Giữa trưa, ánh nắng ấm áp nhưng có phần chói gắt, chậu phong lan xanh rì nằm trên bậu cửa sổ, cơn gió | thoảng ngang làm những chiếc lá đong đưa xào xạc. Tia nắng soi lên phiến lá tạo thành những vệt màu xanh biếc lấp lánh.
Kiều Tâm Duy ngắm nghía chậu hoa phong lan không khỏi nhớ đến người tặng nó cho cô, đó là chàng trai đã dắt tay cô đi qua ba năm học Phổ thông và bốn năm Đại học. Nhẽ ra sau khi tốt nghiệp, cô và người ấy sẽ bước vào lễ đường, thế nhưng kết quả lại là sự chia ly không lâu của cả hai.
Phòng Kế hoạch ở Tập đoàn Viễn Đại im lìm, đồng nghiệp của cô có người thì ra ngoài chưa vào, có người lại nằm nhoài lên bàn nghỉ ngơi. Ai mà ngờ được chính tại căn phòng này, vào một tuần trước, đã diễn ra màn kịch đôi uyên ương đau khổ vì tình quỳ xuống ăn vạ cực kỳ hấp dẫn chứ?
Còn bây giờ, không gian tĩnh lặng như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Đồng nghiệp Vân Thanh gõ nhẹ lên bàn làm việc của Kiều Tâm Duy, hai tiếng “cốc cốc” vang lên kéo suy nghĩ của cô trở về.
Vân Thanh đẩy phong bì được chuyển phát đến, thì thầm: “Đừng mơ màng nữa, hàng chuyển phát nhanh của cậu đấy, mình vừa ký nhận giúp ở phòng trực rồi”
Kiều Tâm Duy cảm kích nhận hàng, cứ nghĩ hẳn đây là những tài liệu quan trọng mà khách hàng gửi đến: “Cảm ơn nha, mình cũng đang chờ hàng chuyển tới”
Kiểu Tâm Duy dùng dao rọc giấy cắt miệng túi được bọc dày dặn, cô từ tốn rút tài liệu bên trong ra, không phải, đúng hơn là một tấm thiệp mời, hơn nữa còn là một tấm thiệp mời màu đỏ chót được in chữ song hỷ.
Cố nín thở, dường như quên luôn cả nhịp tim đang đập trong lồng ngực mình. Cô run run mở thiệp mời ra, hai dòng chữ đập vào mắt: Chú rể Kỷ Tiểu Hải và cô dâu Tôn Dung Tuyên.
Chú rể Kỷ Tiểu Hải và cô dâu Tôn Dung Tuyên, ha ha, một người là bạn trai bảy năm, một người từng là bạn thân nhất của cô.
Vân Thanh cũng nhìn thấy tấm thiệp đỏ chói mắt ấy, cô chửi: “Cái đôi cẩu nam nữ này không biết xấu hổ hay sao mà còn dám gửi thiệp mời thế này!”
Trong căn phòng lặng tăm, chất giọng to lớn của Vân Thanh trở nên ồn ã hơn gấp nhiều lần, thậm chí còn làm các đồng nghiệp đang ngủ trưa bừng tỉnh giấc.
Vết thương chưa kịp lành trong lòng Kiểu Tâm Duy bị tình huống đột ngột này khoét thành một lỗ sâu hoắm, cơn đau kìm nén lâu nay chợt tuồn ra như lũ quét, ngay khi cô chưa kịp thu dọn sự tàn tạ còn chưa kịp cũ, bọn họ lại gửi thiệp mời đến đây.
Trong một tuần, cô còn chẳng đủ cả thời gian để làm dịu đi vết thương lòng.
Tốc độ này thật nhanh không kể xiết.
Vân Thanh bực bội giật lấy thiệp mời xé toang, rồi chẳng ngần ngại vật thẳng vào thùng rác: “Tâm Duy, cái đôi chết tiệt đó cố ý đấy, đừng quan tâm tới bọn nó”
“Mình... không sao đâu...” Cô run rẩy tự an ủi, thế mà nước mắt cứ lại lăn dài trên má. Cô vội vàng đứng bật dậy chạy vào toilet, không muốn để lộ vết thương của bản thân trước mặt mọi người. Hơn thế nữa, cô càng không muốn lại đối diện với những ánh mắt đồng tình và thương hại của đồng nghiệp.
Cô và Kỷ Tiểu Hải đã ở bên nhau từ thời Phổ thông cho đến Đại học, sau đó thậm chí còn làm việc ở cùng một công ty. Cô cho rằng mình sẽ không bao giờ rời xa người đàn ông đó.
Nhưng khi cô đang vui sướng chuẩn bị cho đám cưới, chờ đến giây phút trở thành cô dâu của Tiểu Hải, thực tế phũ phàng nhưng chẳng thể bao biện hiển hiện ngay trước mắt. Đến bây giờ, cô cũng không ngờ rằng thừa lúc cô tăng ca, người bạn trai cô tin tưởng bảy năm trời và bạn thân đã ngủ với nhau. Cô thật sự không ngờ tình cảnh éo le như vậy lại xuất hiện ngay trong cuộc đời mình, cô đã tin tưởng Kỷ Tiểu Hải nhiều thế mà.
“Tâm Duy, anh có lỗi với em, tất cả đều là lỗi của anh. Dung Tuyển có thai rồi, anh phải có trách nhiệm với cô ấy” Lời sám hối của Kỳ Tiểu Hải vẫn văng vẳng ngay bên tai. Một tuần trước, ngay tại phòng làm việc này, Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên cùng quỳ xuống để cầu xin cô tha thứ. Đối diện với lãnh đạo Công ty và đồng nghiệp, họ than thở khóc lóc quỳ xuống trước mặt cô.
Mở vòi nước, cô vội hứng nước táp vào mặt ba lần. Dòng nước mát rượi rửa sạch nước mắt cô, nhưng không thể cuốn phăng đi nỗi đau khổ đang trào dâng trong lồng ngực.
Bảy năm tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân, cuối cùng chỉ đổi lại bằng một câu xin lỗi.
Sau hôm đó, Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên nghỉ việc ở công ty. Còn mình cô ở lại với những câu hỏi và niềm thương hại, vì sếp tin tưởng cô, vì dự án vừa nhận còn chưa hoàn thành.
Cô tự an ủi mình rằng thời còn trẻ ai chẳng từng yêu phải những thằng rác rưởi?!
Lúc này cô mới nhận ra một chân lí, là con gái, phải biết yêu bản thân nhiều hơn một chút.
Vặn chặt vòi nước, cô ngẩng đầu lên, một người đàn ông uy nghiêm xa lạ chợt xuất hiện trong tầm mắt. Anh đứng sau lưng nhìn chằm chằm làm cô giật bắn mình, quay đầu lại, lắp bắp hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
Người đàn ông cao hơn hình ảnh phản chiếu trong gương, hẳn là tầm hơn một mét tám. Ánh mắt anh sắc bén như hai thanh kiếm nhọn, khí chất nghiêm nghị bẩm sinh làm cho người khác ngột ngạt. Lúc này đây, gương mặt cứng nhắc của anh lộ ra vẻ tò mò. Kiều Tâm Duy không dám thách thức khí chất uy quyền của anh, hơn nữa có thật sự không quen người này. Cô đã làm ở đây gần nửa năm, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một vị thần mặt đen có thể đọ nổi với sự nghiêm túc của sếp cô, Nguyễn Tấn.
“Có việc gì à?” Cô hỏi thêm lần nữa. Chẳng qua là một cô gái chạy vào toilet khóc lóc thôi mà, không đến nỗi phải tò mò như vậy chứ.
Người đàn ông thu lại ánh mắt, sau đó đến chỗ vòi nước bên cạnh để rửa tay, không nói thêm lời nào nữa.
Kiều Duy Tâm thắc mắc nhìn người đàn ông, bỏ qua thái độ không hiền hòa đó, riêng hình tượng của anh hoàn toàn có thể trở thành siêu cấp thịt tươi nơi công sở, sợ là tìm khắp cái Tập đoàn Viễn Đại này cũng không thể mò ra được một người có thể đẹp trai bằng anh. Nếu đường nét của anh thật sự không đụng qua dao kéo thì nó có thể được xưng tụng là tạo vật thần thánh của Chúa Trời. Từ góc nhìn của cô có thể thấy vầng trán đầy đặn, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm của anh, ngay cả tỉ lệ cằm và môi cũng hoàn toàn phù hợp với hai chữ hoàn mỹ.
Thấy anh không nói gì, Kiều Tâm Duy hỏi: “Tiền sinh, anh mới tới à?” Cô còn tốt bụng nhắc nhở: “Anh đi nhầm rồi, đây là nhà vệ sinh nữ, nhưng mà ngày đầu tiên đi làm nên vào nhầm phòng cũng không sao, sau này quen là được”
Người đàn ông hờ hững rút một tờ giấy ra, vừa lau tay vừa nói: “Tiểu thư, là cô đi nhầm, đây là nhà vệ sinh nam”
“A... Nhà vệ sinh nam” Ruột gan Kiều Tâm Duy cứ như có ngàn vạn con ngựa lao qua vùn vụt, cô vẫn chưa quên cảnh vừa rồi mình chạy như điên đến bồn rửa mặt, vừa tát nước vừa khóc nức nở, cứ ngỡ trong nhà vệ sinh chẳng có ai cả. Cô đờ đẫn nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu sự nhếch nhác cùng cực, mái tóc và quần áo ướt nhẹp, lớp makeup biến mất, mascara và chì kẻ mắt chảy một vệt đen sì. Càng chết hơn là, bộ dạng của cô còn nổi bật hơn cả người đàn ông đứng bên cạnh, giống như bức tranh “Mỹ nam và dã thú”
Những từ như xấu hổ hay khó xử đều không đủ để hình dung nổi sự ngại ngùng của Kiều Tâm Duy vào lúc này. Cô đi làm ở công ty lâu thế mà ngay cả toilet cũng đi nhầm cho được.
Đau xót trong lòng còn chưa kịp vơi, mà tình cảnh ngượng ngập trước mắt lại càng làm cô thêm xấu hổ. Cô tranh thủ rút thêm vài tờ giấy lau tay, sau đó ôm mặt chạy thật nhanh ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...