Quân Hôn Chớp Nhoáng



Mà Chu Tử Duệ là nam thần trong suy nghĩ của các cô, trong công việc thì cẩn thận tỉ mỉ, trong cuộc sống đời thường thì tính cách chính trực, tuổi còn trẻ đã leo lên được vị trí cấp cao. Có thể nói là trẻ tuổi, nhiều tiền, còn đẹp trai nữa. Trong công ty người thầm mến anh vô số kể, có hành động cũng không ít, nhưng anh đều từ chối. Nhưng cũng vì điều đó, người yêu anh lại càng yêu anh hơn.

Không ngờ, thật không ngờ, vậy mà Tề Thiên Đại Thánh lại ốm được nam thần về. Sau này sẽ không còn là Tề Thiên Đại Thánh nữa, trở thành người thắng trong đời người, đắc ý cả sự nghiệp và hôn nhân.

Chu Tử Duệ bị mọi người2ép uống rất nhiều rượu. Mặc kệ là nam hay nữ, đều muốn tham gia náo nhiệt lên mời một ly. Chu Tử Duệ không tiện từ chối. Lý Thiền Vi nói phải lái xe nên từ chối tất cả lời mời rượu, mọi người cũng không dám ép buộc, dù sao quan hệ cấp trên và cấp dưới vẫn còn đó.

Có mấy đồng nghiệp nữ uống rất nhiều, còn âm thầm lau nước mắt. Lý Thiền Vi lấy cùi chỏ khẽ đẩy Kiều Tâm Duy, dùng ánh mắt ra hiệu, nói: “Cô nhìn Tiểu Quách kìa, bình thường ở trước mặt Chu Tử Duệ nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, vừa nhìn là biết có ý gì. Bây giờ hay rồi, đang khóc đấy.” Kiều Tâm Duy nhìn theo, đúng vậy, cô gái nhỏ8mang đôi mắt đẫm lệ, luôn liếc mắt đưa tình nhìn Chu Tử Duệ. Ánh mắt này chẳng kiêng dè một chút nào. Kiều Tâm Duy nhắc nhở, “Xem ra về sau chị mệt mỏi rồi đây. Lúc nào cũng phải đề phòng.” “Đúng vậy, bây giờ tôi càng nghĩ càng phiền. Sau này chẳng những phải làm tốt công việc, mà còn phải giám sát chồng chặt chẽ. Việc này cũng không dễ à.” “Ha ha, hối hận à?”

Lý Thiền Vi cười, “Tôi không hối hận. Hóa ra cũng không phải là tôi yêu đơn phương, anh ấy cũng đã thích tôi nhiều năm. Tôi chỉ hận mình không chủ động sớm một chút, hận bản thân chết mất.”

Kiều Tâm Duy: “Trông chỉ có tiền đề chưa kìa! Sao chị không hận anh ấy2không sớm chủ động một chút?”

Lý Thiền Vi: “Không, anh ấy nói anh ấy đều có kế hoạch cả rồi. Đến bây giờ, chỉ cần tôi vẫn còn độc thân, mặc kệ tối chủ động hay không, anh ấy đều sẽ chủ động. Cho dù tôi chủ động thì chỉ là yêu nhau sớm hơn mà thôi, vẫn phải đến bây giờ mới kết hôn.”


Kiều Tâm Duy giễu cợt chị, “Ôi chao, thì ra là phô bày tình cảm à, ha ha ha. Được rồi, tôi kể cho chị biết, tôi và chồng cũng kết hôn nhanh đấy, gặp mặt ba lần, rồi đi đăng ký kết hôn.” Cơn hóng hớt của Lý Thiền Vi bị khơi dậy, “Thật sao? Lúc nào kể cho tôi nghe một chút đi. Chồng của cô còn là ân2nhân cứu mạng của chồng tôi mà, không thể thiếu việc mời anh ấy ăn cơm được.”

“Được, có rất nhiều cơ hội.” Đang nói, điện thoại di động của cô vang lên, xem màn hình, tâm trạng vui vẻ của cô bỗng nhiên tụt xuống, là điện thoại của A Nặc.

“Sao thế? Là chồng cô tìm cô đấy à?”

Kiều Tâm Duy nở nụ cười, cầm điện thoại lên, đứng dậy nói: “Ngại quá, tôi ra ngoài nghe điện thoại.” Lý Thiền Vi giễu cợt cô, “Chồng cô quản lí cũng rất nghiêm đấy nhỉ, mới đi một lát thôi mà.” Kiều Tâm Duy đi ra khỏi phòng riêng, đi đến chỗ góc cua yên tĩnh hơn mới bấm nhận cuộc gọi. “A lô?”

“Tâm Duy, đang bận ư?” Giọng nói của A Nặc rất bình tĩnh,6không thân thiện như lúc trước, nghe cũng có vẻ xa cách.

“Liên hoan với đồng nghiệp ở bên ngoài. Cậu có chuyện gì không?” “Mình...” A Nặc im lặng một lúc, dường như rất khó mở miệng. Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi. “A Nặc, nếu cậu muốn nói chuyện liên quan đến Giang Hạo, tôi nghĩ tôi không có sức để nghe. Tình cảm nhiều năm nay giữa tôi và Giang Hạo sẽ không dễ dàng bị cậu châm ngòi ly gián đâu.” “Tâm Duy, mình...” A Nặc khẽ nghẹn ngào. “Mình chỉ muốn nói xin lỗi... Mình phải đi rồi, rời khỏi Đô Thành.” Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt. Lần này đổi lại thành cô là người im lặng. “Mình nói xin lỗi, là xin lỗi vì đã nói với cậu những lời trước đó. Nhưng chuyện mình yêu Giang Hạo không phải là chuyện mình có thể kiểm soát, tình cảm không thể kiểm soát được, yêu chính là yêu. Đúng, không sai, mình đã từng thổ lộ với Giang Hạo. Khi đó hai người đã ly hôn, mình cũng không coi là kẻ thứ ba, không phải sao? Khi đó mình độc thân, anh ấy đã ly dị, mình yêu anh ấy, theo đuổi anh ấy, không có gì sai, không phải sao?”

Kiều Tâm Duy không phản bác được. Lời A Nặc nói quả thật không sai. “Tâm Duy, Giang Hạo thật sự rất yêu cậu, mặc dù trước đây anh ấy đã gây tổn thương cho cậu, nhưng tình yêu dành cho cậu vẫn chưa bao giờ thay đổi. Mình phải đi đây, không mở tiệm cà phê nữa, không mở nổi, đã đến nước này, không bằng mình rời khỏi đây.”

Kiều Tâm Duy giải thích: “A Nặc, tôi cũng không nói gì với Giang Hạo, Giang Hạo cũng không làm gì cả. Đúng là người ta cần dùng cửa hàng, nên mới lấy về.” A Nặc cười hai tiếng. “Không sao, không quan trọng, thể nào cũng không quan trọng nữa. Mình rời khỏi đây, với cậu và mình đều tốt cả. Tâm Duy, cậu là bạn tốt nhất của mình, trước đây, hiện tại, sau này vẫn thể. Mình sẽ mãi mãi chúc phúc cho cậu.” Kiều Tâm Duy cảm thấy trong lòng chua xót, khổ sở nói không nên lời. Cô cảm thấy A Nặc vẫn oán trách, nhưng sự tuyệt vọng còn lớn hơn nhiều phần oán trách này. Có lẽ đối với cô mà nói, rời khỏi đúng là lựa chọn tốt nhất. “Khi nào thì đi?”


“Làm thủ tục xong xuôi đã, chắc là sẽ không quá lâu.” “Đi đâu?”

A Nặc không trả lời mà lại cười, “Mình nghĩ chúng ta cũng không cần phải gặp lại nữa, không phải ư?” Kiều Tâm Duy khổ sở không nói nên lời, tâm trạng này giống với tâm trạng lúc cô tận mắt thấy Tôn Dung Tuyên chết vì tai nạn xe.

“Mình không nói chuyện này với Tiểu Chi, Tâm Duy, xin cậu giữ bí mật này giúp mình được không? Đây là... sự tự trọng cuối cùng của mình.” Cô nghĩ, chắc chắn A Nặc cũng biết bản thân không đúng, có điều cô ấy là người kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối không thể cúi đầu một cách hèn mọn. Nếu phải xin lỗi, cô ấy cũng muốn xin lỗi mà giữ lấy sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mình. Cách điện thoại, cô gật đầu. “Được, tôi sẽ không nói với Tiểu Chi. Vậy thì... chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

“Cảm ơn.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Kiều Tâm Duy rất lâu vẫn chưa thể bình thường như cũ, cũng không muốn khóc, chỉ thấy lòng nghẹn ứ đến mức khó chịu. Cô đứng ở cửa sổ, mở ra nửa cánh cửa sổ, đứng đó hứng gió lạnh.

Mãi đến lúc Lý Thiến Vi đi tìm cô.

“Hey, cô ở đây làm gì? Lâu như vậy mà không vào trong làm tôi tưởng cô chạy trốn rồi.” Lý Thiền Vi thấy vẻ mặt nặng nề của cô, quan tâm hỏi, “Sao sắc mặt lại thế này? Điện thoại của chồng cô hả?” Kiều Tâm Duy lắc đầu.

“Vậy là điện thoại của ai? Sao vậy?”


“Một người bạn của tôi.” Cô cười đắng chát. Bây giờ chỉ có thể dùng từ “một người bạn” để mô tả A Nặc, “Cô ấy phải rời khỏi Đô Thành đến nơi khác, có thể sau này không bao giờ có thể gặp mặt nữa.”

Lý Thiến Vi rất bình tĩnh gật đầu. “Ừm, sau đó thì sao?” “Sau đó, không có sau đó nữa.” Kiều Tâm Duy mím môi dưới và nói. “Cô ấy yêu chồng của tôi, chồng tôi từ chối.”

Lý Thiển vi bừng tỉnh hiểu rõ và gật đầu, chị vươn tay ra khoác lên vai cô, an ủi: “Thế chẳng phải khá tốt ư? Phải biết rằng, chuyện bạn thân và chồng ở bên nhau cũng không hiếm thấy, cô ta còn có lương tâm hơn so với những người cướp chồng của bạn rồi nói tình yêu là vô địch. Thật ra cô nên cảm thấy may mắn, may mắn có một người bạn lý trí, còn có một người chồng yêu cô.”

Rốt cuộc vẫn là người lớn hơn vài tuổi, đến một số tuổi nhất định, phụ nữ luôn hiểu được càng nhiều điều hơn. Cũng không đến nỗi phải từng trải qua, nghe thấy và nhìn thấy cũng có thể biến thành kinh nghiệm của mình.

“Vậy nên, cô không cần như vậy, bạn bè ấy mà, lúc nào cũng tìm được, chúng ta không phải cũng là bạn bè à? Sau này tâm sự nhiều lên, chăm sóc lẫn nhau, tố khổ với nhau, chúng ta sẽ trở thành bạn thân. Hơn nữa chúng ta đều đã kết hôn, không cần phải lo lắng cướp chồng của đối phương, đúng không?”

Kiều Tâm Duy nhịn không được phì cười. Cô phải xem lại Lý Thiền Vi lần nữa, cấp trên nghiêm túc mặt lạnh vô tình kia, thì ra cũng có một khía cạnh ấm lòng như vậy. Quả nhiên, con người đều cần phải đi làm quen, đi tìm hiểu.

“Đúng không? Cười được là tốt rồi.” “Cảm ơn, tôi khá hơn nhiều rồi.”

“Đừng khách sáo, tôi kết hôn nên tôi vui mà. Đi, vào đi thôi.”

Liên hoan vô cùng náo nhiệt, nhưng ngày mai còn phải đi làm nên không đập phá quá khuya, đã kết thúc từ sớm rồi. Một đám người đi ra khỏi khách sạn, có mấy người đã uống say. Chu Tử Duệ cũng say, để người khác dìu đi, một bên là Lý Thiền Vi, một bên là Thẩm Ngôn Thanh. Thẩm Ngôn Thanh cũng say. Khu ghế sofa ở ngoài đại sảnh, Giang Hạo để điện thoại di động xuống và đứng dậy. Đó là nơi sáng sủa nhất đại sảnh, phía trên có một chiếc đèn chùm bằng thủy tinh, treo vô số ngọn đèn thủy tinh, tất cả ánh sáng đều tập trung vào phía dưới. Giang Hạo mặc chiếc áo len màu xám đơn giản và quần đen, chân mang một đôi giày Martin bằng da, ăn mặc đơn giản, khí chất sạch sẽ, thân hình cao gầy, còn có gương mặt đẹp trai không thể bỏ qua.


“Oa, ai vậy? Đẹp trai quá!”

Trong lúc mọi người nhìn sang, Giang Hạo giơ tay lên vẫy vẫy về phía bọn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt đong đầy yêu thương. “Tâm Duy, bến này.”

Kiều Tâm Duy chạy chậm đến, “Hơ, tại sao anh lại ở đây?” Cố vỗ nhẹ cánh tay anh và nói, “Mặc ít vậy không lạnh sao?”

“Trong đại sảnh đầy đủ máy sưởi, anh còn cảm thấy nóng đấy.”

“Ra ngoài sẽ lạnh mà, anh đến đây bằng gì? Không phải lái xe tới chứ? Bây giờ anh vẫn chưa thể lái xe được đâu!” “Tài xế và xe ở bên ngoài, anh ở trong này chờ em.”

“Hi Bảo đâu?”

“Ở nhà, đã nói một tiếng với dì giúp việc rồi nên dì vẫn còn ở nhà chúng ta. Một lát đến khi chúng ta về nhà rồi để tài xế đưa dì giúp việc về.”

“Ha ha, anh nghĩ chu đáo thật đấy.”

Mọi người phía sau đều thấy choáng váng, đặc biệt là nữ. Đả kích kiểu này, đừng dồn đến cùng lúc trong vòng một ngày được không hả? Có cho bọn FA sống hay không đây?! Chu Tử Duệ nhìn thấy Giang Hạo và nói: “Anh Hạo, a ha ha ha ha, các đồng chí, đây là ân nhân cứu mạng của tôi, anh cả của tôi, Giang Hạo.” Anh nói chuyện đã líu hết cả lưỡi lại. Giang Hạo vẫy tay chào hỏi với mọi người, sau đó nói: “Chào mọi người, về sớm cả đi, không phải ngày mai còn phải đi làm sao? Tôi đưa cô ấy về trước, hẹn gặp lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui