Quân Hôn Chớp Nhoáng

Cảnh Trí Thành chỉ là một nhân viên công vụ đã về hưu, nhân viên công vụ cơ bản bình thường nhất, có thể tích lũy được bao nhiêu chứ? Lễ hỏi chín mươi chín vạn tệ, đối với nhà họ Cảnh chính là một con số trên trời.

Trước khi ông đề cập đến con số này vốn chưa hề thương lượng với gia đình, đây mới là điểm khiến Cảnh Thượng nổi nóng nhất.

“Ba, mình có thể đừng phồng má giả làm người mập không, nhà họ Dương không rõ tình trạng của nhà mình à, ba như vậy chẳng phải sẽ khiến họ càng xem thường ư?”

“Xem thường cái gì, đây gọi là coi trọng, để cho họ biết, chúng ta rất coi trọng Giai Giai, người ta chỉ có một cô con gái thôi, chịu thiệt thòi gả vào nhà chúng ta, đương nhiên chúng ta phải coi trọng rồi.”

“Đúng vậy, lời này không sai, nhưng cũng không phải là dùng cách như ba.”

Tết nhất, hai ba con tranh luận không thôi, đồ ăn trên bàn đều đã nguội lạnh cả cũng chưa ra được kết quả cuối cùng.

Hạng Linh tự biết mình không xen lời vào được, nhưng thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bà đưa ra kiến nghị: “Nếu không tìm Tâm Duy mượn trước một ít?”

Cảnh Thượng lập tức gạt bỏ: “Tâm Duy nào có tiền, còn không phải của Giang Hạo ư, không được!”

Cảnh Trí Thành lại nói: “Cũng được, nếu không thì tìm Tâm Duy mượn trước một ít, chúng ta viết giấy nợ cho con bé.

Giang Hạo rất tốt, chắc là sẽ không nói gì đâu, thêm nữa, đều là người một nhà, chúng ta gặp khó khăn, không tìm Tâm Duy chẳng lẽ lại tìm người ngoài?”

Cảnh Thượng rất tức giận, dù nhà anh không phải giàu sang quý phái, nhưng tốt xấu cũng là không lo cơm áo.

Cảnh Thượng làm việc mấy năm nay cũng có chút tiền, nhìn lên thì mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, anh cũng có phần kiêu ngạo của bản thân, giờ bảo anh vay tiền Tâm Duy, thật sự anh không mở miệng được, hơn nữa cũng cảm thấy không cần phải thể.

“Được, mọi người muốn thế nào thì làm thế đi, đám này con không cưới, ai muốn cưới thì cưới đi.”

Cảnh Thượng quăng đũa, hất mặt rời khỏi nhà.

Cảnh Trí Thành: “Thằng nhóc chết tiệt, đã muộn thế này con còn đi đâu?”

“Ở đây bức bối đến phát bực, con thích đi đâu thì đi đó.”


Hạng Linh đuổi theo: “Cảnh Thượng, con quay lại, bên ngoài lạnh đó, con quay lại đi.”

Nhưng động tác của Cảnh Thượng quá nhanh, chớp mắt đã biến mất ngoài hành lang.

Cảnh Trí Thành ngồi trước bàn thở dài, tự trách chính mình không có tài cán gì, cũng oán trách con trai không hiểu mình.

Ông nói ra chín mươi chín vạn này, thứ nhất là muốn cho nhà gái thấy thành ý của nhà họ, thứ hai là cũng không muốn con trai mình bị nhà gái xem thường.

“Dù sao sau này đều là của bọn nó, nhiều ít cũng là của hai người bọn nó, lễ hỏi nhiều một chút thì có liên quan gì? Không phải là có mặt mũi hơn sao, đây đều là cho người khác xem, đóng cửa lại thì là của mình hết mà, cũng chỉ là đánh một vòng tròn thôi.”

Nhìn Cảnh Trí Thành ngồi đó tự nhủ oán trách, Hạng Linh muốn nói lại không dám nói, dù sao địa vị của bà ở trong cái nhà này không cao.

Bà rất cảm ơn sự chăm sóc và bầu bạn của Cảnh Trí Thành nhiều năm nay, nhưng mà, nề nếp của nhà họ Cảnh đúng là không tốt, bà đã được thế nghiệm rất sâu sắc.

Hạng Linh ngồi bên cạnh, khẽ khuyên nhủ: “Có lẽ chúng ta đã làm quá lên rồi, tưởng làm như vậy thì tốt cho con, nhưng bọn nhỏ không cho là như vậy, đừng áp đặt ý của chúng ta vào con có được không?”

cảnh Trí Thành uống một hớp rượu, không nói gì cả: “Về phòng, ngủ thôi.”

Hạng Linh thở dài nhìn một bàn đồ ăn, đây là thành quả bà bận rộn cả buổi chiều, nhưng rất nhiều món vẫn còn nguyên, lạnh cứng rồi mà không có ai hỏi han.

Tuy nhiên, bà vẫn vui vẻ yên tâm, con gái của mình tranh đua mạnh hơn bất kỳ thứ gì khác.

*** Mùng hai Tết, Kiều Tâm Duy và Giang Hạo tới nhà họ Cảnh chúc Tết từ sớm, vừa vào nhà, Giang Hạo đã nhạy bén cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm.

“Giang Hạo, Tâm Duy, ngồi, ngồi đi.”

“Mẹ, mẹ đừng bận rộn nữa, loại chuyện pha trà này cứ để tự chúng con”

Kiều Tâm Duy chủ động tranh việc pha trà.

Cảnh Trí Thành vẫn mỉm cười như cũ, nhưng khi ánh mắt đảo đến người Cảnh Thượng thì luôn trùng anh ta: “Cảnh Thượng, không phải Giai Giai nói mùng hại khách khứa ở nhà con bé nhiều, bảo con cũng qua đó à? Lần đầu tiên gặp thân thích nhà người ta, con đi sớm một chút, cần giúp gì thì giúp.”


Cảnh Thượng lại có vẻ không kiên nhẫn: “Chuyện của nhà cô ấy không cần đến con, con không đi.”

Giọng điệu của Cảnh Thượng rất hung hăng, chẳng hề kiêng kỵ trong nhà còn có Giang Hạo và Kiều Tâm Duy ở đấy.

Lúc này Kiều Tâm Duy mới nghe ra sự khác thường, cô thấy khuôn mặt Cảnh Trí Thành cứng lại như muốn bùng nổ, nhanh chóng dời đề tài sang chuyện khác, cô hỏi: “Anh, khi nào thì chụp ảnh cưới? Nếu vào dịp cuối tuần, em còn có thể làm chân chạy vặt xách đồ linh tinh cho mọi người.”

Cảnh Thượng không thèm che giấu cảm xúc bất mãn của mình: “Đại tiểu thư người ta chọn quần áo kỹ càng, đóng đầy sáu cái thùng to nói muốn đến Maldives chụp ảnh cưới, anh không phải đi làm hay sao mà phải theo cô ấy làm loạn?”

“...”

Mọi người há hốc mồm tại trận bởi vì giọng điệu của anh.

Kết hôn là chuyện tốt, nhưng giờ xem ra cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Kiều Tâm Duy cũng cạn lời, ai mà dự đoán được cô nói sang chuyện khác nhưng ngược lại đẩy mũi dùi lên cao hơn chứ, cô nói: “Anh, thể là anh không đúng rồi, kết hôn là chuyện lớn của đời người, cả đời chỉ có lần này, bây giờ các cặp vợ chồng trẻ vừa du lịch vừa chụp ảnh cưới rất nhiều, ở bộ phận của chúng em cũng có mấy đổi như thể đó.”

“Cô ấy bảo anh xin nghỉ hai tháng đi chơi với cô ấy, đi này đi kia, vậy có ý nghĩa gì không? Chụp ảnh thôi mà, chụp chỗ nào mà không phải là chụp?”

“...”

Kiều Tâm Duy không tiếp được lời, cô biết Cảnh Thượng vẫn luôn là một người khá kín đáo, mà Dương Giai Giai lại thích đẹp thích khoe thích chơi thích thời thượng.

Nếu yêu nhau, đó chính là bổ sung cho nhau, nếu không yêu, đó chính là phản cảm.

Cảnh Trí Thành khẽ ho khan, có Giang Hạo ở đây, bày mặt xấu ra như vậy cũng không tốt: “Không nói nữa, con đi là được, kiểu gì cũng có chỗ con giúp được, đi đi.”

“Không đi.”

Cảnh Thượng ngồi xuống sofa, thái độ cứng rắn khiển lửa giận của Cảnh Trí Thành lại một lần nữa muốn phun trào.


Mắt thấy sắp không nhịn nổi được rồi, Hạng Linh lắc đầu ám chỉ Kiều Tâm Duy đừng nói nữa, không khí lập tức rơi vào trạng thái rất chi là xấu hổ.

Lúc này, Giang Hạo mở miệng, thái độ vững vàng, giọng điệu cũng khá tùy ý: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng nào, kết hôn là chuyện tốt, đừng vì nhất thời ý kiến không hợp mà giận dỗi, hàm răng cũng có lúc cắn phải đầu lưỡi, huống chi là hai con người khác biệt.”

Cảnh Trí Thành tán thành: “Đúng mà, người trẻ tuổi đi ra ngoài chơi thì có gì không tốt, ba còn muốn đi chơi kia, tiếc là sức khỏe không đủ, không phải chỉ xin nghỉ thôi sao, hai tháng dài quá thì một tháng, con và Giai Giai bàn bạc kỹ lại đi.”

“Ba, con nói đám này con không cưới, ba không hiểu à?”

“Con...”

Ông đứng lên đột ngột, đầu lập tức choáng váng, huyết áp lại tăng cao.

Lần này, mọi người đều cuống cuồng.

“Ba, ba từ từ.”

“Tâm Duy, mau đi lấy thuốc hạ huyết áp, trong ngăn kéo tủ đầu giường.”

“Da da.”

Một mặt Cảnh Thượng lo lắng cho sức khỏe của ba, một mặt anh cũng không chịu thỏa hiệp nửa bước.

Anh thật sự không muốn kết hôn, nhưng lại biết tính tình của ba, cho nên vẫn chưa nói cho Dương Giai Giai chuyện hủy bỏ hồn lễ, chính anh cũng vẫn chưa quyết định xong.

Cảnh Trí Thành uống thuốc vào, yếu ớt ngồi trên sofa, dù sao chuyện này cũng nói toạc ra rồi, ông cũng không muốn giấu giếm gì nữa, công bằng nói: “Giang Hạo, Tâm Duy, các con nói xem, kết hôn không phải như thế, nên là do người lớn nhà chúng ta chuẩn bị, con chỉ cần yên tâm kết hôn là được, chuyện khác căn bản không cần phải nhọc lòng! Các con bảo ban nó xem, thằng nhóc thối này đến phút cuối lại nói không kết hôn, con cho rằng con vẫn là trẻ con ba tuổi chơi trò gia đình chắc!”

“Đúng vậy anh à, hai người ở chung cũng sẽ có mâu thuẫn, không phải em và Giang Hạo cũng nhốn nháo rất lâu à? Hai người ở bên nhau chưa lâu, chưa hiểu hết được nhau cũng là bình thường, anh nói suy nghĩ của mình cho Giai Giai, Giai Giai cũng sẽ hiểu mà, cô ấy không phải cô gái không nói lý lẽ.”

Kiều Tâm Duy một mặt thì nói thế, một mặt dùng khuỷu tay đẩy đẩy Giang Hạo.

Giang Hạo sẽ không làm chuyện như tư vấn hôn nhân kiểu này, hai vợ chồng hợp hay không hợp thì chỉ có người trong cuộc mới biết được, người ngoài nói nhiều nữa cũng vô dụng.

Nhưng trước mắt không nói gì cũng không hợp lý, vì thế anh nói: “Hai tháng thì hơi dài quá, người ta không thể vì đi chơi mà để chậm trễ công việc được.

Tuy nhiên, chụp ảnh kết hôn kiếm luôn tuần trăng mật đúng là cũng không quá đáng, ngẫm lại sau này, nói không chừng cũng không còn cơ hội ra ngoài chơi thể này đâu, đúng không?”


Cảnh Trí Thành thở dài, nói: “Chỉ vì chín mươi chín vạn lễ hỏi mà con nổi nóng với ba đúng không? Nhà người ta đều là vì lễ hỏi quá ít mà ầm ĩ khó chịu, sao tới lượt nhà chúng ta lại trái ngược thế?”

“Ba, nhà mình không có nhiều tiền như vậy, ba đừng to mồm nói thể được không, cuộc sống sau này là hai chúng con trải qua, ba mẹ vừa thể chấp nhà vừa vay mượn khắp nơi, sống như thể con không thoải mái.”

Cảnh Thượng nói một hồi, Dương Giai Giai tiêu xài phung phí thì anh có thể hiểu được, kết hôn chỉ có một lần, cô theo đuổi sự hoàn mỹ cũng không có gì đáng trách, nhưng mà việc ba làm, anh thật sự không nhìn nổi.

Lúc này Giang Hạo mới hiểu rõ, ầm ĩ cả buổi hóa ra mâu thuẫn của hai cha con là ở đây, vấn đề mà dùng tiền có thể giải quyết thì không phải là vấn đề.

Tiền thì anh có, chỉ là sợ Cảnh Thượng không chịu nhận, cùng là đàn ông nên anh hiểu được.

“Lễ hỏi ấy mà, đây không phải chuyện có thể thương lượng à? Chỉ là hình thức thôi, xong việc rồi tiền này vẫn là của hai người.”

“Con xem, cả Giang Hạo cũng nói như vậy, chỉ có thằng nhóc con là không hiểu, chỉ chuyên chọc giận ba.”

Cảnh Thượng không còn lời nào để nói, càng nhiều hơn là, anh cảm thấy mất mặt, ở trước mặt Kiều Tâm Duy, anh rất mất mặt: “Được, tùy mọi người nói thế nào thì nói, con đi được chưa.”

Nói xong, anh nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra ngoài, sợ rằng lại chọc tức ba nữa.

“Cảnh Thượng, Cảnh Thượng.”

“Anh, sao anh phải đi?!”

Giang Hạo ấn Kiều Tâm Duy lại, dùng ánh mắt ra hiệu: “Em chăm sóc ba, anh đi khuyên nhủ anh ấy.”

Giữa đàn ông và đàn ông có phần hiểu nhau hơn, cũng thông cảm nhau một phần, nhưng mà đề tài giữa cánh đàn ông, vĩnh viễn không thoát khỏi phụ nữ, đặc biệt là hai người đàn ông cùng có tình cảm với một người phụ nữ.

Giang Hạo đuổi đến dưới lầu thì thấy cảnh Thượng, anh chạy nhanh đuổi theo, khoác vai Cảnh Thượng và nói: “Đi, tìm một chỗ ngồi nào.”

Cảnh Thượng không muốn cho lắm, nhưng vì mặt mũi của Giang Hạo nên anh không thể từ chối: “Tết nhất, đều đóng cửa cả, có thể đi đâu được?”

“Cũng có chỗ không đóng cửa mà, chỉ có anh không muốn tìm, không phải là tìm không thấy, cũng giống như tìm đối tượng thôi.”

Bỗng nhiên Cảnh Thượng cười: “Tìm không ra đối tượng là phần lớn rồi.”

Giang Hạo nói hài hước: “Đây là một xã hội chỉ nhìn mặt, với gương mặt này của chúng ta, sao lại không tìm thấy đối tượng? Anh thật sự cảm thấy Dương Giai Giai cứ quyết gả cho anh là vì để ý nội hàm của anh à? Nội hàm là gì? Đỏ hay xanh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận