Quân Hôn Chớp Nhoáng



“ Khá tốt.”

“Lữ trưởng Thang nói anh muốn đến viện kiểm sát?” “Đúng vậy, đợi vết thương khỏi hẳn sẽ đến nhận chức” Tiểu Chính Dĩnh hơi cúi thấp đầu, nói: “Tốt rồi, rất tốt... Giang Hạo.” Cô ngẩng đầu lên, hỏi thẳng, “Tôi có thể nói chuyện riêng với vợ anh được không?” Giang Hạo khó xử đáp: “Không cần thiết phải thế, có chuyện gì cứ nói trực tiếp với tôi.” Vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng điệu rất cứng cỏi, thậm chí còn hơi chứa tính công kích. Kiều Tâm Duy kéo ống tay áo của Giang Hạo, ra hiệu anh đừng nghiêm túc như vậy. “Không sao đâu, ha ha, trưởng phòng Tiếu đừng trách, tính cách anh ấy là vậy đấy.” Tiểu Chính Dĩnh xấu2hổ cười, “Tôi không có ác ý, cô yên tâm” “Có thể mà, Giang Hạo, anh dẫn Hi Bảo qua bên kia đi dạo trước đi, bọn em trò chuyện vài câu thôi.” Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, cô tỏ vẻ rất chắc chắn, đã đặt Hi Bảo xuống dưới. “Vậy được, có việc gì gọi anh, anh không đi xa.” Câu này, giống như đang cảnh cáo Tiếu Chính Dĩnh đừng nói lung tung.

Giang Hạo dắt Hi Bảo đi về phía cạnh sân bóng rổ, bóng lưng hai cha con rất giống nhau, dáng đi cũng cực giống, một lớn một nhỏ. Nhìn hai người đi xa, Kiều Tâm Duy quay đầu lại hỏi: “Trưởng phòng Tiếu, cô muốn nói gì với tôi?”

Tiếu Chính Dĩnh cười hiền lành,7“Ha ha, thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi luôn tò mò, người phụ nữ có thể khiến Giang Hạo khăng khăng chuyển nghề là người như thế nào.”

“Trước đây... không phải chúng ta đã từng gặp rồi sao?” Kiều Tâm Duy buồn bực hỏi. Cô không cảm thấy Tiếu Chính Dĩnh là người sẽ quên một lần ngẫu nhiên chạm mặt vào mấy năm trước. “Ý tôi không phải là bề ngoài, tôi nghĩ, người phụ nữ có thể khiến Giang Hạo cố chấp như thế, chắc chắn là có điểm nổi bật, mà điểm nổi bật của cô, chính là sự nhẫn nhịn và bình tĩnh” Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt. Hình như cô ấy đang khen mình. Nhưng mà tại sao cô ấy phải1khen cô? “Mấy năm hai người ly hôn, đồng nghiệp trong quân đội đều biết, Giang Hạo rất đau khổ, nhưng vì phá án không thể không chịu đựng nỗi đau đớn này. Anh ấy làm việc không biết ngày đêm, có một lần ngất xỉu ngay trong lúc họp, đau dạ dày cộng thêm mệt nhọc. Anh ấy cũng rất hiếu, người sắt cũng có lúc phải ngã xuống.” “Nói thật, tất cả chúng tôi đều rất khâm phục anh ấy, có thể hi sinh lớn như vậy để phá án. Đương nhiên, là phụ nữ, tôi khâm phục cô hơn. Khi đàn ông xây dựng sự nghiệp, người hi sinh càng nhiều, thường đều là phụ nữ.”


Kiều Tâm Duy không nói nên lời. Cô cảm thấy Tiểu Chính7Dĩnh là một người phụ nữ có trí tuệ cao, thông minh, kiêu ngạo. Cô ấy không thua kém bất kì người đàn ông nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn đàn ông. Người phụ nữ như vậy, chắc chắn phải có một người đàn ông mạnh hơn cô ấy đi chinh phục.

“Kiều Tâm Duy, tôi không có gì giấu giếm với cô, tôi thích Giang Hạo, hơn nữa đã thích rất nhiều năm. Tôi từng cho rằng người đàn ông giống như anh ấy, chắc chắn phải là một người phụ nữ xuất sắc mới có thể xứng đôi. Cho nên tôi luôn âm thầm cố gắng trở thành người xuất sắc đó. Nhưng mà... ha ha. Khi anh ấy ly hôn, nhìn thấy dáng vẻ hút thuốc trong0đau khổ của anh ấy, tôi mới hiểu được, tình yêu không phải là xứng đôi hay không xứng đôi. Nếu đổi là tôi, chắc chắn tôi sẽ không thể nào tìm một nơi để sinh con một mình. Tính cách quyết định tất cả. Với tính cách của tôi, tôi chắc chắn không làm được. Do đó, tôi thật sự rất khâm phục cô. Chỉ có cô mới có thể im lặng tiếp nhận nhiều chuyện như vậy.”

“Tôi nghĩ, hiện tại tôi có thể thuyết phục bản thân thử đón nhận ý tốt của một người đàn ông khác. Bởi vì cô, tôi mãi mãi không có cách nào bước vào trái tim của Giang Hạo. Cũng chỉ có cô là người thích hợp với Giang Hạo nhất. Cô có thể tha thứ cho anh ấy, là phúc của anh ấy. Tôi chân thành chúc phúc cho hai người.”

Tiếu Chính Dĩnh đưa tay ra thể hiện lòng chân thành. Kiều Tâm Duy cười, cũng bắt tay với cô. “Cảm ơn, cũng hi vọng cô sớm có ngày tìm được người mình yêu mến.” Giang Hạo đã sớm không chờ nổi, người thì theo Hi Bạo đi dạo sân bóng rổ, nhưng mắt lại thường xuyên nhìn về phía bên này.

“Giang Hạo, tôi có việc đi trước, chúc hai người thuận buồm xuôi gió. Hi Bảo, tạm biệt.” Hi Bảo lễ phép vẫy bàn tay nhỏ. “Tạm biệt dì.” Trên đường về nhà, Giang Hạo hỏi các cô đã tâm sự chuyện gì. Kiều Tâm Duy cũng chỉ đáp: “Cô ấy chúc chúng ta mãi mãi hạnh phúc. Em chúc cô ấy mau kết hôn.” “Em nói thẳng vậy à?” “Không thì sao?” Giang Hạo không hỏi nữa. Anh không quan tâm những lời hai người đã nói với nhau. Anh chỉ cần thấy được nụ cười vui sướng của cô là đã hài lòng rồi.


***

Phòng Kế hoạch của Thịnh Thể. Ngày đầu tiên đi làm, tất cả mọi người đều ở đây, nhưng lòng thì chưa kịp kéo về. Đương nhiên, ngày đầu tiên đi làm xem như nhẹ nhõm, không có nhiệm vụ quan trọng gì cả.

Chỉ riêng việc Kiều Tâm Duy xin nghỉ phép vào ngày đầu tiên đã khiến Lý Thiền Vi rất đau đầu. Mặc dù lúc riêng tư, hai người coi nhau là bạn bè, nhưng ở công ty, chị vẫn là cấp trên trực tiếp của Kiều Tâm Duy. Chị đau đầu không phải là việc Kiều Tâm Duy xin nghỉ phép ngày đầu tiên, mà sợ những lời đồn xấu của đồng nghiệp bên ngoài.

Hồng Thi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, “Một số người trâu bò quá, còn nói mình là người mới nữa chứ. Tôi thấy phúc lợi còn tốt hơn so với mấy ma cũ như chúng ta. Ngay cả ngày đầu tiên cũng có thể không đến tùy ý mình. Ôi Thẩm Ngôn Thành, anh nói có phải cô ta cố tình hay không?” Thẩm Ngôn Thanh đáp: “Trưởng phòng Chu bảo cô ấy tiếp đón khách quý mà.”

Hồng Thi: “Anh tin ư? Tôi thấy rõ là cô ta ôm đùi trưởng phòng Chu, sao mỗi lần xin nghỉ phép đều tìm trưởng phòng Chu vậy? Cấp trên trực tiếp cô ta là tổ trưởng Lý cơ mà.” Thẩm Ngôn Thanh: “Vậy cô quan tâm nhiều như vậy để làm gì?”


Hồng Thi: “Chúng ta ở cùng một tổ, một mình cô ta kéo chân sau của tổ chúng ta lại, cuối tháng đánh giá tiền thưởng ít đi phải trách ai? À mấy người đều có tiền, không quan tâm chút tiền thưởng này, nhưng tôi quan tâm!” Không biết khi nào, trong sảnh lớn của văn phòng làm việc lặng ngắt như tờ. Hồng Thi vừa dứt câu, đã cảm thấy mọi người im lặng đến lạ thường. Cô ta có một linh cảm xấu, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh. Dường như Hồng Thi cảm thấy được điều gì đó. Cô ta chầm chậm xoay người, quả nhiên, Lý Thiến Vi đang đứng ở phía sau cô ta, nhìn cô ta chằm chằm, nhìn đến nỗi cả người cô ta rụt lại, “Tổ trưởng Lý, tôi... tôi...”

“Sao lại cà lăm rồi, không phải ban nãy nói một hơi dài sao? Tiếp tục đi.” Hồng Thi cúi gằm đầu. Cô ta tự biết mình không phải là đối thủ của Lý Thiền Vi. Nếu muốn tiếp tục ở lại đây, chỉ có thể nhịn. Cô ta còn trông chờ một ngày nào đó chú cô ta có thể độc chiếm quyền lực lớn, sau đó cho cô ta một chức tổ trưởng nhỏ.

Lý Thiền Vi hỏi ngược lại, “Không nói nữa?”.

Hồng Thi càng cúi đầu thấp hơn, hoàn toàn không dám ngẩng lên, càng không dám nói lời nào. Lý Thiền Vi nói trước mặt mọi người: “Mới mấy ngày thôi mà, trưởng phòng đã cố tình mời mọi người ăn cơm để giải thích quan hệ giữa anh ấy và Kiều Tâm Duy rồi. Chồng của Kiều Tâm Duy là ân nhân cứu mạng của anh ấy, coi như là anh ấy thiên vị Kiều Tâm Duy, không phải nên thế à?! Không phải cô cũng dựa vào sự che chở của chú mình mới có thể ở lại phòng Kế hoạch ư?”

Hồng Thi không phản bác được dù chỉ một câu.

“Bầu không khí ở văn phòng bị những người thích nói xấu như cô phá hỏng hết. Cả ngày chỉ biết tám chuyện nhảm nhí, cả ngày chỉ biết thậm thụt sau lưng người khác. Nếu cô có thời gian rỗi, không bằng viết thêm vài bản kế hoạch đi. Trình độ lập kế hoạch của cô đúng thật là không bằng Kiều Tâm Duy đầu. Không phải cô tự xưng là ma cũ à? Vậy xin mời cô thể hiện bản lĩnh lập kế hoạch của ma cũ đi nào!”

Ngày đầu tiên Lý Thiền Vi tới đã nổi cơn giận dữ với Hồng Thi, thật hả giận, nhịn lâu lắm rồi. Chị nói tiếp với tất cả mọi người: “Các anh chị không có chuyện gì cũng đừng xầm xì một cách mù quáng. Lải nhải nhiều, tiền thưởng cuối tháng mới ít đấy, có nghe thấy không?!”


“Vâng ạ.” “Làm việc hết đi, đừng có tụ tập lại một chỗ.” Lý Thiền Vi quay đầu lại lườm Hồng Thi, Hồng Thi mới hơi ngước đầu lên lại nhanh chóng gục xuống, “Hồng Thi, nếu muốn ở lại chỗ tôi làm việc, có nên giữ chừng mực cho tôi.” “Vâng.” Hồng Thi sợ tới mức giọng nói hơi hơi run, nhưng càng như vậy, trong lòng cô ta càng không phục, lại càng cảm thấy Kiều Tâm Duy có vấn đề. Trở lại chỗ ngồi, Hồng Thi càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn tức này. Thế là, cô ta gửi một tin nhắn Wechat cho chú mình, “Chú, cháu không ở lại phòng Kế hoạch nổi nữa, chú sắp xếp chỗ khác cho cháu được không?”

Rất nhanh, Cát Quân trả lời cô ta, “Hoặc là thành thật ở lại phòng Kế hoạch trông chừng Chu Tử Duệ giúp chú, hoặc là về nhà. Trong công ty không thiếu một người như cháu.”

Hồng Thi tức quá tức, hận không thể đập luôn điện thoại di động. Lý Thiền Vi đề phòng cô ta như đề phòng cướp. Cô ta ở đây vốn có thăm dò được hướng đi của Chu Tử Duệ đâu.

Lý Thiến Vi trở lại phòng làm việc, nhìn màn hình máy tính thấy avatar của Chu Tử Duệ đang nhấp nháy, chị bấm mở ra, “Tổ trưởng Lý uy nghiêm thật.” Đằng sau kèm theo một icon sợ sệt.

Chị phì cười. Đây là lần đầu tiên Chu Tử Duệ gửi tin nhắn cho chị ngoài công việc. Chị đáp lại một câu rất nhanh, “Học tập ngài đấy.” Đằng sau kèm theo một icon cúng bái. Không phải chị không có cảm giác, sau cuộc họp thường niên, dường như Chu Tử Duệ đang theo đuổi chị. Chị lấy điện thoại di động lướt lại những cuộc nói chuyện phiếm trên Wechat. Trong khoảng thời gian nghỉ Tết, mỗi tối họ đều trò chuyện cố định vào một giờ, đôi khi chia sẻ một vài câu chuyện thú vị, hoặc một bản nhạc hay, đôi khi chỉ tán gẫu với nhau.

“Không thể nào, chẳng lẽ anh ấy đang theo đuổi mình?” Suy nghĩ này làm chị khiếp sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui