Quân Hôn Chớp Nhoáng



Bạn gái đẹp ăn mặc mát mẻ vốn đã thu hút sự chú ý rồi, bây giờ lên tiếng với ánh mắt khêu gợi lại làm người ta mê hồn.

Lâm Châu là một thành phố nhỏ bé, suy nghĩ của người nơi này khi bảo thủ, cả bàn ăn mặc thiếu vải, cười dụ dỗ người ta như thế, vừa nhìn đã biết là làm nghề gì.

Kiều Tâm Duy và Tại Hi ngồi khá xa, cô nghe cô gái quyến rũ kia nói thì nhìn sang, bàn năm cô gái này có hai người trông rất quen.

“Anh Trần Hạ, sao trùng hợp vậy? Nay gặp anh thì phải mời một ly mới được.” Nói xong, cô gái tóc dài chân trắng2mắt to cầm ly rượu giơ lên: “Nào, Na Na dùng trà thay rượu uống một ly mời anh.” Na Na không đứng lên, chỉ ngồi đó uống rượu, tư thế rất mê người. Kiều Tâm Duy nhớ lại ngay, mấy năm trước, khi Nguyễn Tân dẫn cô đến quán bar của Thẩm Đại Hải thì gặp hai cô gái này ở trong đấy, họ ở hai bên Thẩm Đại Hải lấy lòng, hành động làm người ta đỏ mặt tía tai. Nói thật, hai gương

mặt này rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta không quên được. Kiều Tâm Duy xác định, đó là người phụ nữ bên cạnh Thẩm Đại Hải. “Mẹ, bên kia ồn quá, họ đang làm6gì thế?”

Kiều Tâm Duy vội giữ mặt con trai: “Hi Bảo, họ đang đùa với nhau đó, con ngoan ngoãn ăn của mình đi, ăn xong lại đi lấy tiếp.”

Tại Hi rất nghe lời, chủ yếu vì đồ ăn ở đây rất ngon, bé gật đầu: “Vâng.” Đối với sự nhiệt tình của một nhóm gái đẹp, Trần Hạ chỉ cười cười, Hồng Xuân Yến ở cạnh ngồi không yên, kéo chồng không cho anh ta sang: “Đi đi, các cô đi đi, bớt tới chọc người đàn ông của tôi.”

Tiểu Như: “Ui, bác gái này chắc là quỷ dạ xoa mà anh Hạ hay nói chứ gì? Ừ, bây giờ thì hiểu sao anh Hạ lại thích đi tới chỗ3chúng tôi rồi.”


Na Na tiếp lời: “Đúng vậy, Tiểu Phỉ nhà chúng tôi ấy à, vừa nhỏ nhắn đáng yêu lại vừa dịu dàng xinh đẹp, làm anh Hạ mê mẩn.” San San cười: “Haha, anh Trần Hạ, em mà là anh thì sẽ bỏ quỷ dạ xoa này, Tiểu Phỉ nhà bọn em tốt như vậy, anh cưới được cô ấy thì tối nào cũng sung sướng đến tận trời xanh.”

Họ nói rất cay nghiệt, Hồng Xuân Yến nghe thấy hết, cô ta không phải là người hiền lành gì, đập bàn đứng lên mắng: “Đám gái thấp hèn chúng mày nói bẩn thỉu gì đấy? Bớt gây chuyện thị phi đi, chúng mày đang nói xấu ai đấy, đừng9thấy Trần Hạ nhà bà hiền thì ăn hiếp, bà nói cho chúng mày biết, anh ấy không dạy dỗ chúng mày thì bà dạy.”

Nói xong, cô ta cầm đồ ăn trên bàn ném sang làm cả bàn bên đó dính đầy đồ ăn, ngay cả Na Na cũng bị dính lây.

Na Na lập tức xù lông: “Quỷ dạ xoa, bà dám nói thêm câu thấp hèn nào nữa, tôi xé nát miệng bà!”

“Đúng, xé nát miệng bà ta!” “Không đủ, phải xé cả cái miệng ở dưới nữa.” “Đúng thế, bà mắng ai thấp hèn đấy, bà già béo xấu!”

Hai cô bé con bị dọa khóc òa lên, ba mẹ chồng bế cháu gái, khuyên Hồng Xuân Yển đừng gây4chuyện nữa. Nhưng Hồng Xuân Yến không nghe, cô ta nhìn Trần Hạ chất vấn: “Trần Hạ, anh nói đi, anh có quen họ không?” Trần Hạ đỏ mặt, kéo con và ba mẹ đi: “Về nhà rồi nói, đừng đứng ở đây, mất mặt lắm.”

Hồng Xuân Yến gào lên: “Anh dám làm mà còn sợ mất mặt à?” Sự thật ngay trước mắt, kẻ ngu cũng thấy chồng cô ta có qua lại với họ. Hồng Xuân Yến vừa giận vừa đau lòng, cô ta không cần mặt mũi, ngăn ba mẹ chồng và con lại: “Hôm nay anh nói ở đây, nói rõ hết cho tôi, cuộc gọi lúc nãy là của Cục trưởng Trương thật à?” Trần Hạ cúi đầu không dám nói phải, cũng không dám nói không phải.

Hồng Xuân Yến gào khóc như bà điên, đánh vào người anh ta: “Anh không biết xấu hổ hả? Anh chơi gì không chơi lại đi chơi gái, anh có biết xấu hổ không thể: Mặt tôi bị anh ném sạch rồi, mặt mũi nhà chúng ta bị anh phá hỏng luôn rồi!”


Trần Hạ là một thằng đàn ông nên nhường nhịn, nhưng thấy Hồng Xuân Yến càng lúc càng quá đáng, anh ta phát thẹn đẩy Hồng Xuân Yến ngã xuống đất. Hồng Xuân Yến thấy vậy thì khóc lớn lên, mắng chửi: “Đám gái dơ bẩn chúng mày dạy hư chồng bà, làm hỏng bầu không khí tốt đẹp của Lâm Châu, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!” Mấy cô gái này đều là gái nổi tiếng ở thủ đô, chuyên hầu hạ người trong giới thượng lưu, bây giờ hạ mình đến thành phố nhỏ, không kiếm được tiền thì thôi, thế mà còn bị người ta làm nhục. Họ không phải người dễ chọc, bị chỉ mặt mắng to thì không để yên được. Sau đó, một người hét lên, cả đám phụ nữ chạy đến đánh Hồng Xuân Yến. Tiếng khóc, tiếng mắng, tiếng thét chói tai, tiếng đùa giỡn, tiếng khuyên can và bàn luận của người xung quanh làm cả chỗ ăn ồn ào hẳn lên.

Tiếng vang lớn như vậy dọa Tại Hi sợ hãi, trốn vào lòng Kiều Tâm Duy: “Mẹ, bọn họ đang cãi nhau ạ?”

Kiều Tâm Duy muốn mang con đi, nhưng đường bị chặn lại, muốn ra cũng không được, cô chỉ có thể để con trốn ra xa. Mã Lệ Lệ thấy vậy thì trùng chồng Phó Dịch Nam: “Anh xem đám phụ nữ kia kìa, có còn muốn đến đó nữa không?” Phó Dịch Nam lắc đầu, hối hận nói: “Vợ à, xin lỗi, anh biết mình đã làm tổn thương em, anh chỉ hồ đồ thôi, anh đảm bảo sẽ không bao giờ đi nữa, anh đảm bảo.”

Mã Lệ Lệ quen Phó Dịch Nam từ bé, từ khi kết hôn tới giờ đã mười tám năm, con trai đang học cao trung, nếu ly hôn thì chẳng nỡ.

Mã Lệ Lệ nhắm mắt lại, đau lòng lau nước mắt nói: “Vì con, vì gia đình này nên tôi sẽ không ly hôn, nhưng không đồng nghĩa là tôi tha thứ cho anh, chuyện này sẽ là cái gai độc mãi đâm vào lòng tôi, nhức nhối không yên.”

“Xin lỗi, xin lỗi vợ, em đừng khóc nữa, anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”

Mã Lệ Lệ ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Tâm Duy ngạc nhiên, lời hai người nói đã bị nghe thấy rồi.

So với ngạc nhiên, Kiều Tâm Duy lúng túng nhiều hơn, ban ngày còn nghe họ nói chuyện chồng Tiểu Lưu ngoại tình, họ cười nhạo và trào phúng người ta, không ngờ chưa được bao lâu thì xảy ra một cảnh đậm chất kích này, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt. Mã Lệ Lệ cũng lúng túng, chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, cô ta không giống Hồng Xuân Yến.


Kiều Tâm Duy kéo Tại Hi nói: “Hi Bảo, nói gì nào?”

Tại Hi biết Mã Lệ Lệ, cười chào: “Chào dì Lệ, kẹo dì Lệ cho cháu đã ăn rồi, ngon lắm ạ.” “Ừ, còn nữa, chào chú đi.”

“Chào chú ạ.”

Mã Lệ Lệ cười nói: “Ui, Hi Bảo, mấy ngày không gặp mà miệng đã ngọt hơn rồi.” Cô ta nhìn Kiều Tâm Duy, muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng được.

Kiều Tâm Duy hiểu ý, chủ động nói: “Chị Lệ Lệ, em không nói gì đâu, chị yên tâm đi.” Mã Lệ Lệ vỗ tay cô cảm ơn, không biết nên nói gì. Đúng lúc này, Hồng Xuân Yến đứng dậy, kéo tóc của Na Na ném cô ta ra.

“A! A!” Na Na đau tới mức gào lên, các chị em khác chỉ nhìn chứ không giúp được gì.

Tiểu Như vọt đến, kéo Phó Dịch Nam nói: “Anh Nam, tới giúp bọn em với, em miễn phí hai lần cho anh.”

Phí Dịch Nam đứng đờ người, Mã Lệ Lệ và Kiều Tâm Duy hóa đá.

“Ba lần luôn, giúp một chút đi.” Phó Dịch Nam hít sâu, hất tay ra: “Tôi không giúp được, cô tìm người khác đi.” Tiểu Như tức giận: “Hừ, bảo con hát vô tình vô nghĩa, tôi thấy các người cũng chẳng tốt hơn chút nào!” Cô ta lại đi tìm người khác giúp đỡ, sau đó có người ra thật, xem ra là khách của cô ta rồi.

Mã Lê Lệ tức giận bỏ đi.


“Lệ Lệ, Lệ Lệt” Phó Dịch Nam đuổi theo.

Kiều Tâm Duy ôm con trai ra ngoài nhưng vì có quá nhiều người, đánh nhau, ngăn cản, còn tới xem, khắp nơi đều là người, cô sợ con bị thương.

Đột nhiên, Giang Hạo chen vào đi tới chỗ hai mẹ con. Nói thật, giây phút đó, Kiều Tâm Duy thả lỏng hẳn. “Hai mẹ con không sao chứ? Hi Bảo, đến đây chú bể nào.” Giang Hạo bế Tại Hi, tay còn lại cầm tay Kiều Tâm Duy, che chở cho hai mẹ con ra ngoài.

Người trong nhà hàng vẫn đang đánh nhau, Hồng Xuân Yển vốn lợi hại, lại còn đang tức giận, nhưng đám gái kia lại đông, đánh nhau thật thì Hồng Xuân Yến không thắng được, nên cả hai bên đều không ổn chút nào.

Trước khi Kiều Tâm Duy ra khỏi nhà hàng thì nghe Hồng Xuân Yến mắng chửi: “Trần Hạ khốn kiếp, anh thấy vợ mình bị đám gái đánh mà không làm gì à?”

Lúc họ xuống lầu thì thấy có xe cảnh sát, cảnh sát chạy lên ngăn cản vụ lùm xùm kia.

“Sao anh lại ở đây?” Kiều Tâm Duy hỏi.

Giang Hạo cười nói: “Anh tới ăn buffet, vừa đến đã thấy cả nhà hàng ồn ào đánh nhau.”

“Hình như mấy cô gái kia là người đến từ thủ đô.”

“Sao em biết?” “Anh nhớ lần tôi đến quán bar với tổng giám đốc Nguyễn không? Chuyện bị bỏ thuốc ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui