Quân Hôn Chớp Nhoáng

Tôn Dung Tuyên vừa khóc vừa mắng, dùng cả chân lẫn tay để đấm đá, áo khoác của Kỷ Tiểu Hải sắp bị túm rách cả ra, cổ anh ta có vài vết móng tay cào, chỗ bị cào sâu còn rướm cả máu. Có vài người tốt bụng không nhịn nổi nên tới khuyên vài câu, thế nhưng Tôn Dung Tuyên hoàn toàn mặc kệ, vẫn làm theo ý

mình.

“Đổ điển, cô gây chuyện đủ chưa?” Chó cùng rút dậu huống chi là con người, kèm theo tiếng quát của Kỷ Tiểu Hải là tiếng “bốc” lanh lảnh, anh ta tát Tôn Dung Tuyên một bạt tai.

Dù sao sức đàn ông cũng rất lớn, Tôn Dung Tuyên ngã bệt xuống đất, cô ta ngơ ngác nhìn mặt sàn trơn bóng. Đây là lần đầu tiên Kỷ Tiểu Hải đánh cô ta, sự uất ức và giận dữ trong lòng vọt lên tới đỉnh điểm. Đối mặt với sự vậy xem và chỉ trích của đám đông, đối mặt với sự phẫn nộ và chán ghét của chồng, cô ta đứng phắt dậy bắt đầu một lượt đánh chửi mới, những lời lẽ thô tục tuôn ra khiến người ta khó mà nuốt nổi.

Người phụ nữ này một khi nổi khùng lên chắc chắn sẽ chẳng kém gì đàn ông, Tôn Dung Tuyên túm lấy cổ áo của Kỷ Tiểu Hải, vả liên tục lên mặt anh ta.

Kỷ Tiểu Hải đã hoàn toàn bị chọc giận, anh ta không thèm quan tâm tới mặt mũi mà cố gắng nhường nhịn Tôn Dung Tuyển nữa, bắt đầu đánh đáp trả: “Tôn Dung Tuyên, cô gây chuyện đủ chưa hả?”

Nhất thời, hai người trẻ tuổi vật lộn với nhau, Tôn Dung Tuyền hung dữ cào cấu lên miệng và mặt Kỷ Tiểu Hải, còn Kỷ Tiểu Hải lại liều mạng túm chặt lấy tóc Tôn Dung Tuyên rồi giật ra. Cả hai cứ như kẻ điên mất sạch lý trí và kiểm soát.

Kiểu Tâm Duy nhìn mà choáng váng, không riêng gì cô, hẳn là rất nhiều người ở đây cũng thấy sốc như vậy. Trong trung tâm mua sắm bảy tầng, gần như trên lan can mỗi tầng đều có rất nhiều người nhoài ra ngóng, ai ai cũng đều bị màn diễn xuất sắc hơn cả tình tiết trên phim truyền hình này thu hút.


Nói thật, trong lòng cố, trừ sự hả giận thì lại là đau lòng nhiều hơn. Cô quen Kỷ Tiểu Hải mười năm, ở bên nhau bảy năm, thậm chí cô còn hiểu người đàn ông này hơn cả mẹ anh ta. Người đàn ông này sống nội tâm và kín đáo, tính tình tốt đến mức có thể nói là khá nhu nhược, trong công việc, cho dù có tức giận thì sau đó cũng sẽ cảm thấy tội lỗi. Rốt cuộc là mâu thuẫn thế nào lại có thể ép một người đàn ông nho nhã lịch sự nhường ấy phải trở nên cáu gắt như thế này?!

Mà Tôn Dung Tuyên kia, bạn cùng phòng, cùng học, cùng sống với cô bốn năm trời đại học, không phải luôn rất dịu dàng với đàn ông ư?! Cuộc sống thế nào lại có thể ép cô ta biến thành một người đàn bà chanh chua nhường đấy chứ?!

Bốn năm đại học, Tôn Dung Tuyền quen bốn anh bạn trai, đều đặn mỗi năm một anh, bạn cùng phòng khác cũng từng đùa, chỉ cần Dung Tuyên trở nên giống như mèo con nghĩa là cô ta đang yêu rồi.

Ẽ, mèo con cái gì? Là cọp cái ngủ đông thì có.

Trò hề này càng lúc càng nghiêm trọng thêm, bảo vệ trung tâm chạy tới ngăn lại, phải góp sức với những người khác mới kéo được hai kẻ đang vật lộn với nhau ra.

Giang Hạo nhướng mày nhìn lại, anh đứng ở góc độ của một người ngoài cảm thán: “Hà tất gì phải ở bên nhau chứ... Bà xã, sau này em sẽ không đối với tôi như vậy đấy chứ?”

Lúc này tất cả sự chú ý của Kiều Tâm Duy đều tập trung ở dưới, tiếng ầm ĩ xung quanh lại lớn nên cô không nghe thấy lời Giang Hạo nói.

Giang Hạo kéo tay cô, hỏi một cách nặng nề: “Kiều Tâm Duy, đang nói chuyện với em đó, sao em lại lơ đãng thế?!”

“Á? Anh nói gì vậy?”

Giang Hạo tròn mắt, lấy lại giọng điệu nghiêm túc ngay: “Không có gì, coi như tôi chưa nói gì hết, đi thôi, đừng dây vào rắc rối kiểu này”

“Hả...” Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, cô phát hiện Giang Hạo có một thói xấu, đó là lúc anh nói chuyện thì cổ tuyệt đối đừng làm việc riêng, lời anh nói phải là hàng đầu.

Cô cũng không muốn dây vào loại rắc rối này, nếu gặp chính diện, chỉ sợ người xấu hổ không chỉ có mỗi cô. Vì thế, cô chạy chậm đuổi theo bước chân Giang Hạo.

“Đồ điện nhà cô, tôi muốn ly hôn, ngày mai sẽ đi làm giấy tờ!” Kỷ Tiểu Hải bỏ lại một câu rồi đẩy người khác ra, hùng hổ đi đến cửa.

Có lẽ đây là ý trời, ngay cả ông trời cũng muốn giúp Kiều Tâm Duy đã âm thầm chịu đựng bấy lâu nay xả giận. Kỷ Tiểu Hải cứ thế không nghiêng không chệch đụng vào Giang Hạo như tường đồng vách sắt.


“Ngại quá, xin nhường cho qua” Kỷ Tiểu Hải cúi đầu xin lỗi, là anh ta lỗ mãng mới đụng phải người khác.

Giang Hạo gật đầu như không có chuyện gì, chủ động lùi lại để anh ta đi trước, anh rất thông cảm với người đàn ông khốn khổ này.

Kỷ Tiểu Hải đi được hai bước thì ngừng, anh ta chợt quay lại, ánh mắt dại ra nhìn Kiều Tâm Duy trong đám đông. Cô đang đứng bên cạnh một người đàn ông cao lớn khôi ngô, tựa như chú chim nhỏ nép vào người đàn ông đó.

Tức khắc, mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy.

“Kỷ Tiểu Hải, anh đứng lại đó cho tôi, muốn ly hôn với tôi không dễ vậy đâu, anh đứng lại!” Tôn Dung Tuyển vùng ra khỏi tay bảo vệ, vọt trong đám đông ra túm lấy quần áo của Kỷ Tiểu Hải, bắt đầu cấu xé lung tung tiếp.

Bảo vệ vừa mới thở phào được một hơi lại phải kéo họ ra lần nữa, sau đó còn cảnh cáo, nếu gây rối tiếp sẽ báo cảnh sát.

Giang Hạo nhíu mày: “Mãi vẫn chưa xong, đúng là bực mình, chúng ta sang bên kia đi” Anh đẩy đám đông muốn xem trò hay ra, che chở Kiều Tâm Duy đi sang hướng khác.

Kiều Tâm Duy cố nén cảm giác bất an trong lòng, bị Giang Hạo dẫn ra khỏi trung tâm thương mại một cách máy móc như con rối gỗ. Cô sợ, cô sợ quá khứ kinh khủng và thất bại nhất của mình bị vạch trần trụi trước mặt Giang Hạo, cô sợ Giang Hạo sẽ cười nhạo mình đã từng có quan hệ với đôi nam nữ kia, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt cho chuyện này.

Rời khỏi trung tâm thương mại, gió đêm lạnh lẽo làm cô run rẩy, cái lạnh ngấm cho đầu óc cô tỉnh táo lại không ít, đây đúng là báo ứng của bọn họ, có nên đi uống rượu chúc mừng mới phải.

Di động của Giang Hạo lại vang lên, anh bấm tắt máy luôn: “Đúng là phiền phức, lại là mẹ chồng của em... Không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhé, sáng thứ bảy sẽ đến đón em”


Kiều Tâm Duy gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Giang Hạo đi đến bãi đỗ xe, cô không nghĩ ngợi gì đã chạy tới mấy bước ôm lấy eo anh.

Tất cả những điều này đều là thật, dày rộng, rắn chắc, ấm áp. Cô bỗng nhiên thấy lòng đau xót, không kìm được khẽ nức nở.

Giang Hạo đờ đẫn đứng im mặc cho cổ ốm: “Kiều Tâm Duy, em làm sao vậy?” Anh cẩn thận hỏi, sao phụ nữ nào cũng thay đổi như chong chóng thế này?

“Anh đừng nhúc nhích, để tối ôm một lát” Lần cuối cùng, cho cô khóc một lần cuối cùng vì Kỷ Tiểu Hải thôi, coi như truy điệu cho quá khứ kia, truy điệu bảy năm đẹp nhất của cô. Từ nay về sau, cô muốn sống thật tốt với Giang Hạo.

Giang Hạo rất khó hình dung cảm giác của mình bây giờ, vừa khó hiểu vừa không muốn quấy rầy, nhưng bên cạnh lại có người đi ngang qua làm anh hơi xấu hổ. Vì thế, lần đầu tiên trong đời, anh dùng giọng điệu như dỗ trẻ con an ủi cô: “Đừng khóc, em cứ khóc không ngừng như vậy, người ta còn tưởng tôi bắt nạt em đấy”

Kiểu Tâm Duy mím môi, sau khi khóc xong thì đã bình tĩnh lại đôi chút, cô chỉ muốn phát tiết một chút mà thôi, cô khịt mũi nói: “Ai da, ngại ghế, tôi chùi nước mũi lên âu phục của anh mất rồi.”

Giang Hạo đột nhiên quay lại: “Kiều Tâm Duy, nước mũi của em nhiều quá rồi đấy!” Anh quả quyết cởi âu phục ra ném cho cô: “Giặt sạch cho tôi”

Kiều Tâm Duy phồng má, mắt ngấn nước, giọng mang theo sự nghẹn ngào, ấm ức nói: “Dạ...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui