn nhau, Lý Thiền Vi nói trước, “Hôm nay vì Hồng Thi mắc lỗi trong công việc nên bị tôi đuổi ra ngoài, nếu tôi đoán không nhầm thì Hồng Thi tìm người đến để hòng trả thù.” Lý Thiền Vi lời ít ý nhiều, nói rõ câu chuyện, trong phòng riêng lập tức yên tĩnh xuống không ai tiếp lời.

Hồng Thi ngồi yên ở cửa phòng, cửa không khóa, cô ta định trốn2đi mấy lần nhưng đều bị anh Mập ngắn lại. Anh Mập là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, “Cô ngồi yên đó, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới cô, cô đừng hòng đi.” Nói xong, anh Mập quyết đoán đứng dậy khóa cửa.


Hồng Thi cũng đứng lên theo, cô ta rất hối hận vì vừa rồi trên đường cái không la lên dê xồm, cô ta thật sự có cảm giác mình như bị bắt cóc vậy, “Tránh ra, dựa vào đầu mà tôi phải ở đây để mấy người chê trách? Mấy người không có tư cách này!”

Chó bị đánh lắm cũng nhảy tường chứ huống gì là Hồng Thi. Lý Thiền Vi nói: “Cô là chủ mưu gây ra vụ ẩu đả này, cô dám đi ra thì tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt cô, tôi nói được là6làm được, cô có thể ra ngoài thử xem.”

Hồng Thi tức giận, nhưng bây giờ cô ta không có sự lựa chọn nào, chỉ đành ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Anh Mập nói đúng sự thật, “Tôi nhận được điện thoại của cô ta, khóc sướt mướt bảo là bị cấp trên mắng, không muốn đi làm nữa và muốn cho cấp trên một bài học, bắt nói xin lỗi gì đó.”

Chu Tử Duệ còn đang đau lòng vuốt ve vết tát tại trên mặt Lý Thiền Vi, “Thiền Vi răn dạy cô vì cô làm việc không tốt, cô ấy cũng đâu có ra tay đánh cô.” Hồng Thi mím chặt môi không hé răng.

Giang Hạo tổng kết, “Chuyện này đơn giản mà, giải quyết hòa bình đi. Mập, cậu sửa xe lại đàng hoàng cho người ta, bữa cơm này tôi làm chủ, ăn xong coi như không xảy ra chuyện gì nữa, thế nào?... Tử Duệ?” Chu Tử Duệ gật đầu, “Em không có ý kiến.” Giang Hạo hỏi lại, “Mập thì sao?”

Mập cười cười, “Nếu anh Hạo đã nói thế thì em cũng không có ý kiến, anh Hạo, bữa này chắc chắn phải để em mời, xem như em xin lỗi người anh em này.” Nói xong, anh Mập cầm ly rượu mời Chu Tử Duệ một cái rồi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Chu Tử Duệ khẽ mím môi, thú vị, thú vị.


Anh Mập cười ngây ngô nói, “Ha ha, nếu cậu cũng là anh em của anh Hạo, vậy xem như chúng ta không đánh không quen nhau, hề nói nghe, mấy cứ lúc nãy cậu đấm vào ngực tôi ấy, đau thật đấy.” Chu Tử Duệ khinh thường xưng anh em với một tên lưu manh, nhưng anh ta vẫn nể mặt Giang Hạo, “Vậy đến bệnh viện khám đi, tôi trả tiền thuốc cho.”

Anh Mập cười gượng, “Ai da, người anh em đừng nói chuyện đầy mùi thuốc súng thế, tôi lại mời cậu một ly nữa nhé?” Chu Tử Duệ nghe thấy khẩu âm này thì cảm thấy rất thân thiết, anh ta đáp một câu khí phách, “Uống!”

Hai người nhìn nhau cười, nụ cười này là xóa hết ân oán. Vấn đề giữa đàn ông đều giải quyết rất đơn giản. Mà giữa phụ nữ thì không đơn giản như thế.

Giang Hạo nói tiếp, “Chuyện còn lại là giữa Lý Thiến Vi và cô gái này, tôi nghĩ cần các cô tự nói chuyện với nhau.” Lý Thiền Vi liếc nhìn Hồng Thi, “Cô nói đi, cô muốn thế nào?”

Hồng Thi cảm thấy rất tủi thân, bọn họ đông người nên chắc chắn cô ta không chiếm được phần lợi, cô ta châm biếm, “Ha, cô cảm thấy tôi còn có thể thể nào?... Dù sao sau này tôi cũng không làm cấp dưới của cô nữa, hôm nay tôi đã đánh cô một bạt tai rồi, tôi sẽ không xin lỗi bởi vì cô đáng phải chịu, trong lòng cô hiểu rõ tối nhịn cơn tức với cô bao lâu rồi.”

Chu Tử Duệ hỏi ngược lại, “Vậy cô có biết cô ấy đã phải đi dọn chiến trường cho cô bao nhiêu lần không?” “Ơ..” Hồng Thi vốn không tin.


“Cô học tâm lý học, đừng cho là chúng tôi không biết bằng tốt nghiệp chuyên ngành Kế hoạch là dùng tiền mua về, đừng tưởng có chú cô che giấu giúp thì những người khác sẽ không phát hiện ra. Còn nữa, cả phòng Kế hoạch đều biết cô có chỗ dựa là chú, cô chính là một quân cờ mà chú của cô gái vào phòng Kế hoạch. Nhưng mà, Thiến Vi vẫn để cô ở lại phòng Kế hoạch lâu như thế, dạy dỗ cô từng chút một, không lẽ cô cũng không biết những việc đó sao?”

Hồng Thi hoàn toàn nghẹn lời, nhất thời không phản ứng kịp. “Tôi cũng không nói nhiều nữa, chỉ nói việc cô ấy mắng cô đi, cô cảm thấy cô ấy sẽ lãng phí thời gian vào một người chẳng là gì cả ư?” “Anh đừng nói nữa.” Hồng Thi bịt tai lại kêu to, “Đừng có nói mấy thứ này với tôi, tôi không tin, tôi không tin!” Chu Tử Duệ cười lạnh lắc đầu, “Không thể nói lý.” Anh ta cầm tay Lý Thiền Vi, “Kệ cô ta, không đáng để em đối xử tốt với loại người này như thế, sau này cô ta thế nào em cũng đừng quan tâm.”

Anh Mập cũng nghe hiểu được đôi chút, vỗ vai Hồng Thi bảo, “Bị người ta mắng do làm sai thì bình thường mà, nói xin lỗi đi, chuyện này là chúng ta sai.”

“Cút!” Hồng Thi không để ý tới, ngược lại hất tay hắn ta.

Anh Mập tức giận, nghiêm trang nói, “Ê, con bé này đừng có không nghe khuyên bảo, mấy năm nay anh đây làm đầu bếp, cả ngày bị ông chủ mắng thì làm sao? Chỉ cần khách khiếu nại, ông chủ cũng mặc kệ đúng sai mà đẩy hết trách nhiệm lên đầu bộ phận bếp. Chẳng phải chỉ bị mắng thôi sao, thời nay ai đi làm công mà không bị mắng? Ông chủ còn phải bị khinh bỉ kia, nói gì đến làm công.”

Giang Hạo chen vào, “Ô, Mập, cậu làm đầu bếp à?”

“Ha ha ha ha, đúng ạ anh Hạo, nếu năm đó không nhờ có anh thì em chắc chết sớm rồi. Trong tù em cải tạo tốt, ngồi hai năm là được tha, mỗi ngày em đều nghĩ đến lời anh nói với em. Anh nói đúng, cuộc sống ấy mà, sinh ra rồi thì phải sống tiếp. Con người sinh ra không phải là vì tiếp tục tồn tại sao?”

“Vì vậy em bắt đầu làm lại từ đầu, không làm được công việc cao sang gì, nhưng rửa chén em làm được. Sau này em học nấu ăn với một ông đầu bếp già, ha, nghề này đúng là hợp với em, làm mãi đến bây giờ. Anh Hạo, hôm nào rảnh thì tới quán ăn của em nếm thử tay nghề em nhé?”


Giang Hạo vui vẻ cười đồng ý, “Được đấy, giỏi, giỏi lắm!”

Anh Mập cực kỳ ngại ngùng, “Nhưng làm đầu bếp cũng khó kiếm tiền, quán cơm đó của em chỉ là quán nhỏ, không sánh bằng đầu bếp của khách sạn lớn. Thỉnh thoảng em cũng ra ngoài vớt vát thêm thu nhập. Em có cái mặt hung dữ còn gì, trước kia lại quen nhiều anh em, thỉnh thoảng hù dọa vài người hay giúp họ đòi nợ thuê, ha ha ha ha, cũng kiếm chút đỉnh tiến.”

Giang Hạo: “Thể chuyện hôm nay là nhận tiền của cô ta hả?”

Mập: “Không không không, hôm nay cô gái nhỏ này gọi điện thoại tới khóc lóc với em, em là kiểu không chịu được con gái khóc, mềm lòng nên xúc động chạy tới gây chuyện, xin lỗi nha đồng hương, ha ha ha.”

Giang Hạo: “Cậu vẫn nên lo làm đầu bếp cho đàng hoàng đi.”

Mập: “Anh Hạo, chuyện này không vi phạm pháp luật chứ?”

Giang Hạo: “Tự cậu biết chừng mực.” “Ha ha ha ha, em hiểu em hiểu, em nhất định không làm chuyện quá đáng, em đảm bảo với anh.” Nói xong, Mập vỗ đầu cái bộp, vội lấy một tấm thẻ trong túi ra trả lại cho Hồng Thi, “Trả lại cho cô, chuyển lời của tôi đến chú cô là tôi không làm chuyện này nữa.” “. ”Hồng Thi ngẩn ra tại chỗ.

“Anh ta, anh ta,” Mập chỉ vào Chu Tử Duệ, “Giờ anh ta là anh em của tôi, tôi sẽ không làm chuyện gây hại cho anh em mình.” Tất cả mọi người đều sửng sốt, Mập vừa vô tình tiết lộ một tin tức, Cát Quân mua chuộc hắn làm hại Chu Tử Duệ. Hồng Thi cầm thẻ, hoang mang đứng dậy, “Chuyện này... Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi không biết gì hết, tôi đi được chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui