Trạm tàu điện ngầm ở gần công ty, chính vì vậy nên vỉa hè luôn đông đúc khi đến giờ tan làm. Kiều Tâm Duy đi chầm chậm, cô đã quá quen với chuyện này rồi nên không có ý bước nhanh hơn, dù sao bây giờ ở trạm tàu điện ngầm cũng rất đông.
Gió thu thổi, cây ngô đồng bên đường rì rào, đang là mùa lá rụng, từng chiếc lá lửng lơ giữa không trung rồi rơi xuống bên đường.
Đang đi giữa chừng thì thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt: “Kiểu Tâm Duy” Là Nguyễn Tấn, anh vừa lái xe vừa vẫy tay với cô: “Mau lên xe đi, chỗ này không đỗ lại lâu được.”
Kiều Tâm Duy hơi do dự, nhìn cảnh sát giao thông ở đối diện thổi còi xe của Nguyễn Tấn, cổ vội vàng ngồi lên.
“Sếp Nguyễn cần tôi làm gì à?”
Nguyễn Tấn nhìn trán cô một lát, vì có tóc mái che khuất nên khi nhìn xa sẽ không thấy băng cá nhân, nhưng khi tới gần thì lại rất rõ: “Trời lạnh, vết thương lâu lành, lúc tắm phải chú ý đấy, đừng để đựng nước”
“Haha, cảm ơn sếp Nguyễn đã quan tâm, không sao đâu ạ. Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Cô hỏi lại.
“Một cô gái dán băng cá nhân đi trên đường nổi bật lắm, tôi đưa cô về. Dù sao đây cũng là lỗi của tôi, cũng phải cảm ơn cô thay công ty nữa.”
Kiều Tâm Duy bất ngờ: “Sếp Nguyễn, tôi không nhận nổi những lời này của anh đâu, gần đây tôi có vài chuyện cá nhân nên gây sơ sót trong công việc, đấy là lỗi của tôi, chẳng qua lần này may mắn nên mới như thế thôi”
So với giọng nói quy củ của cô thì ngữ điệu của Nguyễn Tấn có vẻ dịu dàng hơn nhiều, anh thở dài, nhìn cổ với ánh mắt chan chứa tình cảm: “Tôi biết cô đang buồn chuyện Kỷ Tiểu Hải, con người mà, ai cũng có quá khứ, chuyện qua rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, cô tốt như thế, chắc chắn ông trời sẽ sắp xếp cho cô một nhân duyên tốt hơn.”
Kiều Tâm Duy nổi hết cả da gà, Nguyễn Tấn hiểu lầm thật rồi, thế nhưng cô lại chẳng biết phải giải thích làm sao. Cô bây giờ vẫn chưa thể đối diện với chuyện mình đã kết hôn, sau đó ông chồng mới cưới này lại biến biệt tăm chẳng chút tăm hơi nào
“Sao? Không tin à?” Nguyễn Tấn cười, lúc này anh không còn dáng vẻ của cấp trên chút nào.
“Không phải.” Kiểu Tâm Duy lúng túng, nói khẽ: “Hôm nay tâm trạng của sếp Nguyễn có vẻ rất tốt, thì ra bình thường anh lại bình dị gần gũi như vậy.”
Nguyễn Tấn bật cười, vừa lái xe vừa nói: “Cô đừng hở chút là sếp sếp nữa, không lẽ tôi nghiêm khắc đến thế à?”
“Không có, nhưng sếp là cấp trên, chúng tôi thấy sếp là sẽ căng thẳng, đây là chuyện đương nhiên rồi”
“Còn sếp?”
Kiều Tâm Duy bị anh chọc cười, che miệng nói: “Ngại quá, tôi quen rồi, anh đừng để ý”
Đoạn đường này cứ đi một lát thì phải dùng một hồi, giao thông thủ đô đúng là rất khó chịu, nhưng hôm nay lại khác, có vẻ như thời gian cũng trôi qua nhanh hơn bình thường.
Kiều Tâm Duy chỉ đường, Nguyễn Tấn lái xe tới cửa tiểu khu, thế nhưng anh lại chẳng muốn cho cô xuống xe chút nào. Do dự một lát, anh gọi với cô lại: “Kiều Tâm Duy, ngày mai có hẹn không?”
“Không, sao thế ạ?”
Nguyễn Tấn cười bí ẩn: “Không có gì đâu... Nhớ kỹ lời tối, cô là một cô gái tốt, chỉ là đánh mất một người không hợp mình thôi, ông trời sẽ xếp cho cô nhân duyên tốt hơn”
Kiều Tâm Duy đứng đờ người, trước giờ chưa từng có ai nói với cô như vậy cả, nhưng hôm nay lại do Nguyễn Tấn lại nói tới hai lần. Cô nhìn Nguyễn Tấn đang ngồi trong xe, cảm thấy nụ cười lúc này của anh rất hiền hòa, hoàn toàn không giống khi làm việc. Cô cảm thấy biết ơn vì anh đã cổ vũ và trao cho có chút ấm áp trong lúc đau lòng này: “Ừ, tôi nhớ rồi, cảm ơn sếp Nguyễn”
Kiều Tâm Duy cúi đầu đi về phía nhà mình, một người là Giang Hạo đã mất tích, một người là Cảnh Thượng theo đuổi cô sát sao, cô cảm thấy rất phiền, vừa đi vừa thở dài.
Đột nhiên, một bóng người cao to xuất hiện, kéo chặt tay cô.
“A, ai thế?” Kiều Tâm Duy hét lên theo bản năng, ngẩng đầu thì phát hiện đó là Giang Hạo, cố khó chịu hỏi: “Sao lại là anh? Mới xuất hiện đã dọa người rồi, tôi còn tưởng anh hối hận vì đã đăng ký kết hôn với tôi đấy.”
Giang Hạo kéo tay cô hỏi: “Sao em lại tắt điện thoại??”
“Không tắt mà.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra xem, màn hình đen thui: “A, hết pin rồi... Tôi còn chưa nói anh đâu đấy, anh tắt máy cả ngày là sao hả? Nếu hối hận thì chúng ta có thể ly hôn ngay, ai sợ ai chứ, dù sao cũng chẳng có tình cảm gì với nhau?
Giang Hạo không giận vì những lời không suy nghĩ này, có điều khi thấy gương mặt giận dữ của cô, trên trán lại có thêm miếng băng cá nhân, anh cảm thấy cô bây giờ đáng yêu như một con sóc nhỏ, làm anh muốn xoa đầu.
“Trong quân đội có việc, mấy hôm nay tôi không ra được, vừa xong thì đã về tìm em còn gì?” Giang Hạo vừa ôm vừa nhìn cô với ánh mắt chân thành.
Lần này có hai phi công hy sinh, một người là Phó Đoàn trưởng cùng anh sống chết bao năm, một người là đội viên anh dạy dỗ mấy năm trời, lần này vốn chỉ là một lần diễn tập bình thường thế nên anh không có mặt ở đó. Lúc anh đến, hai thi thể đã được đưa ra, trông rất thê thảm, sau đó người thân của họ đến, khóc đến thế lương.
Anh cũng bị điều đó làm cho cảm động, mạng của họ là của đất nước, không ai dám đảm bảo mình có thể sống sót trở về khi đặt chân lên chiến trường làm nhiệm vụ. Cậu lính mới lên cấp kia chỉ vừa hai mươi sáu tuổi, cô vợ mới cưới ôm bộ thi thể không hoàn chỉnh của cậu khóc gào, một cô gái yếu đuối lại không hề sợ sệt khi nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ đó.
Lúc ấy Giang Hạo thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó anh gặp chuyện như vậy, ba mẹ anh cũng có đau lòng như thế không? Còn Kiểu Tâm Dạy nữa, cổ có khóc như cô gái kia không?
Đây là những gì mà anh đã học được trong mấy ngày nay, nhưng Kiều Tâm Duy lại không biết, cô chỉ biết ông chồng mới cưới này của mình vừa kết hôn xong thì bỏ cô mà đi biệt tích ba ngày không liên lạc được. Cố chất vấn: “Có chuyện gì thì có thể nói với tôi mà. Tôi cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ nghĩ lung tung, tôi không hiểu cuộc sống của anh, nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi phải đi tìm anh thế nào đây?”.
Giang Hạo hơi động lòng, anh vươn tay ôm cô vào lòng: “Tôi không sao, tôi bình an trở về rồi còn gì... Em nghe nhé, đây là công việc của tôi, em đừng hỏi quá nhiều, nếu tôi ra ngoài thì em không cần đi tìm, không có tin gì nghĩa là tôi vẫn còn an toàn, biết chưa?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu đẩy anh ra, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cô phản bác: “Tôi không biết, anh đang làm cái công việc quái gì thế? Rốt cuộc là anh làm cái gì? Tại sao còn khó khăn hơn cả nhân viên bình thường vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...