Quân Hôn Chớp Nhoáng

Vừa rồi hắn trông thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng đã nhiều năm rồi, Nhiếp Thiếu Hoa cũng không xác định đó có phải Giang Hạo hay không, bây giờ gặp phải, hắn sợ tới mức tè ra quần: “Sao...

Sao lại là anh chứ?”

Một tay Giang Hạo tóm lấy thanh thép, một tay tóm lấy gã, sức nặng của hai người dồn hết lên cánh tay anh, thế mà Nhiếp Thiếu Hoa còn lắc qua lắc lại, anh thật sự không muốn tán gẫu gì đó với hắn ở đây: “Nhiếp Thiểu Hoa, nếu anh muốn chết thì tôi sẽ thả tay ra, nếu anh không muốn chết thì đừng lộn xộn nữa.”

Nhiếp Thiếu Hoa nghe thế, run rẩy nói: “Tôi tôi tôi không muốn chết, nhưng mà không phải tôi cử động, tôi tôi tôi tôi không có làm gì hết mà.”

Giang Hạo khẽ thở dài, có đôi khi bản năng muốn sống của con người rất đáng sợ, giãy giụa khi hấp hối sẽ chỉ làm cái chết tới càng nhanh hơn.

“Anh tóm lấy giàn giáo đi.”

Nhiếp Thiếu Hoa thứ hai lần, với không tới, người lắc lư, hắn rất sợ hãi: “Tôi tôi tôi với không tới.”

Giang Hạo bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Tổng giám đốc Cổ, đội cứu viện đã lên chưa?”

Tốc độ này đúng là quá chậm.

Cố Vinh Sâm nhìn thang máy: “Tới rồi tới rồi, anh giữ chắc nhé.”

Toàn bộ quá trình, Kiều Tâm Duy đều ôm ngực mở to mắt nhìn, thở mạnh cũng không dám, người mềm nhũn.

Thấy Giang Hạo và Nhiếp Thiếu Hoa đã được cảnh sát cứu lên, lúc này cô mới phục hồi lại tinh thần.

Nhiếp Thiếu Hoa tê liệt ngã xuống đất, thời tiết giá lạnh, vậy mà cả người hắn lại ướt đẫm, bị dọa đổ đầy mồ hôi.

Bao tay của Giang Hạo vì leo lên giàn giáo mà vừa bẩn vừa đen, anh cởi nó ra ném một bên, nói: “Anh đúng là có tài nhỉ, nhát gan như vậy còn nhảy lầu, học ai đấy?”

Nhiếp Thiếu Hoa ngồi dậy, cúi đầu, trước mặt nhiều người như vậy, hắn ôm mặt không dám nhìn ai.

Năm năm trước, Giang Hạo suýt nữa thì chết dưới bánh xe của hắn.

Mà năm năm sau, mạng của hắn lại được Giang Hạo cứu.

Một cảnh sát bước lên hỏi: “Thủ trưởng Giang, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”


“Tôi không cần, dẫn hắn đi kiểm tra chút đi, trước hết kiểm tra xem đầu óc có vấn đề hay không, rồi kiểm tra thử đường tiết niệu có vấn đề gì không luôn, mất khống chế nước tiểu là chuyện lớn.”

Mọi người bật cười, mặt Nhiếp Thiếu Hoa càng thêm đỏ.

Cố Vinh Sâm vỗ vai Giang Hạo, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao, tôi nghĩ sau này còn muốn nhảy lầu thì các anh cũng không cần để ý nữa, người nhát gan không tự sát được đâu.”

Mặt mày Nhiếp Thiếu Hoa xám tro, bị hai cảnh sát kéo dậy đưa đi, tổng tiền, còn làm ảnh hưởng trật tự xã hội, bị giam mấy ngày là điều khó tránh.

Cố Vinh Sâm rất bội phục Giang Hạo, anh ta chỉ nhìn xuống thôi mà chân đã run rồi, nhưng Giang Hạo vẫn có thể tay không leo lên trong tình huống không có bất kỳ biện pháp an toàn nào, mặt không đỏ hơi không gấp, chỉ sợ không có mấy người làm được.

“Giang Hạo!”

Kiều Tâm Duy xông tới, nhào vào lòng anh: “Anh không sao chứ? Làm em sợ muốn chết!”

Giang Hạo xoa đầu cô, an ủi: “Đã nói đây là chuyện thường thôi mà, chỉ là lá gan của Nhiếp Thiếu Hoa nhỏ đến mức chạy sai hướng, đúng là anh không ngờ tới, coi như luyện gân cốt đi.”

Nhiếp Thiếu Hoa bị cảnh sát giải đi, trước khi ngồi vào xe cảnh sát, hắn quay sang nhìn Giang Hạo, có một bí mật có liên quan tới Giang Hạo mà hắn đã giấu ở đáy lòng năm năm rồi.

Hôm nay cái mạng nhỏ này của hắn do anh lấy ơn báo oán cứu về, như vậy, có phải hắn nên nói cho anh biết chân tướng chuyện năm đó hay không? “Đi vào, còn nhìn cái gì mà nhìn!”

Cảnh sát đẩy, Nhiếp Thiểu Hoa ngồi vào xe cảnh sát.

Công trường khôi phục lại sự yên ổn, nhóm công nhân tiếp tục khởi công, ba tòa nhà mọc lên từ mảnh đất đã từng rất hoang vắng, không lâu về sau, nơi đây sẽ trở thành trung tâm thương mại lớn và duy nhất ở khu ngoại thành này.

Chờ đến lúc đó, mọi người sẽ chỉ nhớ huy hoàng khi ấy, mà những quá khứ như bụi bặm kia, sẽ chậm rãi bị lãng quên.

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy ngồi xe của Cố Vinh Sâm quay về công ty.

Cố Vinh Sâm vừa lái xe, vừa làm như vui đùa nói: “Thủ trưởng Giang, sao tôi cứ có cảm giác anh đang đánh giá tôi thế nhỉ?”

Giang Hạo cũng khôi hài đáp lại: “Vợ của tôi đẹp như vậy, tôi không ngắm thì thôi.

Với cả, tôi chẳng có hứng thú với đàn ông, anh đừng ảo tưởng nữa.”


Cố Vinh Sâm cười: “Ha, không ngờ Thủ trưởng Giang cũng thích nói đùa như vậy đó, phải nhìn lại anh rồi.”

Giang Hạo thử thăm dò: “Ô? Vậy à? Tôi cho rằng anh rất hiểu biết tôi đấy.”

Dừng đèn đỏ, Cố Vinh Sâm quay đầu lại nhìn anh với vẻ lạ lùng, anh cười nói: “Không có gì, anh cứ xem như tôi kể chuyện cười đi.”

Kiều Tâm Duy im lặng nhìn hai người họ anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không xen vào được lời nào.

*** Chớp mắt đã đến ba mươi Tết, trước đó, Giang Hạo đã từ chối lời mời cùng ăn cơm tất niên của Lâm Thái Âm, anh muốn tự nấu bữa cơm giao thừa cho người vợ yêu quý, chỉ có hai người họ.

Ba giờ chiều, công ty chính thức nghỉ, mọi người đều nhận được tiền thưởng cuối năm rất dày, chúc nhau năm mới vui vẻ.

“Ông xã, em tan làm rồi...

Dạ, hôm nay tan sớm, phát tiền xong là nghỉ rồi, Tổng giám đốc Nguyễn biết giờ này mọi người cũng không ở lại được...

Anh không cần đến đón em, em đi một chút là về đến nhà nhanh thôi.”

Đang gọi điện thoại, cô bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngã tư đường, sao giờ này anh ấy lại ở đây chứ? “Ông xã em cúp nhé...

Dạ, chờ em, sẽ về rất nhanh thôi, lát nữa gặp.”

Vội cất điện thoại, cô bước nhanh vài bước đuổi theo và gọi: “Anh, anh, sao anh chưa về nhà? Đi lang thang ở đây làm gì vậy?”

Đúng là Cảnh Thượng đang đi lang thang bên cạnh bồn hoa, vừa hút thuốc vừa đi qua đi lại, dưới chân đã có vài đầu lọc thuốc lá.

Anh thấy Kiều Tâm Duy đi đến thì nhanh chóng dụi tắt thuốc đi, nhìn mặt đất toàn đầu lọc thuốc lá lại ngượng, đá hết vào trong bụi cỏ.

Kiều Tâm Duy bước lại, đã lâu không gặp Cảnh Thượng, nhìn anh gầy hơn, đen hơn, tóc cắt ngắn, quầng mắt cũng thâm đen: “Anh, anh sao vậy? Không phải anh đang đợi em đấy chứ?”

Cảnh Thượng phủ nhận, “Không phải.”

Do dự một chút, anh lại nói khẽ: “Giai Giai chọn quần áo ở trong, anh ở trong đó thấy ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí.”


“Giai Giai ở đâu ạ?”

Cảnh Thượng ngượng ngùng chỉ một cửa hàng áo cưới bên cạnh, giọng điệu hơi oán giận: “Lúc nào không đi lại đợi tới ba mươi mới đi, để mẹ bận rộn ở nhà một mình, anh còn muốn trở về giúp một tay.”

“Anh, chuyện này là anh không đúng rồi, cô dâu thử áo cưới ở trong mà anh lại đứng đầy hút thuốc, tốt xấu gì anh cũng nên ở cùng người ta chứ.

Đẹp hay xấu ít nhiều gì cũng cho ý kiến, anh ra ngoài như vậy, bảo Giai Giai một mình ở trong phải ném mặt mũi đi đâu đây?”

Nhớ lại bản thân lúc trước, có điện thoại tới là Giang Hạo đi luôn, để lại một mình cô trong tiệm áo cưới, giống như một con ngốc mắt to trừng mắt nhỏ với nhân viên, mùi vị đó không hề dễ chịu chút nào.

“Ngày cưới dự định là lúc nào?”

“Mẹ không nói cho em à?”

“Lần trước mẹ nói hai người muốn chọn ngày, nhưng vẫn chưa xác định thời gian.”

Cảnh Thượng gật đầu: “Đúng vậy, thời gian chưa xác định đâu, đã vội vã chụp ảnh cưới, chọn ngày xong rồi chụp không được à?!”

Trên mặt Cảnh Thượng hoàn toàn là vẻ không tình nguyện, Kiều Tâm Duy thấy mà nóng ruột: “Anh, chụp ảnh cưới không phải có thể lấy ngay lập tức, em phải nói anh chị chậm quá rồi, phải tranh thủ chụp đi.

Còn nữa, anh chị chọn thời gian xong thì báo cho em biết, vụ khách sạn Giang Hạo có thể giải quyết, em đã nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo không thành vấn đề.”

“Không có gì, không cần anh ta giúp, khách sạn làm được khi nào thì khi đó đặt.”

“Ai da, vậy phải chờ đến năm nào tháng nào chứ, anh, anh có lòng một chút được không? Cái kiểu này của anh mà để Giai Giai nhìn thấy, chị ấy sẽ đau lòng nhường nào, anh để ý đến cảm nhận của chị ấy chút được không?”

Cảnh Thượng tủi thân: “Cô ấy có khi nào để ý đến cảm nhận của anh đâu?!”

Anh chán nản vuốt tóc: “Bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, anh đi vào đây, em về nhà à?”

“Dạ, về nhà, được nghỉ rồi.”

“Mùng mấy về nhà mẹ?”

“Mùng hai.”

“Được, cả nhà chờ em, em đi đi, trên đường chú ý an toàn.”

“Dą.”

Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Cảnh Thượng, lòng Kiều Tâm Duy không yên nổi, trước kia Cảnh Thượng không phải như thế, anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất tích cực, sao bây giờ đến cả chuyện lớn như kết hôn cũng coi như không quan trọng vậy? Hơn nữa nghe anh nói cứ như có rất nhiều bất đắc dĩ ấy, kết hôn thật sự khiến anh đau đầu như vậy sao? Một hồi sau về đến nhà, cô ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo rau hẹ, những lo lắng đó đều bị vứt hết ra sau đầu.


Về vừa kịp, sủi cảo mới chín, mau tới nếm thử nào.”

Kiều Tâm Duy không lo cởi quần áo, vừa thay ủng đi ngoài tuyết là chạy như điên đến phòng bếp.

Wow, Giang Hạo đúng là có khả năng của bếp trưởng khách sạn năm sao mà, nồi hấp, nồi hầm, chảo rán, nồi cơm điện, tất cả đều đang bốc hơi nóng.

Ở tầng trên cùng của nồi hấp, một con cua lông lớn đỏ rực sáng bóng vẫy cái càng to, như thể đang nói: “Tôi chín rồi, tôi chín rồi này.”

Kiều Tâm Duy nuốt nước miếng, sốt ruột há miệng đón lấy.

“Cẩn thận, nóng lắm đấy.”

Giang Hạo gắp sủi cảo mà chưa đút: “Để nguội trước rồi ăn.”

Kiều Tâm Duy gấp không chờ nổi há mồm cắn luôn, nóng thì nóng, nhưng mùi vị thì tuyệt vời: “Woa, nóng quá nóng quá nóng quá, quá ngon!”

Giang Hạo cười cô: “Làm như chưa từng ăn sủi cảo bao giờ thể hả, không phải mỗi lần trước khi đi công tác, anh đều trữ đông cho em một ít à?”

“Ai da, đây là mới làm mà, đương nhiên mùi vị càng ngon hơn rồi, anh mau múc ra đi, em đói quá.”

Giang Hạo từ tốn nói: “Anh làm tới năm cá cơ, thử mùi vị xem, ăn một đống nhiều thế thì làm sao được đây?”

“..

Anh dựa vào đâu mà không tin thực lực của em? Vì chầu này, em đã không ăn ba ngày rồi đó.”

“Vậy à, không biết bát mì thịt kho tộ hôm qua là ai ăn nhỉ?”

“Ha ha ha, ai bảo anh nấu ngon như vậy chứ! Ông xã, nếu anh không làm quân nhân nữa thì làm đầu bếp đi, chắc chắn là tương lai rất sáng sủa, bây giờ đàn ông vừa biết nấu ăn lại còn nấu ngon được săn đón lắm”

Khi đó, không ai trong số họ nghĩ rằng, chỉ bởi vì một câu nói trong lúc vô tình của cô, anh lại đạt được thành tựu ở một sự nghiệp khác.

Trời còn chưa tối, bữa cơm tất niên của họ đã dọn lên, cua lông, tôm hấp, sủi cảo, rượu vang, còn cả một nồi lẩu lớn.

Phòng khách mở TV, nồi lẩu sôi bốc hơi ùng ục, các loại nguyên liệu đều bỏ vào nồi trông rất ngon mắt.

Lần đầu tiên họ hẹn hò cũng là ăn lẩu, nói đến lần đó, Giang Hạo buồn cười không chịu nổi: “Lúc chờ em ở ngoài toilet, em đoán xem anh nghĩ gì?”

“Nghĩ gì?”

“Anh nghĩ có phải em không hài lòng về anh hay không, sau đó thừa dịp vào WC để tìm cơ hội chuồn êm, ai ngờ có một cô gái đi ra nói rằng em gặp phải người thân trong đấy, lúc ấy anh sốc luôn, đời này anh chưa từng gặp cô nàng nào ngốc như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui