“Mạo hiểm thật à?” Vân Thanh kích động đứng bật dậy, bây giờ cô nàng rất hưng phấn: “Vậy mời Tổng Giám đốc Nguyễn nhà chúng ta mới một cô gái độc thân đi sang phòng bên cạnh ở
riêng hai mươi phút, đồng thời lúc đi ra phải ướt - người” Cô nàng nâng giọng nhấn mạnh hai chữ cuối, không chơi mạnh tay thì sao gọi là mạo hiểm được chứ.
Mọi người nghe nhầm “ướt người” thành “thất thân”.
Nguyễn Tấn choáng váng, đây đúng là đại mạo hiểm, anh thà uống rượu còn hơn: “Tôi chọn uống rượu”
Ai ngờ Vân Thanh lại cướp ly rượu trong tay anh: “Không được, lúc nãy anh chọn mạo hiểm rồi, không thể cứ thấy độ khó của mạo hiểm thì đòi đổi ý được, mọi người nói xem có đúng không?”
“Làm thất thần, làm thất thân, làm thất thân.” Mọi người vỗ tay khen hay đề nghị mờ ám này của Văn Thanh. Nguyễn Tấn thấy vậy cũng biết là không thể từ chối, anh tức giận nhìn Vân Thanh, cô nàng này bị Trần Kính Nghiệp chiều hư rồi.
Vân Thanh cười giục: “Mau chọn đi, Tổng Giám đốc Nguyễn”
Trần Kính Nghiệp, Nguyễn Tấn, Giang Hạo chơi với nhau từ hồi mặc tã, bây giờ Trần Kinh Nghiệp đã có gia đình, Giang Hạo đi xem mắt, chỉ có Nguyễn Tấn là vẫn còn chậm chạp chưa có ý tìm bạn gái. Vấn Thanh từng nghĩ đến chuyện tác hợp Kiều Tâm Duy với Nguyễn Tân, nhưng Tổng Giám đốc Nguyễn nhà chúng ta lại bảo rằng, anh đang hưởng thụ cuộc sống độc thân, không muốn làm hại con gái nhà lành.
Trong mắt Vân Thanh, đây là cách từ chối uyển chuyển của Nguyễn Tấn, nếu người ta đã không có ý thì cô cũng không thể ép duyên được.
Thế nên hôm nay cô nàng mới dùng chiêu này, muốn thử xem Tổng Giám đốc Nguyễn đàng hoàng nghiêm túc ngày thường có quá đà không.
Nữ độc thân trong phòng làm việc có hai người, là Tiếu Mật và Kiều Tâm Duy, nói không chừng cũng có thể ghép được một đôi. Lúc này Kiều Tâm Duy đang ngồi trong góc chơi game, không để ý đến chỗ họ, xem ra người được chọn hẳn là Tiếu Mật.
Tiếu Mật tự tin đứng dậy, gương mặt đỏ bừng vì uống rượu, cô nàng lảo đảo mấy bước, một hồi sau mới tới cạnh Nguyễn Tấn: “Tổng Giám đốc Nguyễn, người ta còn độc thân nè”
Cô gái này chủ động quá, buông thả ghê, đôi mắt còn phóng điện như muốn nói: Ai ôi, đừng nói cho mọi người biết là anh thích thầm tôi nha.
Nguyễn Tấn hơi ngại, loại hình “tự kỷ” như Tiếu Mật không phải là gu của anh.
“Kiều Tâm Duy” Anh chỉ: “Tôi chọn Kiều Tâm Duy.”
Kiều Tâm Duy nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu, ngơ ngác: “Hả?”
Không đợi mọi người tỉnh táo, Nguyễn Tấn đã bước tới kéo Kiểu Tâm Duy ra ngoài.
Vừa hay anh cũng muốn tỏ tình với cô trong đêm nay.
Tiếu Mật thất vọng, mọi người vội ùa ra ngoài xem kịch hay, thầy Nguyễn Tấn kéo Kiều Tâm Duy vào phòng trống cạnh, đóng sầm cửa lại.
Vân Thanh thầm khen hay, hà hà, Nguyễn Tấn này bảo mình không có ý gì với Tâm Duy, xem ra là nói một đằng làm một nẻo mà. May mà Tâm Duy không để ý Giang Hạo, nếu không sẽ tông xe nhau mất. Cô vỗ tay: “Được rồi, được rồi, trợ lý Mã tính giờ đi, hai mươi phút sau báo giờ, chúng ta chơi tiếp”
Phòng bên cạnh, hiệu quả cách âm của KTV Tiền Quỹ rất tốt, vừa đóng cửa lại là đã ngăn cách thế giới ồn ào huyên náo ngoài kia với trong này. Phòng không quá tối, trên quầy bar còn có đèn vàng nhỏ, không quá sáng như vẫn có thể nhìn thấy được.
Kiều Tâm Duy thắc mắc hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Không biết là vì uống rượu hay lòng kích động mà Nguyễn Tấn thấy mặt mình nóng bừng, một thằng đàn ông hơn ba mươi tuổi lại ngại ngùng trước mặt cô gái mình thích: “Vân Thanh bảo tôi đưa một cô gái độc thân sang phòng riêng để nói chuyện hai mươi phút, lúc đi ra ngoài phải thất thần” Anh nói vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...