Quân Hôn Chớp Nhoáng



“Không có, tuyệt đối không có, tôi đã đồng ý với chị là không nói mà.” Lý Thiền Vi buồn bực: “Vậy tại sao anh ấy lại kỳ lạ như thế? Cô chưa nói thật chứ?” Kiều Tâm Duy nghiêm chỉnh trả lời: “Tôi thì tôi tuyệt đối không nói. Anh ấy sao vậy?” “Anh ấy hẹn tôi.”

“Ha ha, đây không phải là chuyện rất tốt hả?” “Nhưng mà tôi và anh ấy đã quen biết bảy tám năm, anh ấy chưa hẹn với tôi bao giờ, chẳng lẽ cô không cảm thấy chuyện này không logic à?” Kiều Tâm Duy thật sự rất muốn cười. Ai có thể tưởng tượng, tổ trưởng Lý - Lý Thiền Vi làm việc nghiêm túc và đối xử2với mọi người nghiêm khắc ngày thường, EQ lại thấp như vậy. Cô nói: “Tổ trưởng, cái này không phải là khoa học, không có logic gì để nói hết. Bảy tám năm không hẹn chị, bây giờ bỗng nhiên hẹn chị, không phải đây là chuyện tốt ư? Chị cứ coi như rốt cuộc trưởng phòng Chu đã nghĩ thông suốt rồi đi.”

“Anh ấy thật sự thông suốt? Không phải chỉ chơi bời với tôi chứ? Tôi không chơi nổi trò yêu đương chốn văn phòng đâu.” “Trước đây anh ấy đặt trọng tâm ở sự nghiệp, bây giờ sự nghiệp đã có, cũng đến tuổi rồi, có lẽ anh ấy thật sự nghĩ đến chuyện sống yên ổn. Anh ấy hẹn chị, chắc8chắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng, anh ấy không chơi đùa đâu.” Lý Thiến Vi vẫn không yên lòng nên hỏi: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?” “Anh ấy hẹn chị mấy giờ?” “Anh ấy hẹn tôi buổi tối đi ăn khuya, nhưng tôi không có thói quen ăn khuya, sẽ bị béo phì, bị táo bón, bị khó tiêu. Hơn nữa tốc độ của bọn tôi có phải phát triển quá nhanh hay không?” Kiều Tâm Duy không thể nhịn cười được nữa, “Chị không nên nghĩ nhiều như thế, phải học cách tận hưởng ngay lập tức. Tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, tuổi của hai người cũng không nhỏ, tốc độ phát triển cỡ nào cũng không nhanh2đâu. Tổ trưởng, chị mặc nội y gợi cảm một chút, nói không chừng buổi tối có hi vọng đó, ha ha ha.” “Xùy xùy, cô bớt lấy tôi ra làm trò đùa đi. Dù sao tôi vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tôi chưa nghĩ kỹ có nên đi hay không.”

“Đi chứ, chị đợi ngày này nhiều năm như vậy, tại sao lại không đi? Nếu bây giờ anh ấy đã thể hiện ra, chị cũng không cần rụt rè quá, lỡ đấu dọa anh ấy chạy mất thì chẳng phải chị khóc chết à?! Tổ trưởng, tôi nói cho chị biết, đầu tiên phải thu phục anh ấy, sau đó chị muốn trị như thế nào thì trị như thế đó. Để2anh ấy lãng phí mất của mình nhiều năm như vậy, nhất định phải cho anh ấy một bài học, chị hiểu ý tôi không?”

Lý Thiền Vi không biết nói gì. Một lát sau, chị đột nhiên hồi hộp nói: “A, điện thoại của anh ấy gọi đến, có lẽ là đến dưới lâu rồi, tôi cúp đây.” Nói cúp là cúp, Kiều Tâm Duy cười lắc đầu. Hai thanh niên gia đầu này nến ở bên nhau từ lâu rồi. Giang Hạo từ lầu hai đi xuống, thấy cô đang ngồi trên ghế sofa cười ngốc nghếch, anh hỏi: “Cười gì đấy? Điện thoại của ai thế?” “Hi Bảo ngủ nhanh vậy à?” “Ừ, nằm xuống là ngủ ngay, hôm nay ở đơn vị6chơi đã đời quá nên mệt rồi. Mà đêm hôm khuya khoắt, là điện thoại của ai vậy?” “Lý Thiến Vi đó.” Cô kéo Giang Hạo ngồi xuống, tiện thể dựa vào vai anh, nói, “Chu Tử Duệ đang theo đuổi Lý Thiền Vi, hai người đó có hi vọng. Nói không chừng năm nay chúng ta sẽ được uống rượu mừng.” Giang Hạo cười, “Thằng nhóc này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi.” “Anh biết chuyện của bọn họ à?” Lúc này, cơn hóng hớt của cô bùng lên cháy bỏng, “Biết bao nhiêu? Mau nói cho em biết, nhanh nhanh nhanh.”

“Có đến mức đó không?”


“Đến chứ. Anh mau nói cho em, càng kỹ càng tốt.” Giang Hạo bất đắc dĩ thở dài và nói: “Chu Tử Duệ vẫn luôn thích Lý Thiền Vi, nhưng ngại hoàn cảnh gia đình nên tự ti. Gia đình của cậu ấy rất phức tạp, cha mẹ ly hôn, mẹ tái hôn, anh chị em rất nhiều. Cậu ấy xuất thân từ vùng núi xa xôi, cả gia đình họ hàng dưới quê đều coi cậu ấy là niềm tự hào. Mà Lý Thiền Vi là người thành phố, lại là con gái một trong nhà, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được cha mẹ Lý Thiền Vi sẽ không đồng ý chuyện hai người bọn họ, Yêu đương là chuyện của hai người, nhưng kết hôn là chuyện của hai bên gia đình. Hai gia đình chênh lệch quá xa, nhất định mâu thuẫn sẽ nhiều hơn.”

“Nên trong mấy năm qua, Chu Tử Duệ chưa từng cân nhắc đến điều này. Sau này nếu cậu ấy kết hôn, dù không phải là Lý Thiền Vi, cậu ấy cũng cần có đầy đủ vốn liếng. Cậu ấy muốn trụ vững ở Đô Thành, cũng không muốn trở về nơi lạc hậu kia.” Kiều Tâm Duy hỏi: “Vậy anh ấy có thể đưa người nhà của anh ấy đến đây mà.”

Giang Hạo: “Nói thì đơn giản, nhưng thực tế cũng không dễ dàng. Mẹ của cậu ấy có gia đình của mình, tính tình của ba cậu ấy không tốt. Mấy năm trước ba cậu ấy đến ở một thời gian, nhưng ở một tuần thì về, không quen, còn cãi nhau cả ngày với hàng xóm trên dưới trái phải. Thật ra cậu ấy cũng rất phiền và chán ba mình, nhưng dù sao cũng là ba cậu ấy, không thể trách ông được.”

Giang Hạo: “Gia đình như vậy chính cậu ấy cũng không chịu đựng được, còn trông chờ vào con gái nhà người khác đến chịu đựng ư? Con gái người ta cũng là thịt trong lòng bàn tay của cha mẹ, làm sao chịu nổi?! Hiện giờ, nếu cậu ấy đã có hành động, chứng tỏ là cậu ấy đã có vốn liếng để cắm rễ ở Đô Thành, điều này sẽ tránh được rất nhiều mâu thuẫn gia đình, khá tốt.” Giang Hạo quay đầu nhìn cô, nói. “Được rồi, anh đã nói xong tất cả những gì anh biết.”

Kiều Tâm Duy tươi cười. “Ha ha, như vậy là khá tốt, hai người họ thật sự rất xứng đôi, làm việc nghiêm túc cẩn thận hết sức, nhưng về tình cảm lại rất ngây thơ, EQ quá thấp.” Giang Hạo đồng ý gật đầu, nói đến đây, anh chợt nhớ ra một chuyện. “Tâm Duy, em muốn biết tại sao Phương Mân có thể có cơ hội tiếp cận anh, khiến cho em hiểu lầm và ghen không?” Kiều Tâm Duy vung nắm đấm lên đánh anh. “Ai ghen? Đừng vênh váo được không?... Vậy anh mau nói tại sao đi.”

“Ha ha, đồ ngốc.” Giang Hạo tóm được nắm đấm của cô bằng một tay, bao gọn trong lòng bàn tay mình. “Nếu anh không muốn, ai cũng không có cơ hội đến gần anh, lại càng không có cơ hội để em hiểu lầm. Lý do Phương Mân Y có thể xuất hiện, là bởi vì Nguyễn Tấn.” “Nguyễn tổng?” Kiều Tâm Duy kinh ngạc không thôi. Cơn hóng hớt của cô nhảy nhót không ngừng. “Mau nói, mau nói, em muốn nghe.”


Giang Hạo: “Nguyễn Tấn có một cô bạn gái cũ, gây tổn thương lẫn nhau rất sâu sắc. Trùng hợp là trùng tên với Phương Mân Y, chỉ khác họ thôi. Mà Nguyễn Tấn từng thích em, Phương Mân Y cũng giống em ở vài điểm, cho nên anh cảm thấy, chắc là Phương Mân Y sẽ hợp với khẩu vị của Nguyễn Tấn. Anh muốn làm mối cho Nguyễn Tấn nên mới trao đổi cách liên lạc với Phương Mân Y. Ai ngờ hai người đó hiểu nhầm ý.”

“Vậy Nguyễn tổng có vừa mắt không?” Giang Hạo lắc đầu. “Suýt nữa Tân tuyệt giao với anh, nói anh hại bạn gái cậu ấy hiểu lầm.”

“Bạn gái? Nguyễn Tấn có bạn gái ư?”.

Giang Hạo muốn nói lại thôi, “Chuyện này cũng rất phức tạp, anh cũng không biết có được coi là bạn gái không, Tân không nói nhiều với anh.” “Mau nói cho em đi, anh chắc chắn biết.”

Giang Hạo hơi mím môi, cứ xem là nói chuyện phiếm đi, “Nếu anh nói cho em biết Tân đã kết hôn, em có kinh ngạc lắm không?”

“Có, chưa từng nghe nói mà.”


Giang Hạo: “Bốn năm trước cậu ấy đã kết hôn, lúc em bỏ đi không lâu. Nhà gái là do ba cậu ấy chọn, hai người kết hôn trên nền tảng không có bất kỳ tình cảm nào. Khi đó em không ở đây nên không biết. Sau khi kết hôn, hai người vẫn ai lo phận nấy. Cô gái ấy có người mình yêu, kết hôn cũng là vì bất đắc dĩ bị ép buộc. Giữa bạn bè bọn anh rất ít khi nhắc đến vợ của cậu ấy. Dần dà, tất cả mọi người đều cho rằng cậu ấy vẫn độc thân, xem cậu ấy như người độc thân.”

Kiều Tâm Duy: “Vậy tại sao phải kết hôn chứ?”

Giang Hạo: “Em có thể hiểu là liên hôn chính trị. Cha của họ đều là quan chức cấp cao, lúc họ còn nhỏ đã đính hôn. Tận biết người vợ sau này của mình chính là người kia. Đã mấy lần cậu ấy muốn phản kháng nhưng vô dụng, cuối cùng bỏ cuộc. Em biết có một khoảng thời gian cậu ấy đổi bạn gái liên tục, thật ra đó là một cách chống đối với gia đình. May mắn, lúc trước anh theo đuổi được em trước một bước, nếu không em theo cậu ấy, cậu ấy cũng không cho em danh phận được.”

Kiều Tâm Duy: “Vậy vợ của anh ấy đâu?”

Giang Hạo: “Cậu ấy còn không phản kháng được, em cảm thấy vợ của cậu ấy có thể phản kháng được ư? Cô gái ấy cũng có người yêu của mình, nghe nói đã bên nhau hơn mười năm, vẫn luôn yêu nhau trong bí mật. Họ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, ai lo phận nấy. Năm ngoái trước khi gặp lại em, bọn anh tụ tập với nhau, cậu ấy nói muốn ly hôn, vì một cô gái. Em biết không, lúc ấy anh bị hù chết, anh tưởng là vì em, cả buổi cũng không dám lên tiếng. Gần đây không tụ tập, tình hình tiếp theo đó anh cũng không biết.”

Kiều Tâm Duy đang hồ hởi nghe, bỗng nhiên bị ngắt, quá mất hứng. Cô níu lấy cổ áo Giang Hạo, lớn tiếng chất vấn: “Không biết? Cũng có chuyện anh không biết à?”

“Làm ơn, đó là chuyện riêng của người ta, anh không biết cũng rất bình thường mà. Có điều nói thật, mấy năm nay Tân sống không tốt, nếu có thể, anh hi vọng cậu ấy thật sự có thể thực hiện mong ước của mình. Người già cũng muốn ôm cháu trai, hai người họ như bây giờ, người già cũng rất sốt ruột.”

Kiều Tâm Duy nói: “Vậy chi bằng tìm một ngày hẹn với Nguyễn tổng đi, vốn dĩ anh ấy cũng nói muốn tụ tập, nhưng mãi không có cơ hội.”


“Em đó, bà tám.”

“Ha ha, em chỉ quan tâm bạn bè thôi, người không có quan hệ với em thì em mới không quan tâm.”

Nói chuyện trong chốc lát, thời gian cũng đã trễ, Hi Bảo đã ngủ say lâu rồi. Mà Giang Hạo thì có âm mưu, từ từ đến gần cô, “Bà xã, ngực anh hơi đau, em xem giúp anh thử.”

“Đau? Tại sao lại đau chứ?” Kiều Tâm Duy lo lắng, đưa tay cởi áo của anh ra, “Em kiểm tra một chút, nhất định là hôm nay anh bị mệt rồi.”

Cô cẩn thận cởi áo anh ra, cơ bắp của anh vẫn rắn chắc như vậy. Nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, màu da cũng nhả năng một chút, vốn là phơi nắng đen nhẻm. Cô cẩn thận vạch phần bằng gạc trước ngực anh, vừa ngửi, vừa nhìn. “Không nhiễm trùng, hay là gọi quân y đến khám thử?”

“Muộn quá đừng quấy rầy người ta.” “Vậy em đi bệnh viện với anh.” “Mệt mỏi quá, không muốn động đậy.” Giang Hạo nhân cơ hội dựa đầu lên vai cô, nhưng cô thấp, nên anh dựa vào người cô phải cong hết cả lưng. Tư thể đó có cảm giác hoàn toàn không thoải mái. Kiều Tâm Duy đẩy vai anh ra, đẩy anh ngồi vững chắc trên ghế sofa. “Được rồi, đừng giả bộ, em biết không phải vết thương của anh bị đau, mà là ngứa da.”. Giang Hạo giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ôm vào lòng, hai tay anh đặt trên lưng cô vuốt ve, mang theo ngọn lửa. Anh cắn vành tai cô, thủ thỉ: “Xương cốt đã liền, có thể ăn thịt rồi.”

“Đến đây đi, cưng à.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui