Quân Hôn Chớp Nhoáng

Cuối cùng, Tôn Dung Tuyên bị bảo vệ “mời” ra ngoài, dì Tiết được y tá đỡ về phòng bệnh.

“Tiểu Hải, cô ta đến tìm mẹ. Cô ta gây rối ở bệnh viện một trận, mẹ sắp bị cô ta tra tấn đến phát điên... Khi nào tòa án mở phiên tòa...? Tại sao, tại sao phiên tòa đầu tiên không phán ly hôn đi...”

Khi Tiêu Thiên Ái điều khiển xe lăn về phòng thì tình cờ ngang qua phòng bệnh của dì Tiết, nghe thấy bà đang nói chuyện điện thoại, cô ta đoán đầu bên kia di động hẳn là con trai của bà.

“Cố Tiêu, thì ra cô ở đây.” Y tá trưởng mới ghé qua phòng bệnh của cô ta tình cờ nhìn thấy: “Viện trưởng đang tìm cô đấy, ông ấy muốn nói với cô về kế hoạch giải phẫu.”

Trong phòng bệnh, Giang Hạo cũng đang ở đó. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp anh kể từ ngày chuyển đến viện điều dưỡng. Mắt cô ta sáng lên, trong sáng sủa hơn, giọng nói cũng sang sảng: “A Hạo, sao anh lại ở đây, không quấy rầy công việc của anh đấy chứ?”

Giang Hạo quay lại, nhẹ nhàng nói: “Anh đang nghỉ phép.” Anh vừa quay người lại, đập vào mắt cô ta là Kiều Tâm Duy - người bị anh che khuất đằng sau. Hai người họ đi chung với nhau, tay trong tay. Nụ cười của cô ta bỗng nhiên cứng đờ, cô ta không cười nổi, nhưng không thể lộ ra vẻ mặt khó chịu, tình cảnh trở nên rất xấu hổ.

Kiều Tâm Duy cảm thấy mình không nên đến đây, nếu không phải Giang Hạo kiên quyết kéo cô đi, cô thà ở nhà đánh một giấc ngon lành còn hơn. Cô hiểu rất rõ, Giang Hạo dẫn cô đến đây đơn giản chỉ là chứng minh rằng giữa anh và Tiêu Thiên Ái không có mối quan hệ mập mờ nào cả.

Viện trưởng nói: “Cô Tiêu, bác sĩ Lưu đã thông báo lại với chúng tôi, sau khi bàn bạc với nhóm chuyên gia rất nhiều lần, mọi người đã quyết định chia phẫu thuật của cô thành hai đợt, đợt thứ nhất là chính, ba tháng sau sẽ tổ chức đợt thứ hai. Để hồi phục chức năng hai chân thì cần rất nhiều thời gian, ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, vậy nên cô cần phải chuẩn bị tinh thần để chiến đấu lâu dài.”

Tiêu Thiên Ái nói: “Không sao cả, lâu như vậy tôi còn chờ được, ba năm hay năm năm có hề gì. Rất cảm ơn các bác sĩ.”

Kiều Tâm Duy đang đứng phía sau cảm thấy lòng mình hơi gợn sóng, ngắn thì một năm, lâu thì ba đến năm năm, nói như vậy, trong quãng thời gian này Giang Hạo không thể phân rõ giới hạn với cô ta được. Giang Hạo im lặng thoáng nhìn Kiều Tâm Duy, ánh mắt anh tràn ngập vẻ xin lỗi. Kiều Tâm Duy hung hăng trừng lại, nếu không phải ở đây có người ngoài, cô rất muốn hất đầu bỏ đi.


Không có bất cứ người phụ nữ nào chấp nhận việc chồng mình và bạn gái cũ có mối quan hệ thân thiết với nhau, hơn nữa, cô bạn gái cũ này còn nhắm mục tiêu rõ ràng về phía chồng mình. Cô không có tấm lòng cao cả, sao có thể bao dung chuyện này được? Sau khi viện trưởng và bác sĩ thông báo những điều cần lưu ý, họ xin phép đi ngay. Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, nói gì cũng thấy xấu hổ. Kiều Tâm Duy ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Ở bên ngoài có một cái hồ nhỏ, trên mặt hồ là những bông thủy tiên đang nở trông rất đẹp mắt, nhưng ai biết được liệu dưới đáy hồ có phải nơi trú ngụ của một ổ vi khuẩn và virus hay không. Rất nhiều sự nguy hiểm và độc ác không thể nhìn qua vẻ ngoài được. “A Hạo, sức khỏe của Tâm Duy đã ổn chưa?”

Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy rồi nói: “Ừ, không có gì đáng ngại nữa rồi.”

“Vậy thì tốt, sức khỏe không tốt không khác gì chịu tra tấn cả. Anh cũng vậy, đừng lo công việc quá, phải quan tâm sức khỏe nhiều hơn.” Giang Hạo gật đầu.

Tiêu Thiên Ái tiếp tục nói: “A Hạo, em muốn về nhà ở, anh có thể nói với bác sĩ được không? Ở đâu cũng là điều dưỡng thôi, ở bệnh viện hay ở nhà cũng không khác gì nhau cả, em sẽ chăm sóc cho mình thật tốt.” Giang Hạo nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Được, có thể mời hai y tá, một là để chăm sóc em, hai là để nói chuyện với em cho đỡ buồn.”

Tiêu Thiên Ái biết ơn không thôi: “Cảm ơn, em không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn với anh cả, tóm lại là cảm ơn.”

“Không cần, chuyện này coi như là anh nợ em.” Giang Hạo khách sáo nói, thấy Kiều Tâm Duy tỏ vẻ chán chường từ nãy đến giờ, anh tinh ý nói: “Anh sẽ nói lại với viện trưởng và bác sĩ, nếu có thể thì sẽ sắp xếp cho em xuất viện. Trước mắt em cứ ở đây điều dưỡng cho tốt, bọn anh còn có chuyện khác nên xin phép đi trước.” Mắt Tiêu Thiên Ái hơi lộ vẻ cô đơn, cô ta cười khẽ và gật đầu: “Được, đi cẩn thận.”

Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy vẫn luôn lặng thinh ra khỏi viện điều dưỡng, dẫn cô đi theo vốn dĩ là để về nhà không cần giải thích thêm điều gì nữa.

Đang độ giữa hè, tiếng ve kêu râm ran phát ra từ những gốc cây đại thụ đang đứng sừng sững ở hai bên đường. Ban ngày trời không có gió, dù đứng dưới tán cây cũng cảm thấy nóng bức, thời tiết ở thủ đô luôn như thế, thích thì nóng, không bao giờ báo trước.

Kiều Tâm Duy tức giận bước đi, trời nóng cộng thêm cơn tức trong người, vừa đi mấy bước cô cảm thấy cổ và lưng mình ướt đẫm. Cô cũng cảm nhận được mồ hôi đang chảy từ trên trán xuống hai bầu má, cô chùi mặt, mồ hôi bám đầy bàn tay.


Quá hối hận. “Tâm Duy, em ở đây chờ, anh đi lấy xe.” Anh biết cô không thoải mái, lòng anh cũng y như vậy, nhưng ca phẫu thuật của Tiêu Thiên Ái và quá trình hồi phục chức năng là một quãng thời gian rất dài, anh không thể quyết định được.

Kiều Tâm Duy đứng chờ dưới bóng cây, cô bỗng nhớ nhà bà ngoại ở Giang Nam da diết. Mùa hè ở đó cũng rất hạnh nóng, nhưng trời vẫn lộng gió, không oi ả như bây giờ. Chiều chiều sẽ có một trận mưa rào và sấm chớp, mát mẻ biết nhường nào, nhân dịp này, cô rất muốn về quê thăm bà ngoại cao tuổi của mình.

Đang nghĩ ngợi, bên tai cô bỗng vang lên tiếng khóc của một người phụ nữ. Cô ngoái đầu nhìn theo tiếng khóc, đập vào mắt là hình ảnh Tôn Dung Tuyền đang bị đuổi ra khỏi phòng bảo vệ trước cổng viện điều dưỡng, cô ta khóc lóc nói gì đó nhưng các nhân viên bảo vệ không thèm để ý, chỉ xua tay đuổi cô ta đi. Có lẽ Tôn Dung Tuyên đã khóc đến mệt, sau khi bị các nhân viên bảo vệ liên tục xua đuổi, cô ta đành hậm hực bỏ đi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, hôm nay cô không nên ra ngoài thì hơn, toàn đụng mặt những người không muốn gặp.

Tôn Dung Tuyển khóc đến nỗi hai mắt sưng húp, miếng vải trắng quấn trên cổ tay kéo một vệt dài trên mặt đất nhưng cô ta không thèm thu gọn lại, bộ dạng vốn đã chật vật trồng lại càng thêm thê thảm. Cô chẳng thấy thương xót chút nào, cô không dại mà chạy đến hỏi thăm để mua dây buộc mình, nhất là loại người gieo gió gặt bão này. Đương nhiên, cô cũng không trốn tránh cô ta, cô sống quang minh chính đại, có gì mà phải trốn tránh chú.

Tôn Dung Tuyên từ từ bước đến, lúc ngang qua ngã tư, cô ta ngẩng đầu lên rồi nhìn thấy Kiều Tâm Duy. Trước đây họ là bạn cùng phòng, cùng ra cùng vào một phòng trọ, sau này cô ta cướp Kỷ Tiểu Hải và ngỡ rằng mình là người chiến thắng. Nhưng giây phút này, người ta thì đoan trang phóng khoáng, còn cô ta thì thê thảm không nói nên lời.

Cuộc đời của mỗi người đều rất kỳ diệu.

Lúc ngang qua Kiều Tâm Duy, Tôn Dung Tuyên chỉ cười lạnh với cô một cái, sau đó bước đi, không ngờ cô ta chỉ có một hành động duy nhất như thế. Giang Hạo lái xe chầm chậm đi đến, anh mở cửa sổ, hất cằm về phía cô ta: “Sao cô ta lại ở đây?”

“Không biết.”


“Cô ta có làm phiền em không?”

Kiều Tâm Duy lắc đầu lần nữa: “Không thèm nói câu nào, huống chi là làm phiền em. Em còn mong cô ta tìm em gây phiền phức đây, để em quay phim lại làm bằng chứng, kiện cô ta cố ý gây thương tích cho người khác. Chẳng phải cô ta thích kiện tụng lắm à?” Giang Hạo cười giễu cợt: “Cô ta rút đơn kiện, còn chủ động bảo bạn em là nếu đồng ý bồi thường ba vạn tệ thì sẽ rút đơn kiện.” “Ba vạn? Tại sao lại nhiều vậy?!” Kiều Tâm Duy kinh ngạc: “Đây rõ ràng là lừa đảo mà, Arnold và Tiểu Chi đồng ý hả? Trương Viễn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta dọa dẫm thôi sao? Sao bây giờ anh mới nói với em?”

“Arnold và Tiểu Chi không biết, các cô ấy chỉ biết Tôn Dung Tuyên rút đơn kiện, chuyện đã kết thúc rồi. Trương Viễn cũng muốn lấy lại công bằng, nhưng đối với loại người như Tôn Dung Tuyên, cách tốt nhất là nhanh chóng giải quyết mọi chuyện cho xong, không đúng à?” “Vậy số tiền đó từ đâu ra?” Suy nghĩ một lát, Kiều Tâm Duy hiểu ra ngay: “Anh cho? Anh cho cô ta ba vạn?”

Giang Hạo không quan trọng ba vạn tệ đó, lúc đấy, anh và Trương Viễn đã đến đàm phán với Tôn Dung Tuyên. Điều kiện duy nhất để anh nhả tiền ra chính là cô ta không được phép gây phiền phức cho Kiều Tâm Duy nữa, dù sau này hay bất cứ lúc nào, cô ta cũng không được phép làm điều đó.

Kiều Tâm Duy mới chợt hiểu ra, bảo sao vừa rồi Tôn Dung Tuyên thấy cô cũng không nói một câu nào. Nếu là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ gây ồn ào như một kẻ điên.

“Tiền có thể giải quyết vấn đề, mặc dù chuyện này không tính là vấn đề. Chúng ta về nhà được không?”

Vốn dĩ một ngọn lửa vẫn đang cháy âm ỉ trong lòng Kiều Tâm Duy, nhưng câu “Chúng ta về nhà” của Giang Hạo đã dập tắt ngọn lửa nhỏ đó, đáy lòng cô biết rõ những chuyện anh đã làm vì cô. Ngồi lên xe, máy điều hòa trên xe tỏa ra những khối không khí mát lạnh: “Giang Hạo, em nhớ bà ngoại, chúng ta về gặp bà một chút được không?”

“Được.”

Nói đi là đi.

Nhà bà ngoại ở một trấn nhỏ tại Giang Nam, có một kênh đào lịch sử nối dài từ Bắc Kinh đến Hàng Châu chảy qua thị trấn. Thủy Nam là khu đô thị có kiến trúc hiện đại, còn Thủy Bắc thì vẫn bảo tồn hoàn hảo những nét kiến trúc cổ kính. Thủy Bắc cách xa khu đô thị ồn ào náo nhiệt, những kiến trúc dọc hai bên bờ sông dường như bị thời gian quên lãng, đã mấy chục năm rồi mà vẫn không thay đổi chút nào.

Bà ngoại ở khu Thủy Bắc.


“Mẹ và cậu đều ở thành phố khác, có mấy lần cậu định dẫn bà đi nhưng bà không chịu. Bà sống một mình ở Thủy Bắc cũng được vài chục năm rồi, lúc học Đại học, cứ nghỉ hè hàng năm là em lại tới chơi với bà.” Kiều Tâm Duy đi phía trước dẫn đường. Giang Hạo theo sát cô, ngõ nhỏ ở đây chằng chịt, nếu không có người quen dẫn đường thì rất dễ đi lạc. Đứng trên cầu Trường Kiểu, Kiều Tâm Duy giẫm chân lên thềm đá, cô vui sướng chỉ vào một tiệm bánh bao dưới chân cầu: “Wow, vẫn còn kìa, để em dẫn anh đi ăn thử quản bánh bao nổi tiếng nhất ở đây, rất ngon đấy.”

Giang Hạo nói: “Cái miệng ăn hàng của em chỉ biết ăn thôi, đi thăm bà ngoại trước đã.”

Kiều Tâm Duy le lưỡi: “A, vậy được rồi.”

Nghe cháu gái muốn dẫn cháu rể đến thăm, bà đã ra ngoài ngã tư đứng chờ. Cũng bốn đến năm năm rồi không gặp Tâm Duy, mỗi ngày bà đều nhớ con bé. Bà đã hơn bảy mươi, đầu bạc trắng, nếp nhăn trên mặt giống như đao khắc, nhưng xương cốt của bà vẫn chắc khỏe. Dù đã đứng ở ngã tư cả nửa ngày trời, nhưng bà cũng không cần ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Bà ngoại, bà ngoại.” Vừa đi xuống cầu, Kiều Tâm Duy đã thấy bà ngoại đang đứng ở ngã tư phía xa xa. Bà ngoại vẫn như trước đây, giống hệt hình ảnh trong kí ức khi cô còn thơ bé.

Hẳn là con người lúc về già, chỉ có tuổi tác là tăng lên, còn những thứ khác vẫn không hề thay đổi.

Kiều Tâm Duy nhanh chóng chạy xuống cầu Trường Kiều, bà ngoại sốt ruột vẫy vẫy tay: “Chậm một chút, chậm một chút.”

“Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm.” Vừa chạy đến, Kiều Tâm Duy đã dang rộng tay ôm chầm lấy bà. Bà ngoại như thấp hơn trước đây, lưng cũng còng hơn trước. Bà ngoại cầm tay cô, cẩn thận quan sát một lát: “Cháu ngoan của bà, cao lớn, xinh đẹp, nhưng sao cháu càng ngày càng gầy thế, có phải cháu lại giảm béo nữa không? Mấy đứa nhỏ bây giờ cứ đòi giảm béo suốt.”

“Không có đâu, cháu béo lên đấy.”

Bà ngoại vờ như đang nổi nóng: “Đừng có lừa bà, chồng mới cưới của cháu đâu?”

Nghe thấy thế, Kiều Tâm Duy bật cười: “Bà ngoại, bọn cháu kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, còn chồng mới cưới gì nữa. Bà gọi thể anh ấy sẽ xấu hổ cho xem. Anh ấy đi đằng sau đó... Giang Hạo, anh đi nhanh lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui