Quân Hôn Chớp Nhoáng



Cô gái tên Hạ Chí này chính là lý do Nguyễn Tấn muốn kết thúc đoạn hôn nhân dị dạng của mình, cũng chính vì lý do đó mà cô trở thành tâm điểm của buổi liên hoan này.

Thoạt nhìn Hạ Chí rất căng thẳng, anh em bọn họ cười cười nói nói, cô cũng không chen lời nào, chỉ cười phụ họa. Kiều Tâm Duy thấy cô căng thẳng nên chủ động bắt chuyện, “Hạ Chí, ừm, tên này thật sự rất dễ nhớ, ha ha, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Thoạt nhìn giống như sinh viên mới ra trường ấy.”

Hạ Chí thuận tay vén tóc rối ra sau tai, ngượng ngùng đáp: “Chị, cảm ơn chị khen ngợi, em đã ba mươi tuổi rồi.”

Kiều2Tâm Duy tắt tiếng, “Thật sao? Đúng là nhìn không ra, vậy cô không cần gọi tôi là chị, tôi không dám nhận đâu.” Giang Hạo bật cười, khoác vai cô nói với Hạ Chí: “Cô phải gọi cô ấy là chị dâu, tôi lớn hơn Nguyễn Tân hai ngày.” Giang Hạo rất đắc ý giơ tay hình chữ V, còn lúc lắc hai cái.

Mặt Hạ Chí đỏ lên, da cô trắng, mặt đỏ lên trông rất rõ, có lẽ chưa quen với mọi người nên mới bị trêu một chút là cô đã đỏ mặt. Kiều Tâm Duy nhìn Hạ Chí xấu hổ, họ nhẹ hai tiếng, tóm tay Giang Hạo ấn xuống dưới. Cô cười nói: “Không cần gọi chị dâu, chúng ta cứ gọi8tên nhau đi. Đúng rồi, có thể cô vẫn chưa biết, trước kia vừa tốt nghiệp Đại học là tôi đã làm cấp dưới của Nguyễn tổng, anh ấy cũng coi như là một nửa thầy giáo của tôi đấy. Nếu nói như vậy, có khi tôi còn phải gọi cô một tiếng cô nhỉ?”

Hạ Chí cũng cười, gật đầu nói, “Được thôi, Tâm Duy.” Thật ra cô đã biết Kiều Tâm Duy từ lâu, Nguyễn Tấn đã từng yêu thầm một cấp dưới trong công ty, chính là Kiều Tâm Duy. Ấn tượng đầu tiên của cô với Kiều Tâm Duy rất tốt, hiền hòa, hào phóng, rộng rãi, thảo nào trước đây Nguyễn Tấn thích cô ấy. May mắn là Giang Hạo đã theo đuổi2được cô ấy.


Nguyễn Tấn bỗng nhiên mở miệng, “Tôi nghĩ vẫn cần phải nói một số việc. Tôi và Hạ Chí từng hẹn hò bảy năm trước, bảy năm trước ba của tôi ép buộc tôi đến ra mắt Thẩm Giai Dĩnh, lần ra mắt đó làm hại bọn tôi chia tay, mãi cho đến năm ngoái chúng tôi mới gặp lại, sau đó thì như các cậu đã thấy đấy.”

Nguyễn Tấn săn sóc cầm lấy tay Hạ Chí, hành động đó là một lời khẳng định, “Vốn dĩ tôi nghĩ muốn nói rõ ra là vì không muốn các cậu có bất kì suy nghĩ không tốt nào về cô ấy. Dù sao trên pháp luật, thân phận của tôi là đã kết hôn. Tôi muốn2nói rằng, cô ấy không phải là bên thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của tôi, cô ấy không phá hỏng hôn nhân của tôi. Là tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân dị dạng kia nữa, là tôi đã nghĩ thông suốt, muốn bắt đầu lại cuộc sống mà mình muốn từ đâu.” Nguyễn Tấn vẫn kéo tay Hạ Chí từ lúc nãy đến giờ, Hạ Chí cúi đầu, cảm động đong đầy trong mắt.

Trong những người đang ngồi, chỉ có Dương Đan xuất hiện sắc mặt khác lạ. Thì ra là người thứ ba, cô ta nghĩ. Cô ta không khỏi thẳng sống lưng, cảm giác mất mát vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ có thêm nhiều sự tự tin và kiêu6ngạo. Dù Dương Đan tôi không nhận được nhiều sự chào đón, nhưng cũng là bạn gái đường hoàng của Trần Kinh Nghiệp. Còn Hạ Chí chỉ là một kẻ thứ ba sắp được lên làm vợ thôi, cho dù được lên làm vợ, một ngày làm kẻ thứ ba, cả đời cũng là kẻ thứ ba.

Vào lúc này, Trần Kinh Nghiệp luôn vạ miệng cũng ngồi ngay ngắn, cầm ly rượu lên mời Nguyễn Tấn một ly, nói: “Người anh em, tôi ủng hộ cậu, ngày nào cậu bị ông già nhà cậu đánh cho tàn phế, nhớ báo cho tôi biết để tôi đến chở cậu.” Anh ta nói những lời này rất nghiêm túc, mặc dù nghe giống như đang nói đùa.

Giang Hạo nói: “Đương nhiên bọn tôi hiểu và ủng hộ cậu, nhưng mà con đường này không dễ đi, hai người phải chuẩn bị sẵn cho tình huống cả hai cùng bị tổn thương, đặc biệt là phía phụ nữ.” Anh nhìn Hạ Chí, trịnh trọng nói, “Mặc kệ có đúng hay là sai, trong mắt người bên ngoài, cô vẫn là người thứ ba, chắc chắn sẽ có người nói sau lưng cô, cô phải chịu được. Lời thật khó nghe, nhưng đây là lời nói thật, người khác nói chắc chắn còn khó nghe hơn so với tối gấp mười lần, cô phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Hạ Chí cảm ơn Giang Hạo từ tận đáy lòng. Cô hiểu những điều này, trước khi quyết định chung sống với Nguyễn Tân, cô đã hiểu rõ bản thân sắp đối mặt với những gì. Cô nói: “Cảm ơn, nếu như tôi không chuẩn bị những điều này, hôm nay cũng không ngồi cùng một chỗ với mọi người, tôi không sợ những thứ này, thật ra người khó khăn nhất là Nguyễn Tân.” Nguyễn Tấn chỉ cười thờ ơ, “Yên tâm, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ xử lý tốt.”. Bầu không khí hơi nghiêm túc, nên Kiều Tâm Duy trêu ghẹo nói: “Ai da, có bạn nhỏ ở đây, nói ngọt như mật vậy không tốt lắm đâu nhé?!... Được rồi được rồi, bọn họ đều hiểu những đạo lý này, anh đừng có giảng giải nữa, Hi Bảo, mau quản lí ba con đi.”

Miệng Hi Bảo ăn đến phình ra, làm gì quan tâm đến người lớn đang nói cái gì. Mẹ ra lệnh, bé chỉ lo nghe lệnh là được. Thằng bé nhìn Giang Hạo nói: “Ba, tay con bẩn quá, lau tay cho con đi... Ba, còn miệng nữa... Ba, con muốn đi tè...”


Là một người cuồng con cái, Giang Hạo không có quyền từ chối.

Giang Hạo kéo Hi Bảo rời bàn tiệc, Trần Kinh Nghiệp lại không nhịn được trêu chọc, “Thật sự không ngờ nhé, trong ba chúng ta Giang Hạo lại làm cha đầu tiên. Cậu ấy nổi tiếng nghiêm túc và còn mặt đen, vậy mà cũng có một mặt hiền từ như thế, chậc chậc chậc, Kiều Tâm Duy, là nhờ cô dạy dỗ giỏi.” Giang Hạo trừng mắt lườm anh ta, dùng ánh mắt nói: Lần sau hai chúng ta hẹn riêng, cậu sẽ biết tay tôi. Nhưng mà cũng chỉ hung ác như vậy một hai giây, quay đầu là lại trở về với bộ mặt hiền lành. “Hi Bảo đi nào, ba dẫn con đi toilet... chậm thôi chậm thôi, cẩn thận vấp vào bàn chân”

Bàn chân. Một câu của Giang Hạo như sét đánh cả đám người.

Hai cha con đi ra khỏi phòng riêng, Kiều Tâm Duy cười nói: “Chờ đi, sau này mấy người cũng sẽ như vậy, sau này mấy người cũng phải thường xuyên tìm bọn này để thảo luận về cách nuôi dạy trẻ thôi.”

Nguyễn Tấn nói: “Đúng vậy, Hi Bảo thông minh và ngoan ngoãn như vậy, em làm mẹ cũng không dễ dàng, đến đây Tâm Duy, tôi mời em một ly.” Anh lại bổ sung một câu, “Lấy trà thay rượu.” “Ha ha, được, tôi chúc hai người khổ tận cam lai, sớm sinh quý tử.”

“Câu chúc phúc này rất tốt, cảm ơn.”


Trần Kính Nghiệp không nói chen vào đây được, một mình cắm đầu uống liền hai ly rượu, uống xong còn muốn rót tiếp, Dương Đan ngăn lại, anh ta hung dữ, “Cố đừng để ý đến tôi, tôi muốn uống rượu.” Bầu không khí cứng lại ngay lúc đó. Dương Đan càng không còn mặt mũi nói tiếp. Cô ta biết, Trần Kinh Nghiệp phát cáu chẳng bao giờ phân biệt trường hợp nào. Cô ta càng chống đối anh ta, anh ta càng cáu kỉnh hơn.

Dương Đan không biết tại sao anh ta lại đột nhiên phát cáu, nhưng mà trong lòng Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy đều hiểu. Nếu không có Chu Tiểu Y, nếu không có âm mưu tai nạn xe trước kia, thì anh ta cũng có một gia đình hạnh phúc, anh ta cũng có một người vợ yêu dấu, anh ta cũng có con của mình.

Vân Thanh sẽ là nghiệp chướng khiến Trấn Kinh Nghiệp không thể tha thứ cho mình cả cuộc đời này.

Phòng ăn yên tĩnh một lần nữa, yên tĩnh đến mức tiếng ồn ào ở buồng bên cạnh cũng có thể nghe thấy được. Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy không biết khuyên bảo thể nào, Dương Đan xấu hổ, Hạ Chí càng không biết sai ở đâu. Hạ Chỉ nhìn Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói chuyện.

Tình cảnh bế tắc này cuối cùng bị Hi Bảo phá vỡ. Một lát sau, Giang Hạo bể Hi Bảo về. Hi Bảo vỗ bụng nhỏ, sung sướng nói: “Mẹ ơi mẹ, con điị, ị xong bụng trống rồi, con có thể ăn thêm một cái đùi gà không?” “...” Con trai của mẹ, trên bàn cơm đấy, con nói như thế có hay không hả?

“Chỉ có thể ăn một cái đùi gà, con cũng đã ăn không ít tôm rồi, tiếp theo chỉ có thể ăn rau củ và trái cây thôi.”

Vẻ mặt Hi Bảo uất ức nhìn ba, Kiều Tâm Duy lại nói: “Nhìn ba không ích lợi gì đâu, con bị đau bụng ba cũng không đau giùm con được. Ba chỉ biết đưa con đến chỗ bác sĩ chích và uống thuốc thôi.”


Giang Hạo gật đầu, “Mẹ nói rất đúng, nào, ăn cà rốt.” Hi Bảo không kén ăn, nhưng cà rốt là món ăn bé chẳng sao mê nổi.

Hi Bảo cầm lấy muỗng nhỏ, đút đến bên miệng Giang Hạo, “Ba, ba cũng nếm một miếng.” Vẻ mặt của Giang Hạo đau khổ, bởi vì anh cũng không mê vị của cà rốt, nhưng ở trước mặt con trai, anh không thể biểu hiện ra, “Hi Bảo một miếng, ba một miếng, được không?” Hai cha con bắt đầu ăn cà rốt của nhau, người này một miếng người kia một miếng. Hình ảnh đó quá đáng yêu.

Mọi người tiếp tục tán gẫu, hỏi công việc của Hạ Chí, Hạ Chí ngại ngùng cười và nói: “Vốn dĩ tôi làm việc ở thành phố S, từ đại học đến khi đi làm, ở đó suốt mười năm trời. Tuần trước tôi mới được điều đến đây, tất cả còn đang trong quá trình thích nghi.”

“Hạ Chí, cô là người ở đâu?”

“Giang Nam.” Hai mắt Kiều Tâm Duy sáng ngời: “Quê tôi cũng ở Giang Nam.” “Thật sao, vậy chúng ta thật sự có duyên” Một người phụ nữ ba mươi tuổi, từ bỏ quê nhà vì một người đàn ông, từ bỏ nơi cô đã phấn đấu mười năm, một lòng đi theo người đàn ông này dù phải chịu bao lời chỉ trích. Thật sự không phải tất cả mọi người đều có thể có được sự quyết đoán này.

Hạ Chí, người cũng như tên, người nhẹ nhàng như hoa cúc. Nguyễn Tân nói kế hoạch của mình, “Tôi nghĩ đầu tiên tôi sẽ thử thương lượng với Thẩm Giai Dĩnh. Nhưng hiện giờ cô ấy đang đi nước ngoài, tôi không liên lạc được, đành đợi cô ấy gọi điện thoại cho tôi vậy. Bên phía cô ấy thì không có vấn đề, chủ yếu vẫn là phía ba tôi và ba của cô ấy hơi khó giải quyết.”

“Cô ấy và người đàn ông kia còn ở bên nhau không?” Giang Hạo nói.

Nguyễn Tấn lắc đầu: “Bọn tôi vẫn luôn ai lo phận nấy, không hỏi thăm, không quan tâm nhau, đã hai năm rồi bọn tôi không gặp mặt. Ăn Tết cô ấy cũng không xuất hiện, tôi cũng không biết tình hình gần đây của cô ấy như thế nào. Tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhưng máy không kết nối được, hỏi đồng nghiệp cơ quan cô ấy mới biết cô ấy đi công tác nước ngoài.” Giang Hạo vẫn khá có tầm mắt, anh nói: “Tuyệt đối đừng xung đột với ba cậu, ngay từ đầu ông ấy nghe thấy chắc chắn sẽ phản đối. Hai người xung đột với nhau, cha cậu sẽ đổ trách nhiệm lên người Hạ Chí.” “Tôi hiểu, dù thế nào tôi cũng nhịn được, mấy năm nay bọn họ cũng biết quan hệ giữa tôi và Thẩm Giai Dĩnh, bọn họ muốn ẵm cháu.” “Đúng, cứ nắm lấy điều này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui