Quân Hôn Chớp Nhoáng

Thời gian trôi qua thực sự quá nhanh, bất tri bất giác, họ đã kết hôn gần một năm rồi.

Gió Bắc ngoài xe càng thổi càng lớn, cuốn theo bông tuyết cũng càng lúc càng dày đặc.

Radio trong ô tô đang phát dự báo thời tiết khẩn cấp, trong ba ngày tới, Đô Thành sẽ bị tuyết lớn bao phủ, nhắc nhở quần chúng chú ý đến bão tuyết.

Kiều Tâm Duy quay sang nhìn Giang Hạo, quả nhiên, anh lại tỏ vẻ lo lắng, cô nghiêng người qua, dùng ngón tay xoa mi tâm của anh và nói: “Đại Thủ trưởng Giang, đừng cứ mang vẻ ưu sầu vì dân vì nước thế nữa, thiên tai kiểu này cũng không thể nào tránh được, cùng lắm thì chờ tuyết ngừng, em cùng đi quét tuyết trên đường với anh nhé.”

Giang Hạo bắt lấy tay cô nói: “Đừng nghịch, làm ảnh hưởng anh lái xe.”

Kiều Tâm Duy nổi hứng thú, làm nũng nói: “Ai da, anh cứ nắm lấy tay người ta như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến lái xe đấy, mau bỏ ra bỏ ra, anh còn không thả là em kêu lên đó nha.”

“...”

Lông mày đang nhíu lại của Giang Hạo lập tức giãn mở ra, gương mặt như khối băng lập tức chuyển từ mây sang nắng: “Đồ ngốc, đừng làm loạn.”

Kiều Tâm Duy cầm tay anh, cô thích nhìn đường cong hoàn mỹ trên sườn mặt của anh, thích nhìn dáng vẻ anh muốn cười nhưng lại nhịn, rất hài hước.

Ngã tư đường phía trước bị tắc đường, có rất nhiều người đi đường vây quanh, Giang Hạo giẫm phanh chậm rãi dừng lại, hạ cửa sổ xuống nhìn ra ngoài.

“Ôi chao ôi, giờ cao điểm lúc tan tầm dễ tắc đường nhất, Đại Thủ trưởng Giang, có phải anh lại muốn đi chỉ huy giao thông không?”

“Hình như là tai nạn xe.”

Cách hơi xa, xe nhiều người nhiều nên anh không thấy rõ lắm, đèn xanh đèn đỏ thành đồ trang trí, xe cộ chật như nêm cối.

“Vậy là anh lại muốn cứu hộ hả?”

“Em cũng biết cơ đấy.”

“Ừ, chuyện của anh em đều biết hết.”

Giang Hạo quay đầu, đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ của cô kéo lại gần mình: “Vậy em biết tiếp theo anh muốn làm gì không?”


Lúc này khoảng cách giữa hai người bằng không, môi đã dán vào nhau, Kiều Tâm Duy cố y kinh ngạc nói: “Ông xã, chẳng lẽ anh muốn ở giữa phố xá sầm uất này chơi trò xe rung à?”

Cô chớp chớp mắt, ra vẻ thẹn thùng: “Đừng mà, lỡ như bị người ta nhìn thấy không tốt lắm đâu, rồi lại bị người qua đường quay video đăng lên mạng sẽ mất mặt to đó, nói không chừng anh còn bị cách chức tạm thời để điều tra cơ.”

Giang Hạo đúng là khóc không ra nước mắt, anh lại kéo cô gần thêm chút nữa, cắn hai cái lên môi cô mang ý trừng phạt: “Em chỉ chắc ăn là anh không dám nên mới cố ý bôi bác đúng không, Kiều Tâm Duy, em được đấy, mồm mép càng ngày càng lanh lẹ.”

Giang Hạo hít sâu, tiếp tục hỏi: “Em nói anh phải trừng phạt em thế nào mới được đây?”

Kiều Tâm Duy thình lình bị mê hoặc đến choáng váng, hơi thở của anh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, ánh mắt quyến rũ, giọng nói ma mị, đây nào phải Đại Thủ trưởng Giang thổi rấu trừng mắt ngày thường chứ.

Trái tim nhỏ của cô nổi trống “thịch thịch thịch”

, tuy mỗi ngày mỗi đêm đều ngủ chung, nhưng cô vẫn cứ vì hành động nhỏ nhặt nào đó của anh mà mặt đỏ tim đập.

“Em đó, ngoan ngoãn ở lại trong xe, anh đi xuống xem thử, nếu thông đường rồi thì em lái xe lên.”

“Ừ, được mà, anh chú ý an toàn”

Giang Hạo đang muốn xuống thì xe phía trước đột nhiên di chuyển, anh cười rồi ngồi lại, tiếp tục lái đi.

Chạy tiếp đến ngã tư, đèn đỏ, họ đúng lúc dừng lại ở phía trước, sau đó, một cảnh kinh người xuất hiện.

Trong đám đông, Kỷ Tiểu Hải đột nhiên đi ra, thoạt nhìn anh ta hơi đờ đẫn, tầm mắt vẫn nhìn về phía trước, mặc kệ người phía sau kêu gọi, lôi kéo, ngăn cản thể nào, anh ta cũng không quay lại nhìn.

Đúng vậy, lại là cảnh quen thuộc này, Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên, chẳng qua vị trí đã đổi từ trung tâm thương mại sang giữa đường cái.

Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đều nhìn đến trợn mắt há mồm.

Tôn Dung Tuyên vừa khóc vừa cầu xin, cô ta quỳ phịch xuống đất, Kỷ Tiểu Hải vẫn bước đi như cũ, cô ta túm lấy cánh tay anh ta, quỳ lết theo.

Cảnh này đúng là ngoạn mục! So với lần trước, Kỷ Tiểu Hải đã chết lặng, có thể nhận ra, giờ phút này anh ta đã không còn bất kỳ ý nghĩ gì nữa.


Đối với người thà chết cũng phải lôi kéo mình, anh ta cũng không có bất kỳ tình cảm gì, phảng phất như người xa lạ, mặc cho cô ta gây rối, mặc cho cô ta khóc lóc, một ánh mắt đồng tình xíu xiu cũng không ban cho.

Mà Tôn Dung Tuyên, sự kiêu ngạo ương ngạnh trước kia đã không còn, chỉ còn lại vẻ lì lợm không có điểm dừng, người ngợm cũng chật vật hơn trước đây gấp mấy lần.

“Rốt cuộc hai người này đã ly hôn chưa thế?”

Giang Hạo hỏi.

“Không biết, em cũng không hỏi thăm chuyện của họ.”

Đang nói chuyện, Tôn Dung Tuyên đã tinh mắt nhìn thấy họ, xe đậu ngay trên hàng đầu, để ý chút là có thể thấy được.

Tôn Dung Tuyên đột nhiên nói: “Cho dù chúng ta ly hôn thì Kiều Tâm Duy cũng không thể nào chấp nhận anh, Tiểu Hải, trên đời này chỉ có em mới toàn tâm toàn ý yêu anh.”

Có lẽ, chỉ khi nghe thấy ba chữ “Kiều Tâm Duy”

này, mới có thể làm gương mặt Kỷ Tiểu Hải xuất hiện chút biểu cảm khác, giống như có dự cảm, anh ta nghiêng mặt, nhìn thấy họ ngồi trong xe.

Anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa mà cười nhạt, cũng lười nói tiếp với Tôn Dung Tuyên, đi nhanh về trước.

Mà Tôn Dung Tuyên, nhất thời không chú ý đã bị Kỷ Tiểu Hải tránh thoát được, cô ta bò dậy, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi nhỏ đang chạy phía sau không phanh lại kịp, đầu xe đâm trực tiếp vào Tôn Dung Tuyên.

Tiếng phanh xe chói tại vẫn còn vang vọng, Tôn Dung Tuyên đập mạnh lên kính chắn gió, thuận thế bắn lên rồi nặng nề rơi xuống đất, tiếp tục lăn một đoạn trên mặt đường rồi mới dừng lại.

Từ đầu đến cuối, cô ta đều là tiêu điểm của mọi người.

Tài xế bị dọa choáng váng, anh ta lập tức xuống xe, nhìn thấy Tôn Dung Tuyên nằm co giật, sau đó một dòng máu dần lan ra nền đất, hai tay anh ta ôm đầu luống cuống.


Tỉnh táo nhất vẫn là Giang Hạo, anh gọi xe cứu thương trước.

“Tôn Dung Tuyên, Tôn Dung Tuyên!”

Giang Hạo ngồi xuống gọi, không dám động vào cô ta, chỉ có thể nhìn đôi mắt nửa mở của cô ta chầm chậm khép lại: “Tôn Dung Tuyên, cô kiên trì đi, xe cứu thương sẽ tới ngay!”

Kiều Tâm Duy chạy lại, chuyện xảy ra quá đột ngột, cô thở hồng hộc từng hơi, không dám bỏ đi lại càng không dám tới gần, cơn đau nhói nơi ngực kia thật sự khó có thể bình thường lại, dần dần, cảm giác đau đớn càng ngày càng mạnh, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống.

Cô hận người phụ nữ này, nhưng cô cũng cảm ơn người phụ nữ này, nếu không có sự phản bội và tổn thương trong quá khứ, cô sẽ không gặp được hạnh phúc hiện tại.

Cô cực kỳ chán ghét người phụ nữ này, hư vinh, ác độc, nham hiểm, thấp kém, gán hết mọi từ ngữ xấu xa nhất lên người phụ nữ này cũng không đủ để hình dung nhân phẩm của cô ta.

Nhưng mà, người này lại bị xe đâm trước mắt cô, tính mạng bị đe dọa.

Từng nhớ năm ấy, thời gian đại học giản đơn tốt đẹp, các cô cùng nhau dắt tay lên lớp, cùng nhau chiếm chỗ ngồi trước ở thư viện, cùng nhau trốn trong chăn nghe chuyện ma quỷ.

Bốn năm, các cô đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ nhớ lại, cũng đã nhạt nhòa.

Hết thảy đau thương khi đứng trước cái chết đều không đáng nhắc tới.

Mặt Tôn Dung Tuyên bắt đầu chảy máu, miệng, mắt, mũi và tai, cơn co giật của cô ta cũng càng lúc càng nhỏ, Giang Hạo dò hơi thở của cô ta, cực kỳ mỏng manh.

Tôn Dung Tuyên cố mở to mí mắt, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Kỷ Tiểu Hải.

Kỷ Tiểu Hải không phải là không có cảm giác, vừa rồi khi tiếng phanh xe vang lên, anh ta chỉ cảm thấy sau lưng bị người ta đẩy một cái, chờ đến khi quay đầu lại thì thấy Tôn Dung Tuyên rơi xuống đất, anh ta ngây dại, đứng yên không thể động đậy.

Anh ta đã chết lặng đối với người phụ nữ này rồi, mặc dù giờ phút này cô ta nằm trong vũng máu, mặc dù vừa rồi là cô ta cứu mình, nhưng mà anh ta không còn có chút cảm kích nào với cô ta cả.

Kiều Tâm Duy gào lên với Kỷ Tiểu Hải: “Kỷ Tiểu Hải, anh còn không mau lại đây?!”

Kỷ Tiểu Hải vẫn đứng tại chỗ phát ngốc như cũ.

Kiều Tâm Duy không nói hai lời, trực tiếp kéo anh ta đến trước mặt Tôn Dung Tuyên.

Tôn Dung Tuyên đã không thể nói chuyện được nữa, môi run lên, không biết cô ta đang nói gì, máu trên mặt đất càng ngày càng nhiều, người tụ tập càng lúc càng đông.


Kỷ Tiểu Hải cảm thấy bản thân như một người bị bệnh bạch tạng nghiêm trọng, đi đến đâu cũng bị soi mói.

Đã hơn một năm nay, thể xác và tinh thần của anh ta đều phải chịu sự tra tấn của Tôn Dung Tuyến, anh ta khao khát thoát khỏi Tôn Dung Tuyên đến mức nào, song, dường như anh ta vĩnh viễn đều thoát không khỏi, phải mãi mãi trở thành chồng của cô ta.

Cảnh sát giao thông đã tới duy trì trật tự, Giang Hạo cố kéo Kiều Tâm Duy rời khỏi hiện trường vụ án.

Anh không muốn vợ mình dây dưa nhiều với người cũ, nhưng anh biết cô lương thiện nên chắc chắn sẽ khó chịu vì cảnh ngộ của Tôn Dung Tuyên.

“Tâm Duy, đừng nhìn bên đó nữa, đi theo anh.”

Kiều Tâm Duy giãy mấy cái, cuối cùng vẫn bị anh kéo đi, cô nghe thấy tiếng xe cứu thương, cũng nghe thấy tiếng cảnh sát giao thông nói to vào loa: “Mọi người nhường đường, mọi người nhường đường”

Cô không nhịn được muốn đi xem thử, nếu mạng sống của Tôn Dung Tuyên dừng ở đây, vậy tốt xấu gì cô cũng có thể nhìn mặt cô ta lần cuối.

Giang Hạo ấn cô lên cửa xe, an ủi: “Cô ta vì một người đàn ông mà sống không có tôn nghiêm như vậy, chết chưa chắc không phải là một loại giải thoát, mỗi người đều có số của mình, em đừng đau lòng quá.”

Nước mắt của Kiều Tâm Duy không thể nào ngăn được: “Không phải cô ta vẫn chưa chết ư, sao anh lại nói mấy câu như thế?”

Giang Hạo bình tĩnh nói: “Vừa nãy anh xem rồi, cô ta không qua được.”

Lúc này, xe cứu thương đến, nhân viên y tế lập tức xuống xe tiến hành cấp cứu, nhưng không quá hai phút sau, bác sĩ đã từ bỏ, phủ vải trắng và nâng cáng đưa người đi.

Giang Hạo nói với cô một cách thương tiếc: “Tôn Dung Tuyên chết rồi.”

Kiều Tâm Duy không nhịn được quay lại nhìn, thấy Kỷ Tiểu Hải ngơ ngốc đứng đờ ra tại chỗ, cô căm giận nói: “Sao Kỷ Tiểu Hải còn đứng đó, người đã sắp không còn mà vẫn oán hận cô ấy ư?”

Giang Hạo xoay đầu cô lại, khuyên nhủ: “Đây là chuyện nhà người ta, không tới phiên em quan tâm.”

“...

Tốt xấu gì em và Dung Tuyên cũng là bạn học bốn năm.”

Giang Hạo thở dài, nhưng anh vẫn kiên trì nói: “Chuyện đó cũng không cần em quản, nếu không thì giờ em gọi điện thoại thông báo cho các bạn học khác thử đi, nói không chừng rất nhiều người đều thầm vỗ tay kêu tốt quá đấy.”

“...”

Kiều Tâm Duy khóc càng đau lòng hơn: “Em không gọi, em không gọi, sao anh lại nhẫn tâm như vậy chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui