Quân Hôn Chớp Nhoáng



Tiểu Như cãi lại: “Bà trốn dưới gầm giường thấy chúng tôi bán à? Là người đàn ông của bà không quản được nửa thân dưới, tới chơi chị em tôi, chị em tôi mới là người bị hại.”

Hồng Xuân Yến tát Trần Hạ: “Đồ thối tha không biết xấu hổ, chơi gì không chơi lại chơi mấy con điếm bẩn! Khốn khiếp! Tôi đối xử với anh tệ lắm hay sao mà anh lại làm thế?”

Hồng Xuân Yến cực kì thô bạo, mắng rồi đánh anh ta, Trần Hạ bị đánh đến điên luôn: “Mụ điên, cô quậy đủ chưa? Đúng là mất mặt!” Cảnh sát với tách hai vợ chồng ra: “Đừng ổn nữa, yên phận chút đi!” Cảnh sát áp giải họ lên xe, hai người đàn2ông ở sau vô tội nhất, cúi đầu vì thấy mất mặt, lần này thì ai cũng biết họ chơi gái rồi. Chuyện này làm ồn tới mức cả cao ốc Lâm Châu đều biết, cả nhà Hồng Xuân Yến nổi tiếng khắp cả Lâm Châu.

Giang Hạo ôm Tại Hi vào lòng, che tầm mắt của bé: “Hai người ăn chưa? Hi Bảo ăn no không?”

Tại Hi lắc đầu: “Chưa, cháu mới ăn một quả trứng, còn chưa ăn mâm xôi mà.”

“Haha, chú dẫn hai mẹ con đi ăn nhé!”


Tại Hi vỗ tay bảo được.

Lâm Châu là thành phố nhỏ tinh tế, có vị của trấn cổ Giang Nam, cũng có cái đẹp của thành phố hiện đại. Đèn sáng chiếu rực rỡ cả tối, ánh đèn hai bên sông6rọi cả con đường.

Tại Hi rất vui vẻ, Kiều Tâm Duy rất ít khi dẫn bé ra ngoài chơi vào buổi tối, thứ nhất là vì không an toàn, thứ hai là không có thời gian.

“Hi Bảo, lạnh không?” Tại Hi chạy nhảy không ngừng, lắc đầu: “Nóng lắm ạ!” Giang Hạo nói: “Nó vận động nên không thấy lạnh, lượng vận động của trẻ con hơn người lớn nhiều, chỉ cần em không thấy lạnh thì con cũng không thấy.” Kiều Tâm Duy quay sang nhìn Giang Hạo, lòng dịu dàng hơn. Cô cảm thấy để con có ba cũng không tệ, nhưng đó chỉ là suy nghĩ thôi, cô không thể chấp nhận người đàn ông này nữa rồi. Đi một lát thì gặp được người quen, Mã3Lệ Lệ và Phó Dịch Nam cũng đi dạo sau khi ăn xong, họ đã ở cùng nhau hơn nửa đời, nếu không có chuyện kia thì cuộc đời vẫn viên mãn tốt đẹp. “Dì Lệ, chú.” Tại Hi chạy đến chào hỏi.

“Ôi, Hi Bảo ngoạn quá, chúng ta lại gặp nhau rồi, cháu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ, chú dẫn cháu và mẹ đi ăn cá nướng, ngon lắm.” Mã Lệ Lệ nhìn lên thì thấy bên cạnh Kiều Tâm Duy có thêm một người đàn ông. Dưới ánh đèn sáng sủa, người đàn ông này vừa cao lớn lại vừa mạnh mẽ, khí chất trầm ổn, không phải là người bình thường. Cô ta buồn bực, ai lại giới thiệu người đàn ông tốt như vậy cho Kiều9Tâm Duy thế “Chị Lệ, anh rể, trùng hợp thật, lại gặp nhau rồi.” Kiều Tâm Duy lúng túng, đối diện với ánh mắt tò mò của Mã Lệ Lệ, cô đành giới thiệu: “Đây là chủ nhiệm Mã và chồng chị ấy, đây là Giang Hạo, là một người quen cũ.” Nghe thấy từ “người quen cũ”, Giang Hạo buồn rầu, trong lòng cô, họ còn chưa phải là bạn bè. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Mã Lệ Lệ không rời mắt khỏi Giang Hạo được, cảm thấy anh rất quen. Lúc này Tại Hi vui vẻ kêu lên: “Mẹ, bên kia có chong chóng, mẹ qua mua cho con một cái được không?”


Không đợi Kiều Tâm Duy đồng ý, bé đã kéo tay cô đi, sức đứa4trẻ rất lớn, kéo được cả cổ.

Mã Lệ Lệ nhìn Tại Hi rồi lại nhìn sang Giang Hạo, chợt bừng tỉnh, chỉ cần ai gặp hai người thì sẽ đoán ra được quan hệ của họ, cái mặt này, cái trán kia, cả mũi miệng nữa, đó là bản lớn và bản bé của nhau mà.

Mã Lệ Lệ nhìn Giang Hạo chằm chằm, Giang Hạo lúng túng, mà Phó Dịch Nam ở bên cạnh nói: “Lệ Lệ, em nhìn Tiểu Giang mãi làm gì? Người ta ngại đó.” Mã Lệ Lệ kéo chồng: “Đừng nói nữa, anh không biết đâu.” Cô nhìn Giang Hạo, cẩn thận hỏi: “Tiểu Giang, cậu đến từ thủ đô đúng không?” “Đúng vậy.” “Cậu và Tâm Duy từng là một cặp đúng không?”

Giang Hạo cười: “Vâng.” Chị gái này rất thú vị.

Mã Lệ Lệ kích động, vui vẻ vì đoán được đáp án: “Tôi nói mà, cậu là ba của Hi Bảo nhỉ?” Giang Hạo cười xán lạn, gật đầu: “Vâng vâng.” Kiều Tâm Duy, toàn thế giới này chỉ có mỗi em bảo anh không phải ba của con trai thôi, anh xem em còn có thể mạnh miệng tới lúc nào.

Kiều Tâm Duy bế Tại Hi cho bé chọn chong chóng, các chong chóng đủ màu sắc xoay tròn, Tại Hi nhìn khắp mà không biết nên chọn cái nào.


Mã Lệ Lệ hỏi tiếp: “Tiểu Giang, xin lỗi vì hỏi thế này, nhưng cậu và Tâm Duy định thế nào?”

Giang Hạo thành thật, có sao nói thể: “Trước kia là tôi làm tổn thương cô ấy, cô ấy bỏ đi nhưng tôi lại không biết cô ấy có thai, đến gần đây mới biết thằng bé đã lớn thế rồi, tôi muốn phục hôn nhưng cô ấy không chịu tha thứ cho tôi.”

Mã Lệ Lệ nghe xong, việc đầu nghĩ đến chính là Giang Hạo ngoại tình làm tổn thương Kiều Tâm Duy, đàn ông ấy à, luôn không đáng tin như vậy. Cô nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu, khi một người phụ nữ đồng ý gả cho cậu thì đã giao cả đời cho cậu rồi, sao cậu lại làm tổn thương cô ấy chứ?”

Lời này nói cho Giang Hạo nghe, nhưng cũng nói cho Phó Dịch Nam nghe, Phó Dịch Nam cúi đầu không nói gì.

Mã Lệ Lệ nói: “Lúc đó Tâm Duy rất tội nghiệp, việc mệt cỡ nào cũng làm, chúng tôi không biết cô ấy có thai, đợi đến khi bụng lớn không giấu được mới chịu nói. Chủ nhiệm Thái của chúng tôi là phụ nữ nên thông cảm, lúc đó cho cô ấy làm việc nhẹ. Tôi nhớ rất rõ, cô ấy mang thai chín tháng sắp sinh con rồi mà vẫn phải bưng bể đổ.”

“Mang thai rất khổ, nuôi con còn khổ hơn. Cô ấy ở nhà hai năm rưỡi để nuôi con, không biết ăn gì mà nuôi con béo trắng, còn mình thì gầy hẳn đi. Việc này chẳng là gì cả, một người mẹ nhìn con lớn lên là hạnh phúc của đời mình, nhưng mấy lời đồn đại trong cơ quan chúng tôi lại cực kỳ khó nghe.” “Chỗ nhiều phụ nữ thì nhiều thị phi, chỗ chúng tôi lại ít việc nữa, ngày nào cũng có người nói về cô ấy. Cậu không biết những lời khó nghe cỡ nào đâu, tôi nghe phòng bên cạnh nói rất nhiều lần, có người bảo cô ấy được bao nuôi rồi bị bỏ, có người bảo cô ấy chơi tình một đêm thì có con, có người bảo cô ấy mang thai hộ, nhưng chủ thai đối ý không nhận, đủ loại bàn tán.”

“Cô ấy cũng biết nhưng không tranh cãi với người ta, thế nên người ta cứ những lời đó là thật. Những người phòng khác bảo cô ấy thành thật, tôi ở cùng phòng với cô ấy nên biết rõ, cô ấy là người rộng lượng, không thích cãi nhau với người khác. Tôi hỏi cô ấy, Tâm Duy à, em nhịn thể mà không làm gì à? Cô ấy bảo, em chỉ muốn làm việc cho tốt, kiếm nhiều tiền để nuôi con thôi, những chuyện khác không quan trọng.”

Giang Hạo nghe Mã Lệ Lệ nói thế, quay lại nhìn hai mẹ con bên đường đối diện, anh chỉ thấy con trai hoạt bát đáng yêu hiểu chuyện, nhưng lại không trông thấy những khó khăn và chua xót đằng sau của Kiều Tâm Duy. Cô không nói những lời nào về điều đó mà cứ chỉ im lặng chịu đựng.


May rằng bây giờ là ban đêm, đèn đường sáng vừa phải nên không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của anh.

Kiều Tâm Duy mua chong chóng cho Tại Hi xong thì quay về, Tại Hi chọn mãi mới lấy cái chong chóng bốn cánh đơn giản nhất. Đứa trẻ cũng biết mẹ kiếm tiền rất vất vả, mặc dù muốn mua cái to đẹp nhưng không muốn dùng nhiều tiền.

“Chong chóng quay nào, quay nào, mẹ xem này, chong chóng quay rồi.” Tại Hi nhún nhảy, gương mặt nở nụ cười thỏa mãn. Mã Lệ Lệ và Phó Dịch Nam đã đi rồi, họ đi dọc bờ sông rồi về nhà. Đến tuổi này rồi, nên nghĩ thoáng ra thôi, nếu trẻ lại mười tuổi, cô ta sẽ rời khỏi người đàn ông phản bội mình như Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy thấy Giang Hạo kỳ lạ nên hỏi: “Sao thế? Chị Lệ Lệ nói gì với anh vậy?” Cô nghi ngờ nhìn Mã Lệ Lệ, lại nhìn Giang Hạo: “Chị ấy thích nói chuyện linh tinh ở cơ quan, anh đừng tin.”

Giang Hạo bật cười: “Biết mà, chị ấy thích nói, nói mãi không ngừng.”

“Haha, đừng để ý, chị ấy nhiều chuyện nhưng không xấu, chúng tôi làm chung một phòng, có một đồng nghiệp cực phẩm nữa, là người phụ nữ dũng mãnh đánh nhau ở bữa tiệc đấy, không ai chịu được cô ấy cả.” Giang Hạo nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cô nhìn con trai rất dịu dàng, cô còn mỉm cười nói chuyện, lòng anh nóng lên, ôm lấy Tại Hi: “Tại Hi, chú làm ba cháu được không?”

Kiều Tâm Duy vội tới mức giơ chân, sắc mặt thay đổi: “Giang Hạo, anh nói bậy gì với con thế?” Tại Hi mơ màng lắc đầu: “Không được.” “Tại sao?” Giang Hạo không từ bỏ: “Chú sẽ đối xử tốt với mẹ con Hi Bảo.”

Tại Hi mở to mắt nói: “Nhưng cháu có ba rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui