Quân Hôn Chớp Nhoáng

Cô ta dựa vào lưng anh, nhắm mắt lại, thư giãn thở từng hơi nhịp nhàng: “A Hạo, không ngờ anh lại đồng ý với đề nghị của em? Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?”

Giang Hạo kéo tay cô ta ra, cơ thể né sang bên cạnh một chút, anh cất giọng lạnh lùng: “Em đừng hiểu lầm, anh chỉ tiện đường đi bộ với em mà thôi.”

Bác sĩ Lưu, bác sĩ phẫu thuật chính cho Tiêu Thiên Ái được bệnh viện Hong Kong mời đến tổ chức một buổi giao lưu học thuật.

Tiểu Thiên Ái cũng được mời đến dự sau ca giải phẫu đó.

Ở cùng Giang Hạo là nhờ cuộc gặp gỡ tình cờ lúc đi dạo phố.

“Cũng muộn rồi, để anh đưa em về khách sạn.”

Tiêu Thiên Ái cười: “Đây chẳng phải là khách sạn à, em có thể ở lại đây chứ?”

“Đừng đùa nữa.”

Giang Hạo tỏ thái độ nghiêm túc.

Từ đầu đến cuối Giang Hạo vẫn không nhìn thẳng vào mắt cô ta, chỉ nhìn cái bóng đang phản chiếu của cô ta trong tấm gương lớn của khung cửa sổ sát đất: “Đây không phải là chỗ của em, bệnh viện đã sắp xếp khách sạn, hẳn là em nên về đó.”

Tiêu Thiên Ái tỏ ra thất vọng, nhưng Giang Hạo có thể đưa cô ta về, cô ta đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Cô ta biết Giang Hạo không phải là hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, cô ta vẫn có vị trí riêng trong lòng Giang Hạo.

Đây là một khởi đầu tốt.

Tiêu Thiên Ái cười, lặng lẽ lùi lại một bước: “A Hạo, em rất vui khi gặp anh ở Hong Kong, anh nói xem điều này có phải là duyên phận của hai chúng ta không?”

“Anh chỉ đến đây để làm việc thôi.”

Giang Hạo vẫn tỏ ra lạnh lùng như cũ: “Nếu chân em không có vấn đề gì thì anh đưa em về khách sạn, ngày mai để bác sĩ Lưu kiểm tra, đề phòng xảy ra chuyện gì.”

“Không sao đâu, xe không đụng vào người vào em, em tránh được nên chỉ bất cẩn trật chân mà thôi, chân không bị gì nặng hết, anh cẩn thận thái quá rồi.”

“Cẩn thận một chút thì tốt hơn, khó khăn lắm em mới đi lại được, không thể gặp thêm vấn đề nữa.”

Tiêu Thiên Ái gật gật đầu, khóe miệng hơi cong cong: “A Hạo, nghe anh nói thế, em rất vui, lòng anh còn có em, em rất hạnh phúc.”

Giang Hạo thầm thở dài, anh không giỏi nói dối, đành phải im lặng vậy.

Tiêu Thiên Ái nói tiếp: “Em biết anh khó xử, em biết anh có tình cảm với cô ấy.

Anh yên tâm, em sẽ không làm khó anh.

Em sẽ không lặp lại những sai lầm trước đây nữa, giờ em không có gì cả, vốn không hề có khả năng hãm hại được ai, lập kể với người nào.


A Hạo, dù chỉ là bạn bè bình thường, em cũng nguyện ý ở bên cạnh anh.”

Giang Hạo không phản bác được, anh chuyển chủ đề và hỏi: “Hỏi Nhạc viện chưa? Có thể không?”

“Ừ, họ đang cần giáo viên dạy đàn cello, với lại hiệu trưởng biết em là bạn của anh, cũng biết chuyện trước đây của em, ông ấy đồng ý ngay.

Trở về đợt này, em có thể chính thức đi làm, mỗi ngày có hai tiết vào sáng và chiều, có thời gian nghỉ giữa buổi, em thấy tuyệt lắm.”

“Vậy là tốt rồi, em cố gắng nỗ lực.”

“Em biết, em sẽ cố gắng chứng minh cho mọi người thấy, nhất là bác trai và bác gái, dù chỉ có một mình thì em vẫn sống rất khá.”

Giang Hạo quay sang nhìn cô ta, nói: “Em không cần phải chứng minh điều gì với ba mẹ anh cả, chuyện đó không quan trọng.

Sống vui vẻ sống thể nào cũng là chuyện của riêng em, không ai có thể làm thay cho em được.”

“Ừ, em hiểu mà.”

Tiểu Thiên Ái thẹn thùng cười.

Cô ta nhìn hai cái bóng đang phản chiếu trong tấm kính lớn trước mặt, cảm khái nói: “Bây giờ tốt biết bao nhiêu, em và anh giống như trước đây.

A Hạo, em rất muốn khiêu vũ, anh nhảy với em một đoạn được không?”

Giang Hạo hít sâu một hơi: “Em phải về.”

“Em biết em biết, nhảy xong là em về ngay.”

Tiêu Thiên Ái giống như một cô gái mới biết yêu, trông vừa bướng bỉnh, lại vừa thẹn thùng.

Cô ta chủ động nắm lấy tay Giang Hạo, cất giọng hát, đồng thời kéo anh nhảy múa.

Giang Hạo cứng đờ, mỗi động tác của anh đều rất máy móc, cứ như cô ta đang cử động tay chân anh, anh chỉ là một con rô bốt linh hoạt làm theo sự điều khiển.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên phá vỡ khung cảnh hài hòa này.

Giang Hạo đột ngột rút tay lại, cầm điện thoại đi sang một bên.

Người gọi là Kiều Tâm Duy, mỗi lần anh đi công tác, bình thường cô sẽ không chủ động liên lạc với anh, ngoại trừ có việc gấp.

Anh cầm di động, nhìn sang Tiêu Thiên Ái, không biết có nên nhận hay không.

Tiêu Thiên Ái biết điều nói: “Em đi xem ti vi, anh không cần để ý đến em.”


Giang Hạo ấn nút nhận: “Có chuyện gì à?”

Kiều Tâm Duy đang chơi bời rất hào hứng, vì uống một ít rượu nên người cô lâng lâng hưng phấn: “Ông xã, sao anh nghiêm túc thể, đang họp à?”

Giang Hạo nhíu mày, giọng nói vẫn không đổi: “Không có, đêm hôm khuya khoắt thì họp làm gì, đang nghỉ ngơi trong phòng, có cấp dưới ở đây.”

“Ồ? Cấp dưới là nam hay nữ đấy?”

“Em nói thử xem cấp dưới của anh là nam hay nữ.”

“Ha ha, chẳng phải khoa trưởng Tiếu là nữ à, lính đặc chủng cũng có giới nữ, sao cấp dưới của anh lại không có phụ nữ được?”

Giang Hạo vội giải thích: “Khoa trưởng Tiểu không phải cấp dưới của anh, cô ấy không đi công tác.”

“A a a a, đùa anh chút thôi, anh đang làm gì thế?”

Nghe đầu bên kia điện thoại hơi nhao nhao, giống như ở KTV, cô còn uống rượu: “Liên hoan với đồng nghiệp c”

“Không, bạn của anh ấy, luật sư Trương Viễn, anh ấy hẹn hò với Tiểu Chi, nói muốn tổ chức tiệc mừng, chờ bà mai là anh về lại mới tiếp.”

Giang Hạo có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cô khi kể cho anh nghe chuyện này, cả gương mặt hồ hởi của cô nữa.

Bạn bè gặp chuyện cô cũng vội theo, bạn bè hạnh phúc cô cũng hạnh phúc theo, cái gì cũng hiện rõ trên gương mặt cô.

“Giang Hạo, sao anh im lặng thế? Anh đang bàn chuyện bí mật quan trọng gì à?”

Giang Hạo khẽ ừ.

Kiều Tâm Duy cũng trở nên nghiêm túc, cô cẩn thận và tỏ vẻ xin lỗi: “A a a, xin lỗi, em uống ít rượu nên hơi kích động, vì vui quá nên muốn chia sẻ với anh một chút, vậy anh làm đi, em không làm phiền anh nữa.”

Giang Hạo đau lòng, đó là nỗi nuối tiếc khi anh rất muốn tham dự nhưng lại chẳng thể nào có mặt.

Đây cũng là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài anh nói dối cô, chỉ nói dối một lần mà phải dùng một trăm lời nói dối khác để đắp nặn.

Mà cô vẫn như thế, vẫn là người tệ nhất trong việc phát hiện người khác đang nói dối.

“Em uống ít thôi.”

Anh không kìm được dặn dò.

“Anh yên tấm, lát nữa Trương Viễn và Tiểu Chi sẽ đưa bọn em về nhà, hôm nay em mời A Nặc đến ngủ ở nhà chúng ta.”


“Được.”

“Ừ, vậy em cúp máy, anh về sớm một chút, em rất nhớ anh.”

“Anh cũng thế.”

Sau khi nói tạm biệt, điện thoại ngắt kết nối, Giang Hạo kìm nén nỗi đau lòng, cất điện thoại vào túi.

Như một lẽ tự nhiên, Tiêu Thiên Ái càng chắc chắn vị trí của mình trong lòng Giang Hạo.

Anh là một người chưa từng nói dối, nhưng hôm nay lại nói dối với Kiều Tâm Duy.

Câu nói dối của anh đã thể hiện rõ ba điều, thứ nhất đó là anh không muốn Kiều Tâm Duy biết việc họ đã bắt đầu liên lạc với như trước, thứ hai là anh chấp nhận mối quan hệ hiện tại của họ, thứ ba là anh quan tâm cô ta.

Những điều này đã đủ đối với cô ta rồi.

Cô ta cúi đầu, dịu dàng nói: “A Hạo, xin lỗi, em biết mình làm anh khó xử.”

Giang Hạo xua xua tay: “Không liên quan đến em, đi thôi, anh đưa em về.”

Ra khỏi phòng, Tiểu Thiên Ái chủ động nắm lấy tay Giang Hạo.

Giang Hạo né tránh theo bản năng, anh dừng lại một chút rồi nói: “Anh không thể có lỗi với Tâm Duy.”

“Là không thể, hay là không muốn?”

Giang Hạo nhìn cô ta, không nói gì.

Cô ta gật đầu cười, trực tiếp kéo cánh tay của anh rồi bước đi, cất giọng nói: “Buổi tối em thấy hơi lạnh, cho em mượn chút nhiệt độ để sưởi ấm nhé?”

Đi sát bên cạnh, tay Giang Hạo siết chặt thành nắm đấm.

Từ khoảnh khắc này, anh biết nhiệm vụ của mình đã thuận lợi đi vào quỹ đạo, anh cũng không còn cơ hội để quay đầu nữa.

*** Trong phòng KTV, ba người phụ nữ tụ lại thành một cái chợ, đang chơi đến khi thể ngất trời.

Bài hát đã được chỉnh sang bản gốc và bật chế độ lặp lại liên tục, Lưu Kim Nặc và Kiều Tâm Duy đang thay nhau đặt câu hỏi cho Trương Viễn.

Ban đầu, những câu hỏi khá bình thường, Kiều Tâm Duy mở màn trước: “Trong hai người thì ai tỏ tình trước?”

Trương Viễn nhìn Đặng Tiểu Chi ở bên kia, thấy cô nháy mắt ra hiệu, anh đành nói lời trái lương tâm: “Tôi tỏ tình với cô ấy trước.”

“Sai, uống!”

A Nặc từ từ rót một ly bia đưa cho anh: “Anh không trả lời thành thật, phải phạt rượu!”

Trương Viễn rên: “Vừa mở màn đã phạt một ly đầy rồi, xem ra hôm nay tôi không qua được cửa này mất.”

Đặng Tiểu Chi trách: “Ai nha anh bị ngốc hả, em đã nháy mắt bảo anh nói thật đi mà.”


Trương Viễn chỉ biết nín lặng.

Đến phiên Á Nặc hỏi, cô không hỏi vấn đề đơn giản như thể: “Đã lên giường chưa?”

Đặng Tiểu Chi bóp cổ A Nặc: “Không cho phép hỏi những điều không được phép hỏi.”

“Ha ha ha, cứ hỏi đấy, Trương Viễn mau trả lời đi.”

Trương Viễn ngượng ngùng nói: “Chưa, nhưng nếu cô ấy bằng lòng, thì tôi cũng rất vui được thực hiện.”

Đặng Tiểu Chi xấu hổ che mặt lại, Kiều Tâm Duy cười đến cong cả người.

A Nặc lại hỏi tiếp: “Tiểu Chi, mình hỏi cậu, lúc anh ấy chạm vào thì cậu có cảm giác gì?”

“Trời, Lưu Kim Nặc, cậu muốn đùa chết mình hả?”

“Chị chỉ thích hỏi vấn đề này thôi, sao hả bé, em cắn chị hả?”

Trương Viễn cũng để mặt cô, anh nhìn Tiểu Chi nói: “Anh cũng muốn biết, ha ha ha.”

Đặng Tiểu Chi càng thêm không có đất dung thân, bụm mặt nói: “Rất dễ chịu.”

Thấy A Nặc làm trò chơi trở nên hừng hực như vậy, Kiều Tâm Duy cũng không hỏi mấy vấn đề đơn điệu nữa, cô tiếp tục đặt câu hỏi: “Thời gian và địa điểm của nụ hôn đầu tiên.”

Trương Viễn trung thực kể: “Trước ngày cô ấy tỏ tình tôi đã hôn cô ấy, địa điểm là bãi đỗ xe của văn phòng luật sư.”

Kiều Tâm Duy truy vấn: “Lúc ấy anh có suy nghĩ đó không?”

Trương Viễn đáp: “Chắc chắn phải có.”

“Còn cậu Tiểu Chi?”

Đặng Tiểu Chi vẫn che mặt kín bưng: “Có.”

A Nặc lại hỏi: “Trương Viễn, anh từng quên mấy người, lên giường với mấy người, có mối quan hệ mập mờ nào với bạn gái trước hay phụ nữ không?”

Trương Viễn giơ tay xin ý kiến: “Câu này không chỉ hỏi một vấn đề.”

“Là một chuỗi vấn đề, anh cứ trả lời hết đi.”

“Tôi từng quen hai người, lên giường cũng với hai người, là hai người tôi quen đấy.

Tối độc thân ba năm và không có bất kì liên lạc nào với hai bạn gái cũ cả.

Bạn nữ cũng khá nhiều, nhưng đều là xã giao vì công việc, hoàn toàn không hề có quan hệ mập mờ.”

Thú thật Đặng Tiểu Chi cũng muốn biết vấn đề này, nhưng mới xác định quan hệ chưa được bao lâu, cô muốn tìm hiểu quá khứ của người ta thì không phải phép, bây giờ A Nặc đã hỏi, câu trả lời của anh cũng khiến cô hài lòng.

Kiều Tâm Duy chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng: “Bao giờ dẫn Tiểu Chi về nhà gặp ba mẹ, ba mẹ anh có yêu cầu gì với con dâu?”

Câu hỏi này cũng là trăn trở của cô nàng, Tiểu Chi thật sự quá yêu hai đứa bạn cùng hội với mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui