Quân Hôn Chớp Nhoáng

Xe dừng một lát rồi bắt đầu chuyển động tiếp, đoạn đường trước còn có đèn đường nhưng bây giờ cũng mất tăm, âm thanh bên ngoài cũng ngày càng nhỏ rồi trở nên yên tĩnh, xem ra đã chạy rất xa rồi. 4- Kiều Tâm Duy và Tiêu Thiên Ái bị nhốt trong thùng xe như hai con gia súc bị đưa đến lò mổ, không được ăn cũng không được uống, chỉ có thể ở yên đó theo ý người khác. Không biết đã qua bao lâu, cửa thùng xe mở ra, tiếng “kèn kẹt” lúc mở đánh thức hai người. Cửa vừa mở, ánh sáng chói gắt từ bên ngoài chiếu vào, không khí trong lành cũng xuất hiện trong thùng xe, không còn oi bức như trước nữa. Kiều Tâm Duy nhắm mắt làm quen với ánh sáng này, cô hít một hơi dài, cô còn có thể ngửi thấy mùi tanh nồng của nước biển.

“Ăn cơm.” Người đàn ông đi tới đưa hai hộp cơm cho họ, không để lộ mặt mà chỉ có hình xăm trên tay.

Kiều Tâm Duy lập tức nói: “Anh trai, anh không mở trói cho chúng tôi thì chúng tôi ăn kiểu gì?” Người đàn ông chửi thầm: “Bọn mày cmn phiền phức vãi!” Gã mang mặt nạ, nhảy lên thùng xe. Gã vừa cởi trói vừa cảnh cáo: “Đừng nghĩ ra trò vặt gì, nghe lời thì bớt chịu đau.”

Kiều Tâm Duy thấy cây súng lục trong túi quần sau của người đàn ông, bị dọa tới mức tim đập thình thịch”, bọn họ có súng có nghĩa là Giang Hạo sẽ rất nguy hiểm? Không được, phải tìm cách trốn đi! Cô nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Thiên Ái hỏi: “Tiểu Thiên Ái, cô sao thế?”.

Tiêu Thiên Ái uể oải, “Tôi bị say xe...” Kiều Tâm Duy cẩn thận nói với người đàn ông: “Anh xem chúng tôi mệt tới mức này rồi, có thể đừng đóng cửa thùng xe không? Rất nóng.”

Người đàn ông nhìn cô, cười lạnh: “Người yêu là cô ta, tôi không thấy cô yêu chút nào cả, cô ta là người tình của chồng cô, cô quan tâm cô ta làm gì? Đáng lẽ phải tới đánh cô ta chứ.” Người đàn ông đưa hai hộp cơm cho bọn họ: “Bớt nói, mau ăn đi.”


Kiều Tâm Duy nghẹn họng, nhìn cây súng sáng loáng sau lưng gã, cô không dám nhiều chuyện, được mở trói đã là chuyện tốt rồi. Người đàn ông đang định đóng cửa thùng xe thì nghe một giọng nữ ra lệnh: “Để vậy đi, trời nóng vậy đừng để bọn họ bị nóng chết, hai người lên đó canh.”

“Vâng, chị Gia.”

Trái tim Kiều Tâm Duy run rẩy, cô vươn người nhìn ra ngoài mà không thèm nghĩ tới việc cởi trói chân cho mình.

Người đàn ông canh gác bến bên ngoài tưởng cô muốn chạy, cầm súng nhắm cô hỏi: “Con đàn bà thối, mày không muốn sống nữa phải không?” “Không, không...” Kiều Tâm Duy sợ tới mức tim đập chậm nửa nhịp: “Tôi chỉ muốn hỏi có nước không, chúng tôi khát.” Người đàn ông cất súng, ném hai bình nước cho cô: “Cô phiền thật đấy.”

Kiều Tâm Duy cười khan, cô liếc nhìn ra ngoài một chút, không thấy người phụ nữ kia, ánh mắt lia khắp nơi nhưng chỉ thấy toàn thùng đựng hàng, không thể nhìn thấy gì cả, trời có vẻ tối, không thể nhận rõ được bốn phía. Cô cầm nước lùi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Ái: “Nước của cô.” Cô đờ người nhìn về phía trước, giọng nói kia rất quen.

“Cô sao vậy?” Tiêu Thiên Ái hỏi.


Kiều Tâm Duy lắc đầu, cô không tiện nói chuyện chưa được xác nhận: “Cô sao vậy? Say xe rất mệt, có ăn cơm được không?” Tiêu Thiên Ái dựa vào vách thùng xe, chóng mặt nói: “Lúc nãy khó chịu tới mức muốn nôn sạch, bây giờ ổn hơn rồi, tôi nghỉ chút rồi ăn.” Kiều Tâm Duy bò tới gần, chính nghĩa nói: “Dựa vào người tôi đi, thoải mái hơn nhiều.” Nói xong, cô cố gắng cởi dây thừng trên chân mình. Tiêu Thiên Ái nhìn cô nghi ngờ hỏi: “Sao cô lại đối xử tốt với tôi thế?”

“Thứ nhất, tôi tin Giang Hạo đã cắt đứt quan hệ với cô. Thứ hai, cô là ân nhân cứu mạng của Giang Hạo, không có cô thì sẽ không có anh ấy. Thứ ba, cơ thể cô không tốt, tôi nên chăm sóc cho cô.”

Tiêu Thiên Ái vô cùng xem thường những lý do này, cười bảo: “Cô thương hại tôi vì chân tôi tàn tật đấy à? Tôi không cần sự thương hại của cô.” Kiều Tâm Duy liếc cổ ta, nếu người ta không cần thì cô cũng chẳng thèm dán mặt vào mông lạnh, cô cầm hộp cơm và nước ngồi vào chỗ đối diện: “Không ai rảnh mà thương hại cô lúc này cả, tôi còn lo không giữ được cái mạng nhỏ của mình ấy chứ, làm gì có thời gian mà thương hại cô, cô nghĩ thế nào thì tùy, tôi không ép được.” Cô vừa ăn vừa nói: “Hừ, cái gì mà kim ốc tàng kiều, cái gì mà người phụ nữ Giang Hạo yêu nhất, đợi xong việc này tôi sẽ hỏi anh ấy một chút, nếu anh ấy chưa chính mồm thừa nhận thì tôi chẳng tin.”

Tiêu Thiên Ái dội nước lạnh: “Đợi xong việc này có khi chúng ta mất mạng rồi.” “Hừ, đó là suy nghĩ của cô, cô muốn chết thì chẳng ai cản cả, nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng đem cái chết của cô đổ lên người Giang Hạo, cô dằn vặt anh ấy như vậy là sai.” Tiêu Thiên Ái nhắm mắt, hít sâu, cô ta cảm thấy tốt hơn nhiều, bắt đầu nói liên miên: “Trước đây tôi cũng giống như cô vậy, khỏe mạnh, lạc quan, tích cực, nắm được tình yêu có một không hai của anh ấy, nhưng những thứ này bị phá hủy sau lần tai nạn đó. Cô không hiểu, không hiểu được người tàn phế nên đối mặt với người mình yêu thế nào, không muốn liên lụy người đó, không muốn người đó bị người khác bàn tán vì mình, cô không hiểu được nỗi đau đó của tôi.”

Kiều Tâm Duy ăn từng miếng một, nghe cô ta nói vậy, cô dừng một lát: “Đó là suy nghĩ của cô, Giang Hạo cũng muốn chung hoạn nạn với cô.”


“Chuyện không xảy ra với cô thì cô sẽ không hiểu, chuyện tôi đã gặp cô cũng không hiểu được đâu.” “...” Nói vậy cũng đúng, cô không cãi được, vẫn nên ăn thôi, ăn no thì mới có sức mà trốn. Tiêu Thiên Ái hơi mở mắt, trong đôi mắt đã chịu đầy gian nan vất vả kia toàn là nước mắt, những gì mọi người thấy chỉ là một phần cô ta gặp phải mà thôi, những nỗi đau khác thì không thể nào nói rõ được. Thời tiết ở đây rất nóng, nóng hơn trong thành phố nhiều, hai người canh ở thùng xe còn để trần phần cánh tay. Bên ngoài thỉnh thoảng còn vang lên tiếng sóng vỗ, không khí còn xen lẫn mùi tanh nồng, Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, nơi này gần biển. Cô tới gần thùng xe, thấy bốn người đang đánh bài tú lơ khơ gần đó, bên cửa còn có một người đàn ông đứng canh, ai cũng mang mặt nạ. Cô vừa tới gần, người đàn ông canh cửa lập tức cảnh giác: “Đi vào!”

Cô phất tay nói đùa: “Đại ca, cho dù tôi có lòng muốn chạy thì không có sức mà làm, anh xem nơi này ngay cả con ruồi cũng ở dưới mí mắt mấy anh, tôi trốn kiểu gì chứ? Tôi ở trong này khó chịu, ra ngoài này hóng mát chút được không?”

Người đàn ông nhìn cô rồi không để ý nữa. “Cảm ơn đại ca.” Cô ngồi xuống, thả hai chân ra ngoài, một cơn gió thổi tới mang theo mùi tanh của biển: “Đại ca, hôm nay nóng thật, vừa chán vừa nóng, mưa cái thì mát rồi.”

Người đàn ông vẫn không để ý cô. Kiều Tâm Duy nhìn họ một chút, tiếp tục nói: “Đại ca, các anh mặc nhiều vậy không nóng à? Thật ra việc nhận ra người không chỉ bằng mặt mà còn là các đặc thù trên người nữa, hình xăm của anh đặc biệt như thế thì dù tôi không biết mặt vẫn nhận ra anh đó. Lần tới cảnh sát bảo tôi đi xác nhận, tôi chắc chắn sẽ chỉ những ai có hình xăm này.” Người đàn ông bị cô chọc cười, vỗ cây súng nói: “Cô đang nhắc tôi bắn chết cô đấy à?” “Haha, không dám không dám, tôi buồn quá nên mới trêu anh thôi, anh không thấy chán à? Tại sao họ đánh bài còn anh phải giữ cửa chứ?” Người đàn ông phun bãi nước miếng lên cánh tay mình, sau đó dùng ngón tay xoa cánh tay một cái, hình xăm biến mất. Kiều Tâm Duy không biết nên khóc hay cười, giơ ngón tay cái nói: “Hay lắm, anh trai, anh giỏi lắm!”

Người đàn ông đưa đầu vào trong kiểm tra: “Đứa nghệ sĩ kia quà chân thật à?” “Ừ, chính xác trăm phần trăm.” “Ồ, sao chồng cô lại thích một đứa què chứ? Tôi thấy cô thú vị vậy mà.” Kiều Tâm Duy cười khổ như vừa ăn cái gì đắng lắm: “Tôi cũng thấy vậy, có mỗi anh trai biết nhìn hàng.” Trong đầu cô xuất hiện một câu hỏi, sau đó cười hỏi: “Anh trai, các anh nghe chỗ nào mà bảo chồng tôi yêu cô ta nhất vậy?”

Người đàn ông nhìn cô vài giây, cười cười: “Cô đừng hòng nghe được gì từ tôi, tôi không ngu, không thể nói.”

“Haha, anh thú vị thật.” Tên béo đáng chết, sao mày không đi ăn shit đi! Cô lại nói chuyện phiếm: “Anh trai, tôi nói với anh, người chồng tôi yêu nhất là tôi, người nào không biết Thủ trưởng Giang cưng Vợ chứ, sao lại có chuyện anh ấy nuôi gái ở bên ngoài được, cô ấy à, là người yêu cũ, người yêu cũ đấy, anh biết không? Chỉ là quá khứ thôi.” Nếu muốn dùng con tin để uy hiếp Giang Hạo thì đem tôi đi uy hiếp này, có khi cô còn giúp được Giang Hạo một chút, chứ Tiểu Thiên Ái lại không thể chạy, không thể phản kháng, còn ích kỉ như vậy, liên lụy cô ta thì thôi, nếu như liên lụy Giang Hạo thì hay rồi.


Người đàn ông: “Cô thật là... Chồng cô yêu ai thì liên quan gì tới tôi, chúng tôi chỉ nghe theo lời của đại ca, tin của anh ấy không sai.”

Kiều Tâm Duy có ý nâng giọng nói: “Vậy gọi đại ca mấy người tới đây, tôi phải nói chuyện với hắn, tại sao lại bảo chồng tôi yêu cô ta chứ, tôi không phục.” Người đàn ông mất kiên nhẫn: “Sao cô lắm chuyện thế nhỉ? Muốn ngồi thì ngồi, đừng hòng moi được tin gì từ tôi.” “Haha, được rồi được rồi.” Chậc, tên mập này còn chút đầu óc đó. Lúc này một người phụ nữ đi tới, bốn người đàn ông đang đánh bài lập tức thả bài, đứng dậy nói: “Chào chị Gia!” Kiều Tâm Duy nhìn về phía đó, người kia làm cô ngẩn ra

Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mang đôi giày cao gót màu đen. Cô ta mang một cái kính râm bản lớn che một phần mặt nhưng Kiều Tâm Duy vẫn nhận ra.

“Từ...”

“Đang làm cái gì đấy?” Người phụ nữ quát lớn, giọng át tiếng Kiều Tâm Duy: “Không có chuyện gì thì kiểm tra xem xung quanh thế nào, rảnh đến mức đánh bài luôn à?” Bốn người đàn ông cúi đầu tản ra. Người đàn ông đang canh gác cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Chào chị Gia!”

Kiều Tâm Duy im lặng nhìn người phụ nữ kia, trên mặt ngoài khó tin thì chỉ có sự hoảng loạn. Cô học trò nhỏ luôn đi theo cạnh cô làm việc lại là người đứng đầu của vụ bắt cóc này, cô không ngờ mình đã làm bạn với kẻ cướp hằng ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui