Quân Hôn Chớp Nhoáng



Giang Hạo nhìn mặt cô đỏ tới tận mang tai, làn da trắng nõn ửng hồng, quyến rũ như vậy, anh lập tức kích động ôm cô càng chặt hơn. Sáng sớm se lạnh, một tia nắng mặt trời nhảy vào cửa sổ, bên cạnh có người mình yêu sâu đậm, anh đã thỏa mãn rồi. Tuy nhiên, sự dịu dàng như vậy bị cắt đứt rất nhanh: “Anh buông tay ra có nghe không? Không phải nói sẽ không ép buộc tôi sao, anh như bây giờ là cái gì đây?”

“.” Giang Hạo nghẹn cả buổi cũng không thốt ra được một chữ, anh khẽ cắn đầu lưỡi trừng phạt bản thân vì nói những lời này, nhưng vì đã nói ra nên phải làm được.

Kiều Tâm Duy lại cảnh cáo: “Mau buông2tôi ra.”

Bỗng nhiên Giang Hạo phồng má lên làm mặt quỷ với cô, xấu cực kỳ, rất không tình nguyện thả cô ra. Kiều Tâm Duy nhíu mày nói: “Ấu trĩ!!”

Anh thở dài, duỗi lưng trên sofa, không thoải mái đủ điều. Nhưng Kiều Tâm Duy vẫn chưa vội đi mà truy hỏi: “Vừa nãy tôi không nghe lầm chứ, Hồng Xuân Yến đâm chết gái bán hoa mà Trần Hạ bao bên ngoài kia rồi ư?” “Như em nghe đó.” “Thật không ngờ mà.” Cô sởn gai ốc, nghĩ đến mà sợ. “Thù hận lớn tới cỡ nào mới có thể ra tay được vậy. Này, anh không đi tra án mà còn nằm ở đây làm gì?” Giang Hạo nói một cách đương nhiên: “Không phải do anh phụ trách, đó là6vụ án của cảnh sát Mã, anh nhúng tay vào làm gì?” “Thấy anh rất quan tâm mà, người ta cũng rất muốn anh hỗ trợ đó thôi.”

“Anh mặc kệ, anh đang nghỉ phép. Còn nữa, anh lại chẳng phải cảnh sát, điều tra cái gì?” “Xì... anh là quân nhân, nơi nào cần thì sẽ đi nơi đó, anh là quân nhân, quân lệnh như núi, mệnh lệnh của cấp trên là trên hết, anh...”

Giang Hạo không cho cô cơ hội tiếp tục nói, bịt kín miệng cô lại: “Đừng gây rối, đây là lời nói nghiêm túc, đừng lấy ra nói đùa được không?”

Kiều Tâm Duy kéo tay anh ra, nói: “Tôi muốn đi WC, rất gấp.”


Từ trước đến nay Lâm Châu yên ổn thái bình, đột nhiên xảy ra một vụ3giết người, nhất thời tạo nên sự chấn động không nhỏ. Kiều Tâm Duy ra khỏi nhà, thấy ai cũng đang bàn luận về chuyện này. Nghe nói Trần Hạ muốn ly hôn với Hồng Xuân Yến để cưới cái cô gái kia, nghe nói Trần Hạ đã không chịu nổi tính tình đanh đá của Hồng Xuân Yến từ lâu rồi. Nghe nói trước khi Hồng Xuân Yến ra khỏi nhà đã đánh cho Trần Hạ một trận, nghe nói sau khi chuyện xảy ra, Trần Hạ gào khóc ở nhà, cũng không biết là khóc cho cô gái kia, hay là khóc cho Hồng Xuân Yến.

Đủ kiểu chắp vá lung tung, mọi người đã xem những chuyện xảy ra giống như chuyện cũ kể lại. “Alo, chị Lệ Lệ, có việc gì9thế ạ?” “Tâm Duy, văn phòng chúng ta có một thực tập sinh mới tới, nghe nói là cháu gái của giám đốc, nhận vị trí của em rồi.”

“Đáng lý ra Hồng Xuân Yến cũng không về được, chẳng phải em có thể quay về đi làm ư? Sao còn tuyển người mới chứ, chủ nhiệm Thái có tìm em không?” “Không ạ.”

“Chị đoán đây là ý của giám đốc, chủ nhiệm Thái kẹt ở giữa nên cũng không tiện làm gì. Tấm Duy, tiếp theo em có tính toán gì không?”

“Không ạ.” “Mọi người đều rất đồng cảm với chuyện của Xuân Yến, vừa tức vừa thương hại cô ấy, em cũng đừng để trong lòng, chăm nom tốt cho Hi Bảo.”

“Da.” “Chị làm việc đây, không nói chuyện nữa.”

“Vâng ạ.” Vội vàng4kết thúc cuộc trò chuyện, từ đầu tới cuối Kiều Tâm Duy đều không nói được mấy chữ, cô đã không còn nổi kiên trì để truy cứu nguyên nhân mình bị sa thải, đây là xã hội hiện thực, cô hiểu.

Trong phòng truyền ra tiếng vui đùa ầm ĩ của Giang Hạo và Hi Bảo, từ sau khi Giang Hạo tới, Hi Bảo trở nên càng vui vẻ và hiểu chuyện hơn, sự thay đổi của trẻ con không lừa được người, cũng là điều rõ ràng nhất.

Rất nhiều vấn đề mẹ không trả lời được, ba có thể trả lời bé dễ như trở bàn tay.


Không thể phủ nhận, một gia đình hoàn chỉnh mới là hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất cho con.

“Chú ơi chú ơi, cháu muốn xem Người Nhện ở trên.”

Giang Hạo ngẩng đầu nhìn và hỏi: “Hi Bảo, cháu không sợ à?” “Không sợ đâu, mẹ nói đó là bạn tốt của cháu.”

“Ừ, dũng cảm lắm, nào, lên nào.” Giang Hạo cho con cưỡi lên cổ, nắm hai chân bé từ từ đứng lên: “Cẩn thận đụng đầu, sợ không?”

Tại Hi vui vẻ, cao như vậy, kích thích quá: “Không sợ, không sợ, chú, đi qua đi, Người Nhện ở bên kia.”

Giang Hạo di chuyển lên phía trước hai bước, Tại Hi nâng tay lên là có thể chạm trực tiếp vào trần nhà, bé to gan chạm vào mạng nhện, thằng nhóc thối này đúng là không sợ chút nào cả. Nhưng Kiều Tâm Duy ở phía dưới lại sợ, cô đứng ở cửa vừa thấy, sợ tới mức kêu to: “Hi Bảo, con đang làm gì đó, xuống dưới xuống dưới, ngã thì làm sao bây giờ?” Giang Hạo nói: “Yên tâm, sao anh có thể để con ngã được?”

Tại Hi bất mãn nói: “Mẹ ơi mẹ dọa Người Nhện rồi, mẹ ơi mẹ lùn ghế, mẹ ơi con cao hơn mẹ nhiều, ha ha ha ha.”

“.” Mặt Kiều Tâm Duy đầy vạch đen, xem đi, đây là chuyện mà cô vĩnh viễn không làm được, mà Giang Hạo có thể không cần tốn nhiều sức, cô không phục lườm Giang Hạo: “Anh cứ việc gì cũng theo ý nó đi, anh cứ chiều nó đi.” Giang Hạo cười đáp: “Bé trai mà, to gan là chuyện tốt. Hi Bảo, cháu thích cắm trại không? Chú đưa cháu đi nhé.” “Không được đi.” Kiều Tâm Duy muốn phát điên: “Anh đừng có đưa mấy cái không hay ra dụ nó.”

Muộn rồi, Tại Hi đã có hứng thú. “Cắm trại là gì ạ, chơi vui không ạ?” “Cắm trại chính là buổi tối ngủ ở trong lều, gần kề với thiên nhiên.” “Mẹ có thể đi không ạ?”


“Có thể chứ, chỉ cần mẹ chịu đi.” “Được ạ, cháu muốn đi, mẹ cũng muốn đi.” Hai cha con cứ hớn hở quyết định như vậy. Kiều Tâm Duy quả quyết gạt đi: “Tôi không muốn đi, Hi Bảo, con nghe lời mẹ thì đừng đi, nếu con muốn đi chính là không nghe lời mẹ, mẹ không để ý tới con nữa.” Tại Hi rất khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, bé nói: “Dạ được, mẹ không đi thì con cũng không đi.” Lần này Kiều Tâm Duy đắc ý, cho Giang Hạo một ánh mắt khoe khoang, hừ, con trai vẫn nghe lời tôi nói.

Tại Hi cưỡi trên cổ Giang Hạo rất vui vẻ, xem con nhện xong còn muốn Giang Hạo xoay vòng vòng, kích thích đến cỡ nào thì hào hứng đến cỡ đó, bé cũng không sợ nguy hiểm.

Giang Hạo đều thỏa mãn bé, trong điều kiện trước tiên là bảo đảm an toàn, cùng với Kiều Tâm Duy đứng ở dưới sợ hãi.

Dưới lầu đã dán thông báo phá bỏ và di dời, nhà cũ từ thập niên 80, từ mấy năm trước lúc sửa đường sá đã nói muốn phá bỏ và di dời từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng chính thức ra thông báo.

Người ở tiểu khu này đều là người già cả, nếu trong nhà không còn người già thì đều cho người ngoài thuê phòng, nhiều người phức tạp, hoàn cảnh khá rối loạn, cho nên những hộ gia đình cũ ở đây đều hy vọng phá bỏ và di dời.

Cơm chiều vừa xong, bác Tần đã tới gõ cửa, ra mở cửa là Tại Hi: “Cháu chào bà, bà ăn cơm chưa ạ? Nhà cháu có thịt, mời bà vào ăn, ngon lắm ạ.”

Bác gái Tẩn khom lưng xuống, nâng khuôn mặt nhỏ của Tại Hi lên hôn một cái: “Bé ngoan, bà đã ăn rồi, Hi Bảo ăn nhiều vào, lớn lên vừa cao vừa khỏe mới giỏi. Mẹ cháu có nhà không?”

“Mẹ có nhà ạ, mời bà vào, mẹ ơi mẹ ơi, bà tìm mẹ.” Bác Tẩn đi vào phòng khách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Giang Hạo ở phòng bếp rửa chén cọ nồi, Giang Hạo nhô đầu ra, lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, bác cứ ngồi tự nhiên.” “Ồ, chào cậu, cậu cứ làm đi, đừng để ý đến tôi.” Bác Tần rất thích Giang Hạo, không kiềm được khen: “Tâm Duy, chồng trước này của cháu tốt thật, mua đồ ăn, nấu cơm, rửa bát, tất cả đều là cậu ấy làm. Mấy hôm trước lầu một còn hỏi bác có phải là cháu trai lớn ở xa của bác không, tranh nhau muốn giới thiệu con gái của bà ta cho cậu ấy, bác bảo đó là người đàn ông của Tâm Duy, các bà đừng có suy nghĩ không đứng đắn.”

Kiều Tâm Duy chỉ biết cười gượng, dùng đuôi mắt liếc về phía phòng bếp, Giang Hạo ở đó lén hỉ hả, cô coi như không nhìn thấy.

“Bác Tần, sang muốn như vậy có chuyện gì không?”


Bác gái Tần lấy trong túi ra một tờ giấy thông báo: “Đây, cháu nhìn xem, đây là do ông tổ trưởng tổ dân phố đưa cho bác trưa nay, tòa nhà cũ này phải phá bỏ và di dời, cho thời gian một tháng để dọn đi.”

Lòng Kiều Tâm Duy lạnh đi: “Phá bỏ và di dời? Chắc chứ ạ?” Cô nhận thông báo xem cho rõ, bốn năm trước lúc thuê chỗ này, cô có nghe nói nó sẽ bị phá bỏ và di dời, nói nhiều năm như vậy cũng không thấy động tĩnh gì, không ngờ bây giờ thật sự phải phá bỏ rồi. “Ừ, chắc chắn, Tâm Duy à, phòng này bác không thể cho cháu thuê nữa rồi.”

Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, đầu tiên là thất nghiệp, lại đến cả phòng cũng không được ở nữa, cô gật đầu nói: “Bác Tần, cháu biết rồi, mấy ngày này cháu sẽ đi tìm nhà, tìm được sẽ lập tức dọn đi.” “Haiz, được rồi.” Bác gái Tần lại nhìn về phía phòng bếp, nói nhỏ: “Vẫn đang khảo nghiệm người ta sao? Con người khá tốt, sống với ai cũng giống nhau, cậu ấy còn mạnh hơn người bình thường kia mà.” “Cháu biết, cháu biết rồi.” Kiều Tâm Duy thật không biết nói gì mới phải. “Ừ, vậy bác đi đây.” “Dạ, Hi Bảo, chào tạm biệt bà đi.”

Tại Hi vẫy bàn tay nhỏ, ngọt ngào nói: “Tạm biệt bà, lần sau bà lại đến ạ.”

“Ừ, miệng nhỏ cũng ngọt ghê, Hi Bảo, để các cháu đi bà cũng tiếc lắm, haiz...”

Bác Tần đi rồi, Tại Hi kéo tay mẹ, nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi mẹ, chồng trước nghĩa là gì? Ai là chồng trước của mẹ ạ?”

“.. Cái gì mà chồng trước với không chồng trước, chồng trước từ đâu ra thế?”

“Bà mới nói đó ạ.” “Con nghe nhầm rồi, bà không nói thế.”

Tại Hi tỏ vẻ rất buồn rầu, ôm đầu hỏi: “Phải không, phải không? Nhưng mà con nghe thấy bà nói mà.” Vì thế, bé quay đầu chạy vào phòng bếp: “Chú ơi chú, chồng trước nghĩa là gì ạ?” Chuyện mẹ không biết thì hỏi chú, chú lợi hại hon.

Kiều Tâm Duy luống cuống, Giang Hạo không nhanh không chậm nói: “Chồng trước chính là...” Anh biết cô cuống lên, còn cố ý tạm dừng: “Bạn tốt trước đây, ha ha, trước kia chủ và mẹ là bạn tốt, bây giờ cũng là bạn tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận