Quân Hôn Chớp Nhoáng



Giang Hạo cười: “Anh sai rồi, sai rồi.” Anh dứt khoát ngồi xuống đất rồi nắm lấy chân cô tiếp tục bóp, dùng lực rất mạnh, cũng rất bá đạo, làm thế nào cũng không cho cô rút ra. Anh vừa bóp chân vừa nói: “Đừng động đậy, anh giúp em xoa bóp, nếu không thì em đi không được thật đấy, chút nữa còn phải đi chơi, em đi không được thì cứ ở lại phòng nhé.”

Kiều Tâm Duy hết cách, bó tay trước độ mặt dày của anh. “Anh muốn về thủ đô một chuyến, có vài việc cần xử lí một chút, chuyện làm ăn, nhưng anh sẽ quay lại ngay. Chờ anh quay lại, chúng ta dọn nhà sang chỗ khác,2em xem thử nên ở đâu đi.” Thấy cô không phản đối, anh nói tiếp: “Nếu em không phản đối, anh về đợt này sẽ ghi tên Hi Bảo vào sổ hộ khẩu, xong vấn đề sổ hộ khẩu, Hi Bảo có thể đến nhà trẻ chính quy. Những chuyện này cứ để anh sắp xếp, về phía cha mẹ anh thì em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý. Em không muốn về thủ đô, vậy chúng ta ở Lâm Châu, nơi này không tệ, tóm lại em đừng bỏ mặc anh.”

Kiều Tâm Duy không lên tiếng, cứ để anh nói đi, cô có tính toán riêng của mình. Sau đó lại là một ngày phong phú, vừa ăn sáng xong, chiếc xe6hoa lớn ở bên ngoài lại bắt đầu cuộc diễu hành, nhiều người vây quanh hai bên đường, những đứa trẻ lớn nhỏ đứng ở khắp mọi nơi, chen chúc chật như nêm cối. Tại Hi cưỡi trên cổ Giang Hạo, lần nào xe hoa đến thằng bé cũng hứng chỉ hét lên và vỗ tay, quên cả trời đất.

Kiều Tâm Duy phụ trách chụp ảnh, xuyên qua ống kính, cô nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của con trai đang cười rất tươi. Trẻ con không biết đóng kịch, thằng bé cần một người cha, thằng bé cần một gia đình hoàn chỉnh.

Vừa vào động, nhiệt độ không thấp lắm, ban ngày mặt trời rất chói chang, vận động cơ thể vẫn đổ mồ3hôi như thường, xem Tại Hi kìa, cậu bé đã cởi áo khoác ra, mồ hôi nhễ nhại trên đầu. “Hi Bảo, cúi đầu xuống lau mồ hôi nào.”

Tại Hi cúi đầu, Kiều Tâm Duy lau mồ hôi cho thằng bé. Lau xong, Giang Hạo mặt dày mày dạn nói: “Lau cho anh nữa, anh cũng toát mồ hôi này.” Kiều Tâm Duy cũng giơ tay lên quệt mồ hôi cho Giang Hạ, anh thầm thỏa mãn.

Diễu hành kết thúc, đám đông tản ra, tất cả kéo nhau đi chơi trò chơi. Nghe nói số lượng người vào công viên gấp đôi hôm qua, nói cách khác chính là mỗi trò chơi đều phải xếp hàng dài. May mắn là hôm qua bọn họ đã9chơi hơn một nửa số trò rồi.


Ở khu xe đụng, Kiều Tâm Duy ngồi một chiếc, Giang Hạo và Tại Hi ngồi một chiếc. Một người đàn ông luôn lái xe đụng vào xe của Kiều Tâm Duy, Tại Hi nhìn thấy, vỗ cánh tay Giang Hạo hét to lên: “Chú ơi, đụng người đó đụng người đó, báo thù cho mẹ cháu.”

Câu nói ngây thơ của đứa trẻ con khiến Giang Hạo bật cười ha hả: “Được rồi, Hi Bạo ngồi vững nhé, chúng ta báo thù cho mẹ nào.”

Kết quả là người đàn ông kia bị Giang Hạo đâm đến nỗi không biết trốn đi đâu mới ổn, mãi cho đến khi trò chơi kết thúc. Buổi chiều, Giang Hạo và Tại Hi4đi tắm suối nước nóng. Kiều Tâm Duy là người duy nhất không chịu đi, cô tình nguyện nằm mát xa ở bồn tắm lớn trong phòng, đây cũng là một hoạt động thư giãn không tệ. Ngâm chưa đến mười phút, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa. Kiều Tâm Duy đang thiu thiu ngủ, vừa nghe tiếng động cô đã tỉnh dậy ngay.

Chưa kịp hỏi, cô nghe thấy giọng nói của Tại Hi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con đã về rồi, con muốn ngâm trong bồn tắm với mẹ.” Cái này không phải là không thể, thế nên cô nói: “Được, vào đi, nhiệt độ nước rất phù hợp.”

Ai ngờ, con cừu nhỏ còn kéo theo một con sói xám già đi vào, Giang Hạo và Tại Hi đồng thời cởi áo choàng tắm, đi chân đất nhảy ùm sùm vào, làm sáng dâng lên ập lên cả khuôn mặt của cô.

Bồn tắm vẫn đủ lớn, Tại Hi đeo phao bơi lòng vòng bên trong, nhưng Kiều Tâm Duy hoàn toàn không thấy tự nhiên, cô và Giang Hạo đang ngồi đối mặt nhau. Giang Hạo dang rộng hai tay đặt trên thành bồn tắm, chiếc nhẫn vàng đính viên kim cương trắng đơn giản nhưng thanh lịch ở ngón tay trái rất bắt mắt. Anh thong thả tự mãn ngồi xuống, lúc thì nhìn Tại Hi, nhưng hầu hết thời gian anh đều đang quan sát cô.

Kiều Tâm Duy chỉ quấn khăn tắm, cô không ngờ hai người lại quay về, may mắn là họ về sớm, chậm thêm chút nữa cô đã cởi hết rồi. Nhưng dù thế, cô vẫn cảm thấy khó chịu.


“Nhìn cái gì đó?!” Cô vội vã dọa Giang Hạo. Giang Hạo thẳng thắn nói: “Nhìn em rất đẹp, Hi Bảo, cháu nói xem mẹ cháu có đẹp không?” Tại Hi đang đạp hai chân ngắn ngủn của mình, bàn tay nhỏ nhắn vỗ mặt nước, hoan hô nói: “Đẹp ạ, mẹ cháu đẹp nhất, mẹ là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này!” Kiều Tâm Duy tức giận cũng không thể giận nổi, chắc chắn là Giang Hạo cố tình. Giang Hạo kéo tay nhỏ của Tại Hi, hỏi: “Hi bảo, chú làm ba của cháu được không?”

Tại Hi cố chấp nói: “Cháu có ba, ba cháu là thợ điện, ba cháu đang kiếm tiền ở bên ngoài.” Giang Hạo rất muốn nói cho cậu biết, anh chính là ba của con: “Hi Bảo, cháu nhớ ba không?”

“Nhớ, những bạn khác đều có ba, chỉ có ba cháu là không ở nhà.”

“Cháu có trách ba không?”

Tại Hi lắc đầu, cái hiểu cái không nói: “Không trách, bởi vì mẹ nói ba ở ngoài kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả, ba cũng không có cách nào hết, cho nên cháu không trách ba.”

“Vậy nếu ba cháu trở về cháu có nhận ra ba không?” Tại Hi đang bơi không ngừng nghỉ bỗng nhiên dừng lại. Cậu không biết trả lời vấn đề này sao cả, cậu vô tội nhìn mẹ xin giúp đỡ, ánh mắt đó vô cùng đáng thương: “Mẹ ơi... con, con nhận ra ba không?” Kiều Tâm Duy thầm đau đớn, đây là thứ mà thằng bé thiếu thốn ở sâu tận đáy lòng, tình thương của ba là gì, thằng bé thật sự không hiểu, nhưng bé khát vọng.

Kiều Tâm Duy kéo con trai đến sát bên mình, cô hung hăng lườm Giang Hạo, sau đó nói với cậu nhóc: “Hi Bảo, con rất nhớ ba đúng không?”


“Da.”

“Con thấy chú đối xử với con tốt không?”

“Da.” “Con cảm thấy chú ấy giống ba không?”

“Da.”

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, hơi nóng của nước ấm nhiều quá, xong hai mắt cô cay xè, cô nghiêm túc nói: “Thật ra mẹ mãi vẫn không nói với con, chú... chú là ba của con.”

Giang Hạo ngừng thở không nói gì, anh luôn chờ đợi khoảnh khắc này. Trong suốt quãng thời gian này, cô luôn lạnh lùng với mọi hành động của anh, nhưng chắc chắn cô có cảm động, anh biết. Nhưng mà tiếng cười vui sướng trong tưởng tượng không hề vang lên, Tại Hi đột nhiên òa khóc, cậu nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, khóc lớn. Con trai bật khóc khiến Kiều Tâm Duy và Giang Hạo đều rất kinh ngạc, cả hai bối rối.

“Hi Bảo, tại sao khóc? Hi Bảo, nín khóc nào.” Kiều Tâm Duy rối bời, cô không ngờ Tại Hi lại òa khóc như thế, hơn nữa còn khóc rất đau lòng.

Giang Hạo càng không biết làm sao, con trai khóc, lòng anh cũng rối như tơ vò, không phải thằng bé nên hân hoan gọi ba của mình sao? Tại sao lại khóc lớn như thế? Giang Hạo ôm Tại Hi, Tại Hi khóc lớn hét lên: “Không muốn chú ôm, chú đi ra, cháu không muốn chú ôm!!Hơn nữa còn lấy hai tay mạnh mẽ đẩy anh ra.


Giang Hạo muốn an ủi con trai một chút, sự thật là anh chẳng biết nói gì, nhưng Tại Hi lại chối bỏ anh đến thế.

“Đưa con trai cho em, anh ra ngoài trước đi.”

Kiều Tâm Duy đón lấy Tại Hi đang kích động, Tại Hi ôm chặt cổ của mẹ, ngã vào vai mẹ tiếp tục khóc tu tu, nấc lên nghẹn ngào, Thấy thế, Giang Hạo bất đắc dĩ, đành phải rời đi. Kiều Tâm Duy đặt Tại Hi lên đùi, sợ thằng bé bị lạnh, cô vẩy nước ẩm lên lưng và bờ vai của con trai không ngơi tay: “Hi Bảo ngoan, không khóc nữa, đàn ông con trai không thể khóc không lí do như thế được, Hi Bảo không phải là đàn ông hả?”

Tại Hi lau mặt, khóc lớn dữ dội làm cậu thở không ra hơi, nghẹn ngào liên tục, nói chuyện cũng không rõ ràng, cậu nói ngắt quãng: “Con không muốn... không muốn ba, con muốn chú, chú... có thể, mỗi ngày ở bên cạnh con... Nhưng mà ba, ba luôn luôn đi ra ngoài, không ở nhà...”

Kiều Tâm Duy nhẫn nại giải thích: “Chú chính là ba, họ là cùng một người, ba đến gặp Hi Bảo, ba cũng rất nhớ Hi Bảo.” “Vậy tại sao... tại sao mẹ nói dối con? Tại sao lại lừa con đó là chứ?” “Bởi vì...” Lòng Kiều Tâm Duy đăng đắng, nói nhiều hơn con trai cũng không hiểu: “Bởi vì mẹ sợ Hi Bảo có ba thì không yêu mẹ, nên mẹ ích kỷ không để Hi Bảo nhận ba. Hi Bảo, xin lỗi, là mẹ không đúng, con tha thứ cho mẹ được không?”

Tại Hi ngừng khóc, chỉ là tiếng hít thở vẫn nghèn nghẹn: “Mẹ, có phải mẹ giận ba không? Do ba luôn luôn không về nhà?” Kiều Tâm Duy kìm không được chảy nước mắt, cô chưa bao giờ đỏ mắt trước mặt con trai, nhưng giây phút này, cô không kìm được.

Tại Hi nói: “Mẹ, mẹ đừng giận ba, con yêu mẹ, cũng yêu ba, con nhớ ba.” “Vậy tại sao con khóc?” “Bởi vì con cũng tức giận, ba không về gặp con bao giờ, hu hu hu...” Nói đoạn, Tại Hi lại òa khóc, trông đau lòng biết bao: “Ba không cần con nữa, cho nên ba... ba luôn không về nhà...”

Kiều Tâm Duy ôm chặt lấy con trai, cô bảo đảm nói: “Không phải ba không cần Hi Bảo, ba sợ ba xuất hiện quá đột ngột sẽ dọa Hi Bảo, nên ba làm chú trước. Con xem, không phải Hi Bảo rất thích chú ư, chủ chính là ba đó.” “A, bây giờ con biết rồi.” Tại Hi dụi dụi nước mắt nói: “Mẹ, con không khóc, mẹ cũng đừng khóc.” “Được, chúng ta đều không khóc, Hi Bảo là đứa bé ngoan nhất, chúng ta gọi ba vào được không?” “Được.” Lúc đó, Giang Hạo đã sớm ứa nước mắt. Anh không phải là người dễ khóc, nhưng đối mặt với con trai mình, sự mềm yếu ở sâu trong lòng anh luôn luôn bị lung lay. Anh bể Hi Bảo lên bằng một tay, rồi lấy khăn tắm sạch sẽ quấn con trai lại, thương xót nhìn bé, nói: “Hi Bảo, ba trở về, ba không đi nữa, Hi Bảo đừng giận, được không?” Tại Hi gật gật đầu, còn chưa quen gọi anh là ba, bé chỉ mở hai mắt tròn xoe cẩn thận nhìn anh. Kiều Tâm Duy nói: “Ôm Hi Bảo ra ngoài đi, chắc thằng bé buồn ngủ rồi, lau tóc cho nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui