Nghe thấy thế, mặt Kiều Tâm Duy đỏ lựng. Cô ấp úng nói: “Tôi... tôi không nói là của Giang Hạo...”
“Nét mặt đã bán đứng cô rồi, cô đấy, nghĩ gì cũng không giấu được.” Để cô yên tâm, Tiêu Thiên Ái dứt khoát nói thẳng ra: “Từ khi chuyển đến đây, tôi và Giang Hạo không hề liên lạc gì với nhau. Nếu anh ấy có ghé đến đây thì tối dẫn cô lên làm gì? Trong lòng anh ấy chỉ có cô, không chừa chỗ trống nào cho tôi cả.”
“A a a a, xin lỗi.”
“Không sao, nếu cô không ngại thì cứ coi tôi là chị gái, tắm rửa nhanh đi, cô không lạnh chứ tôi thì lạnh run rồi.”
“A, được.”
Đi vào toilet, không gian nhỏ này vẫn trang trí giống hệt như ở nhà cô. Tường được ốp gạch bóng, sàn được lát gạch men có những đường trắng xanh đan xen. Nhưng mà, Tiểu Thiên Ái đã thẳng thắn như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều nữa. Nếu căn hộ này do Giang Hạo sắp xếp cho cô ta, chắc là đã xây xong từ trước rồi, có lẽ cùng một người thiết kế. Trước khi cô quen biết Giang Hạo thì những thứ này đã có sẵn rồi, vì những điều này mà khó chịu trong lòng thì không đáng chút nào. Cô tắm táp rất nhanh, dù sao đây cũng là nhà của người khác, quần áo của Tiêu Thiên Ái hơi lớn, mùi hoa nhài thơm ngát thoang thoảng, giống hệt với mùi chai nước hoa mà Giang Hạo tặng cô. Cô mở cửa nhìn bên ngoài một chút, Tiêu Thiên Ái vẫn còn đang ở toilet trong phòng ngủ. Hẳn là cô ấy sẽ không ra ngoài nhanh như vậy, thể là cô giặt quần áo của mình, với cả ở đây có máy hong khô. Cô ở lại đây một lát nữa là có thể thay quần áo của mình về nhà.
Có thể là vì nơi này giống nhà mình như đúc, có thể là do quan hệ trước đây giữa Tiểu Thiên Ái và Giang Hạo, cô luôn luôn cảm thấy một sự bất an mơ hồ. Dường như sự bình yên này chỉ là một tấm màn mỏng tang bao lấy phần trứng gà bên trong, cô không dám đâm thủng nó.
Kiều Tâm Duy chầm chậm đi đến phòng ngủ chính. Cửa phòng ngủ chính đang khép hờ. Cô có thể nghe thấy tiếng vọng ra trong toilet, cô gõ cửa hỏi: “Cô có cần tôi giúp một tay không?” Tha thứ cho cô, ba chữ “chị Thiên Ái” cô gọi ra miệng không được. Mối quan hệ giữa cô và cô ta không tốt đến nỗi xưng chị gọi em với nhau.
Xuyên qua cửa, giọng nói của Tiêu Thiên Ái truyền ra: “Không cần, cô ngồi đợi ở phòng khách một lát. Tôi còn mất khoảng một lúc nữa. Tốc độ của tôi hơi chậm, cô cứ tự nhiên rót nước hay trà đi.”
“A, được, cô cứ từ từ nhé.” Kiều Tâm Duy hơi ló đầu vào trong dò xét khắp phòng ngủ chính vài lần, sạch sẽ, không nhuốm chút bụi. Thú thật, tận sâu đáy lòng cô hơi bội phục Tiểu Thiên Ái. Cô ta ngã xuống từ vị trí vạn người ngưỡng mộ, nhưng vẫn lạc quan sống như trước, đây là điều không phải ai cũng có thể làm được, chưa kể hai chân cô ta còn bị tật.
Đi đến phòng khách, cô cẩn thận nhìn cách bài trí xung quanh phòng. Bên cạnh cửa sổ sát đất đặt một cây đàn Cello. Đó là nơi mà Tiểu Thiên Ái thường luyện đàn mỗi ngày. Mở cửa phòng sách ra, giống với phòng đọc sách của nhà họ Giang. Cả một bức tường đều là giá sách, mấy tầng trên bị bỏ trống, phủ một lớp bụi dày. Có một kệ gỗ dài để đồ trang trí, trên đó có nhiều tấm bưu thiếp. Cô đi qua nhìn thử, tất cả đều là bưu thiếp Tiểu Thiên Ái gửi cho bạn bè ở Anh.
Đây chính là cuộc sống đơn điệu của một người tàn tật cổ đơn: đánh đàn, viết thư, nghe tiếng gió rồi ngẩn người ngắm trời. Nghe Giang Hạo nói, ba mẹ Tiểu Thiên Ái mất sớm, cô ta sống một mình ở thủ đô, cuộc đời long đong chìm nổi. Kiều Tâm Duy đột nhiên cảm thấy cô ta sống một mình thật đáng thương. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một tấm khăn lụa màu xanh nước biển treo trên cây móc đồ nằm bên cạnh đàn Cello. Hoa văn tường vi mờ mờ giống hệt như tấm khăn lụa màu xanh ngọc Giang Hạo đưa cho cô, ngay cả tên thương hiệu in bên trên cũng có hai chữ “from XX”.
“Khăn lụa ở XX rất đa dạng, chất liệu đều rất tốt, mang về cho em đấy.” Cô chợt nhớ đến câu nói của Giang Hạo. Lần đó anh đi công tác ở xa, lúc về có tặng cho cô một tấm khăn tơ tằm, làm gì có chuyện trùng hợp đến nỗi Tiểu Thiên Ái lại mua một cái giống hệt chứ. Trong này có quá nhiều đồ vật tương tự với những thứ ở nhà, lòng cô cảm thấy không thoải mái chút nào. Mưa bên ngoài vẫn rơi, sắc trời cũng dần tối. Cô rất muốn về nhà. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Thiên Ái đi từ bên trong ra, nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang đứng thẫn thờ trước giá treo đồ, rồi liếc sang tấm vải tơ tằm màu xanh nước biển đó, cô ta nói: “Khăn lụa ở xx rất đa dạng, có một người bạn đi đến đó mua về cho tôi, sao thế, cô thích không? Thích thì tôi có thể đưa cho cô.”
Kiều Tâm Duy quay đầu, cô không biết lời của Tiểu Thiên Ái là cố ý hay vô tình, chợt không biết trả lời như thế nào: “A, tôi... tôi nhìn thử một chút.”
“Bạn bè bình thường tăng thôi.” Tiêu Thiên Ái lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, như đang giấu giếm điều gì, cũng giống như đang giải thích, Kiều Tâm Duy không thể hiểu nổi cô ta.
Cô ta chầm chậm đến gần, còn nói: “Xem ra cơn mưa này còn lâu mới tạnh, hay là cô ở đây ăn cơm chiều với tôi luôn?” “Không không không.” Kiều Tâm Duy cố ý nói: “Giang Hạo đang chờ tôi về nấu cơm.”
Tiêu Thiên Ái cười cười: “Được rồi, vậy thì tôi không ép, aiz nhà tôi khó có dịp khách ghé đến... Đúng rồi, gần đây A Hạo bận không? Có đi công tác nhiều không?” Cuối cùng, cô ta còn nói thêm một câu: “Đây là bạn bè hỏi thăm bình thường thôi, cô đừng để ý, không cần trả lời tôi đâu.”
“...” Kiều Tâm Duy nghẹn lời, không trả lời thì giống như cô đang hẹp hòi vậy: “Anh ấy vẫn giống trước đây, ba đến năm ngày lại đi công tác.”
“Thật sao, bận thì tốt, bận thì tốt. Thật ra hôm nay tôi định đi thăm Trần Kinh Nghiệp. Sáng nay đi tản bộ giải sầu tôi có tình cờ gặp mẹ Trần, mới nghe được tin Vân Thanh qua đời và Trần Kinh Nghiệp bị thương, aiz... Trần Kính Nghiệp cũng thật là, dù có đau khổ đến mấy cũng không nên chọn con đường chết vì tình như vậy.” Kiều Tâm Duy thốt lên: “Chết vì tình? A, anh ta xứng à?!”
“Cái gì?” Tiếu Thiên Ái kinh ngạc hỏi.
Những lời đang chực tuôn trào ở cuống họng nghẹn lại. Kiều Tâm Duy trả lời: “Không có gì...” Tiêu Thiên Ái dò xét hỏi: “Cô hiểu lầm Trần Kinh Nghiệp điều gì phải không? Chuyện này cũng không thể trách cậu ấy. Cậu ấy cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, tôi hiểu con người của Kinh Nghiệp, cậu ấy là người thành thật nhất trong cả ba. Vân Thanh thật không có số hưởng.”
Kiều Tâm Duy chỉ cười không đáp.
“Cô không tin à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Tôi không hiểu rõ anh ta, cho nên không bình luận gì” Cô không muốn nhắc đến cái loại người buồn nôn này, thể là chuyển chủ đề ngay: “Chắc đồ của tôi cũng khô rồi, giờ cũng muộn, tôi phải về nhà đây.” Cô thay lại đồ của mình, trời vẫn mưa như trút, từng hạt mưa rơi tí tách trên cửa sổ thủy tinh: “Cảm ơn cô, tôi đi đây.”
Tiêu Thiên Ái tiễn cô đến cửa: “Tâm Duy, không phải tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô dưới phương diện một người từng trải. A Hạo là người trọng tình trọng nghĩa, bạn bè cũng nhiều, nếu cô kết hôn với anh ấy, cô nên cố gắng hòa nhập vào vòng tròn của anh ấy, coi bạn của anh ấy như là bạn của mình.” Kiều Tấm Duy hơi bặm môi dưới, Tiểu Thiên Ái không biết chuyện đó, không thể trách được: “Ừ, cảm ơn cô đã nhắc nhở.” “Đừng khách sáo, hôm nay người nên cảm ơn là tôi mới phải...” Nói đoạn, cô ta mỉm cười. “Chúng ta không nên cứ cảm ơn qua cảm ơn lại nữa, nếu cô muốn đi, vậy tôi cũng không cản. Cầm ô này, đi đường cẩn thận.” Kiều Tâm Duy cầm ô: “Ừ, hôm nào trả lại cho cô sau.” “Được.” Tiêu Thiên Ái gật gật đầu. Ngay lúc đó, cô chợt thấy có hai bóng người đang lén lén lút lút đứng ở cửa thang máy, dường như đang nhìn họ: “Ai vậy, ai đó?” Thế nhưng, trong thang máy không phải chỉ có hai người. Thình lình, bốn tên đàn ông cao to lao đến chỗ hai người đang đứng. “A!” Tiêu Thiên Ái hét lên, cô ta cố gắng đẩy Kiều Tâm Duy ra, sau đó điều khiển xe lăn lui về sau, lách qua cửa chống trộm rồi đóng cửa lại ngay lập tức.
Tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa sắp đóng lại bị một người đàn ông đứng bên ngoài đá bay, cửa đụng vào xe lăn khiến chiếc xe lui về sau vài mét.
“Các anh là ai, muốn làm gì?!” Kiều Tâm Duy bị bịt miệng, muốn kêu cứu cũng không kêu được. Dần dần, cô mất đi ý thức, trước khi lịm dần trong cơn mê, cô thấy Tiêu Thiên Ái cũng bị bắt lại.
Đau quá, tay đau, chân đau, đầu cũng đau, đây là cảm giác đầu tiên khi Kiều Tâm Duy vừa mới tỉnh lại. Tay chân tê rần khiến cô nhíu chặt mày, cô mở mắt. Đây là đâu? Cô nhở thấp thoáng rằng mình và Tiêu Thiên Ái bị bắt cóc trước cửa nhà, mà ngoài trời đang đổ nắng. Nhận ra tình hình rất lạ lẫm, cô cổ mở to mắt, chỗ này không rộng lắm, có rất nhiều container, hình như là nhà kho. Tay và chân cô đều bị buộc lại bằng dây thừng thô, cô thư giãy giụa một chút, cổ chân và cổ tay đều đau nhức hết cả lên.
Bên cạnh cô, Tiêu Thiên Ái đang hôn mê nằm trên đất. Cô duỗi chân đá đá cô ta: “Tiêu Thiên Ái, Tiêu Thiên Ái, tỉnh dậy đi.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Thiên Ái cũng từ từ tỉnh lại. Hai chân không có cảm giác, nên cô ta nằm bệt trên đất không đứng dậy được: “Đây là đâu?” “Chúng ta bị bắt cóc.” Cô nói: “Chúng ta bị bắt cóc ngay trước cửa nhà cô, cô đắc tội với ai vậy?”
Tiêu Thiên Ái lắc đầu, giúp cho bản thân tỉnh táo một chút: “Không có, sao tôi có thể đắc tội với ai...” Cô bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Chẳng lẽ là Thẩm Đại Hải?” “Cô chỉ từng hợp tác với ông ta ở thủ đô này, có khi là vậy thật.” Kiều Tâm Duy nhớ lại lúc bị bọn người đó lao đến, Tiêu Thiên Ái đã khóa cửa để tự cứu lấy bản thân mình: “Thẩm Đại Hải nhắm vào cô thì bắt tôi đến đây làm gì?... Nếu lúc đó cô không đấy tôi ra, có lẽ tôi có thể đóng cửa lại rồi.”
Tiểu Thiên Ái im lặng một lát, rồi nói: “Lúc đó tôi bị dọa nên không nghĩ nhiều như thế, xin lỗi, làm liên lụy cô rồi.”
“Được rồi được rồi, đừng nói mấy câu vô ích ấy nữa, bây giờ cố nghĩ xem có cách nào để thoát khỏi đây không.” Dường như người ở bên ngoài nghe thấy tiếng nên mở cửa đi vào. Một người đàn ông che kín mặt đang cầm một hộp thức ăn nhanh, vừa đi vừa ăn, gã nhìn một lúc, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình của Tiêu Thiên Ái, rồi nhấn gọi điện thoại: “Đại ca, cô ta tỉnh rồi.”
Kiều Tấm Duy tức giận trừng mắt nhìn người bịt mặt đỏ: “Này, các người làm như thể là phạm pháp đấy biết không, Thẩm Đại Hải cho các ngươi bao nhiêu tiền?!”
Người bịt mặt hừ lạnh rồi bế hộp thức ăn đi ra ngoài. Kiều Tâm Duy hét to lên: “Thẩm Đại Hải, ông bắt cóc phụ nữ không biết nhục à, ông có đúng là đàn ông không thể?! Này, mau ra đây cho tôi, này, này...”
Trong biệt thự ở nhà họ Giang, tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh vào đầu giờ chiều. Lâm Thái Âm đang ngủ trưa thì bị đánh thức, bà ngáp một cái rồi nhấc máy: “A lô, ai vậy?”
“Nói lại với Giang Hạo, cô gái anh ta yêu nhất - Tiêu Thiên Ái đang ở trong tay tôi. Mười giờ tối nay anh ta phải đến quảng trường Đại Duyệt.” Lâm Thái Ấm vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu nổi: “A? Anh nói gì?”
Thế nhưng, đầu bên kia điện thoại đã dập máy. Lúc này, bà mới choàng tỉnh, hét lên: “Lão gia, không xong rồi, Tiêu Thiên Ái bị bắt cóc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...