Tô Khả ngồi xe Thẩm đường về đến nhà, không thấy bóng dáng Tiểu Bao Tử ở phòng khách thì đoán biết lúc này nhất định Tiểu Bao Tử ở nhà bếp. Đẩy
cửa nhà bếp ra, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Bao Tử đang đeo khăn quàng cổ
nhỏ, hai cái chân kê lên ghế nhìn cái nồi gì đó.
Hốc mắt Tô Khả có chút ướt, trong lòng lại rất đau, "Nhị Tô, sao con lại chạy đến nhà bếp, không phải mẹ đã nói rất nhiều lần là không cho con
vào bếp sao!"
Tiểu Bao Tử xoay đầu qua, giọng nói vô cùng non nớt, "Con cũng chỉ bật lửa thôi, mẹ hoảng sợ gì, rất không giống mẹ rồi."
Món ăn trên đó là sườn heo nấu với củ cải, buổi sáng lúc ra ngoài thì Tô Khả đã chuẩn bị xong, chỉ đợi buổi tối vừa về tới nhà thì để lên bếp
gas nấu một chút.
Cô làm như vậy hoàn toàn là vì phòng ngừa buổi tối cô về trễ, luống
cuống tay chân làm lỡ thời gian ăn cơm của con trai cô. Mà Tiểu Bao Tử
của cô, có lẽ nhìn các động tác nấu ăn của cô nên thường sẽ giúp cô bật
lửa, tắt lửa.
Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cô từng dạy rất nhiều lần là như
vậy rất nguy hiểm, nhưng mỗi lần đều bị bé dùng ánh mắt xem thường lành
lạnh trừng lại: "Cô gái, mẹ không cần cho rằng con ngốc có được hay
không." (rồi giống bố y hệt từ cái ánh mắt luôn rồi nè)
Cô thật muốn đánh bé một trận tơi bời, nhưng mà nhìn thân thể nhỏ bé của con, nhìn bộ dáng nhỏ quá giống Cẩm Niên thì cô hoàn toàn không có thể
xuống tay, cũng xuống tay không được. Trong lúc bị vây giữa mâu thuẫn
thì cô chỉ có thể nhanh chóng chạy về nhà. Bất đắc dĩ, hôm nay cô lại
trễ nữa.
Tô Khả ôm Tiểu Bao Tử qua, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại có mùi sữa nhàn nhạt
làm cho Tô Khả mềm lòng, buồn bực dựa đầu vào người bé, "Được rồi Nhị
Tô, canh xương củ cải thì đơn giản, nhưng lửa thì nguy hiểm. Nếu như con không nghe lời thì mẹ sẽ không để ý con."
Tiểu Bao Tử rụt rè giắt trên người của Tô Khả, tựa vào cổ của Tô Khả, "Cô gái à, con biết rồi."
Tô Khả thở dài, ôm bảo bối quay lại phòng khách, "Con xem hoạt hình trước nhé, mẹ đi nấu cơm."
Tiểu Bao Tử bĩu môi, "Thật lòng là hoạt hình của nước mình có trí tuệ
kém quá, đó là cho đứa trẻ ba tuổi xem, con không muốn xem đâu."
Tô Khả không biết phải nói gì, được rồi, đi nấu cơm trước.
Rất nhanh, ba món ăn một món canh đã xuất hiện, một bát cá trích chưng,
hành lá cắt nhỏ xanh mơn mởn ở mặt trên, một bát đậu hũ khô xào cần tây, một dĩa trứng chiên cà chua, canh là canh sườn heo củ cải, toàn bộ đều
vô cùng dinh dưỡng.
Tiểu Bao Tử không kén ăn, cũng không giống mấy đứa trẻ bốn năm tuổi, ăn
cơm thì người lớn còn phải cho ăn, có đôi khi nhảy vòng vòng lên xuống,
rất không yên.
Rất nhanh, Tiểu Bao Tử đã ăn hết cơm, "Cô gái à, con ăn xong rồi." Giọng nói vẫn giòn giã, con ngươi đen như mực lại nhìn chằm chằm Tô Khả suốt.
Tô Khả để chén xuống, lấy khăn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Vậy
đi đến ghế sa lon ngồi đi, mẹ thu dọn xong thì dẫn con đi vòng vòng."
Tiểu Bao Tử gật đầu, khéo léo trèo lên ghế sa lon, sau đó lật xem bộ
sách Tô Khả mang về từ hiệu sách cho bé. Không sai, là bộ sách, cái loại truyện viết bằng chữ cái. Đừng nhìn Tiểu Bao Tử nhỏ tuổi, biết không ít chữ Hán rồi.
Tô Khả ăn cơm xong rất nhanh, dọn dẹp ổn thỏa, từ phòng bếp đi ra thì
nhìn thấy bộ dáng ngồi cúi đầu chăm chú nhìn cuốn truyện ở đó của Tiểu
Bao Tử.
Bé yên tĩnh nghiêng mặt qua, cực kỳ giống Tô Cẩm Niên.
Không nhịn được, Tô Khả lại nhớ tình hình gặp Tô Cẩm Niên ở trong bệnh viện ban ngày.
Năm năm trước, lúc cô vừa rời khỏi Tô Cẩm Niên, đầu óc hỗn loạn, cả ngày vô tri vô giác. Rất lâu, đợi đến khi lòng của cô dần dần ổn định, không giống như lục bình nữa thì cô mới nhớ tới việc cô cũng không lấy được
bằng tốt nghiệp đại học X nữa. (vô tri vô giác: không có phản ứng với
bên ngoài)
Lại nói, năm đó lúc Tô Khả rời đi nên cũng không biết sau khi lãnh đạo
trường học biết sự thật thì đã rút xử phạt đối với cô, hơn nữa cũng xin
lỗi, nhưng bởi vì mẹ cô qua đời nên trốn đi rất xa, suy nghĩ xuấ phát từ trạng thái vô tri vô giác, cho tới rất lâu sau đó thì mới thấy giật
mình, hình như cô chưa tốt nghiệp đại học, nhưng lúc đó cũng đã muộn.
Hơn nữa cô cũng cảm thấy cô không thích hợp chạy về đại học X nữa, dù
sao cô trở về như vậy thì khẳng định là tự chui đầu vào lưới.
Sau khi Tiểu Bao Tử ra đời thì cô gọi điện thoại cho bố cô một lần,
nhưng nội dung cuộc điện thoại là cháu ngoại của ông ra đời, cô rất tốt, để cho ông đừng suy nghĩ, an tâm.
Dĩ nhiên là bố của cô kích động tới nước mắt rơi đầy mặt, luôn miệng
nói: “Được được được.” Sau đó lại cùng cô ‘thao thao bất tuyệt’, mọi thứ đều nâng Tô Cẩm Niên lên. Còn nói cái gì mà cô có thể trở về rồi, không nên phụ lòng Cẩm Niên….., thật ra thì đó cũng không phải lỗi của Cẩm
Niên, những người hại chết mẹ cô cũng nhận được trừng phạt.
Nhưng thật ra thì cô cũng không phải vì những người đó, không phải sao?
Cô rời khỏi anh ta bởi vì phải trừng phạt mình.
Cô thừa nhận, lần này, cô yếu đuối rồi.
Cho nên rất nhanh thì cô gởi giấy thoả thuận ly hôn. Mặc cho anh tự do
cưới vợ, mặc dù lòng của cô vô cùng đau đớn. Cũng may khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử có thể an ủi cô.
“Cô gái, mẹ đừng nhìn con nữa.” Tiểu Bao Tử buông cuốn truyện trong tay, “Mỗi lần đều có bộ dáng như muốn nuốt con vào bụng vậy, dáng dấp của
con giống người phụ tình kia vậy sao?”
Tô Khả cảm giác sấm sét đầy trời bổ tới cô vậy, sấm làm cô ‘ngoại tô lý
nộn’, ngon miệng không thôi. (ngoại tô lý nộn: Bên ngoài vàng giòn, bên
trong mềm mại.)
“Con….. rốt cuộc con học được cái từ ‘người phụ tình’ này ở đâu thế hả?”
Tiểu Bao Tử bĩu môi, “Cái từ này còn phải học sao? Ngoài đường đầy ra đó á.”
Tô Khả không biết nói gì, đi lên trước bưng lấy đầu Tiểu Bao Tử, hôn xoạch mấy cái, “Bố con không phải người phụ tình.”
Tiểu Bao Tử xụ mặt không nói lời nào.
Tô Khả đứng lên, “Đi nào, hai mẹ con chúng ta đi vòng vòng.”
Tiểu Bao Tử dắt tay Tô Khả, Tô Khả cảm thấy ấm áp.
“Cô gái, còn ngây ra đó làm gì.”
Tô Khả “ờ, ờ” hai cái, cầm chút tiền lẻ thì liền đi ra ngoài.
Nhà Tô Khả ở đứng tên Thẩm Đường cho nên không cần tiền thuê.
Trong này có chuyện thú vị nho nhỏ:
Vốn là cô và Thẩm Đường cũng là không quen biết, chỉ là thông qua bạn bè nên biết thôi. Cho nên Tô Khả cảm thấy nếu cô ở nhà của Thẩm Đường thì
đương nhiên là cô muốn gửi một chút tiền thuê, nhưng Thẩm Đường cứ không lấy. Cô cũng cố chấp, nhét vào trong xe Thẩm Đường mấy lần, nhưng khẳng định ngày hôm sau có thể nhìn thấy số gạo cùng giá trị. _________
Sau cùng có một lần Tô Khả cầm tiền đưa cho Thẩm Đường, Thẩm Đường bốc
lửa lớn, trực tiếp lái xe đến ngân hàng khiêng một bao tải đến nhà cô,
vừa mở ra, tất cả đều là tiền mệnh giá lớn một trăm đồng buộc ngay ngắn
chỉnh tề.
Tô Khả thấy sấm trên trời cuồn cuộn, trong nháy mắt, nói cũng không nói
được, từ đó cũng không nói chuyện tiền bạc với Thẩm Đường nữa.
Kết quả là, nàh này trở thành chỗ ở miễn phí của cô và Tiểu Bao Tử. Thẩm Đường cũng sẽ mang đến một ít tin tức của bố cô, dĩ nhiên, có lúc cũng
sẽ nhàn nhạt nói một câu về Cẩm Niên hoặc là tin tức của Lạc Phong. Tô
Khả chỉ nghe mà không nói lời nào. Thẩm Đường cũng cứ tiếp tục nói những tin tức ‘không quan trọng’ cho cô biết.
Qua qua lại lại thì cũng đã trôi qua mấy năm rồi.
Bởi vì vừa mới mưa nên trên đất vẫn ướt sũng, trên bãi cỏ cũng dính đầy
nước mưa, nhưng mà lúc này mấy cọng cỏ nhỏ làm người ta có cảm giác đó
là màu xanh biếc tươi mới, vô cùng ‘vui lòng đẹp mắt’
Trong không khí có mùi tanh bùn đất nhưng không gây trở ngại lòng của Tô Khả và Tiểu Bao Tử đi dạo.
Khi Tô Khả và Tiểu Bao Tử đi tới khu công viên nhỏ thì Tô Khả và Tiểu
Bao Tử đứng bên sân trò chơi trẻ em bên này nhìn rất nhiều đứa trẻ chạy
tới chạy lui phía trước, chơi đùa cười to.
Tô Khả cúi đầu thì lại nhìn thấy Tiểu Bao Tử mím môi không nói lời nào.
Ánh mắt đen láy của bé toả sáng, miệng cũng mím chặt lại, Tô Khả nhìn mà đau lòng không thôi.
Tô Khả biết, ngày thường con trai bé bỏng kiêu ngạo nên không thích nói nhiều, lúc này chắc chắn hâm mộ không thôi.
Lòng của Tô Khả khẽ đau, đây đều là lỗi cảu cô, nếu như lúc cô mang thai có thể thanh thản ổn định mà chăm sóc con thật tốt thì bảo bảo của cô
cũng không cần giống như bây giờ, mỗi lần đều chỉ có thể yên tĩnh mà
đứng ở một bên nhìn các bạn nhỏ chơi đùa.
Vốn là, bé cũng có thể thoăn thoắt……
Đều là lỗi của cô……
Cô thật khó chịu.
Đột nhiên, cô cảm giác tay cô lung lay một trận, lấy lại tinh thần, thì ra là Bảo Bảo của cô lắc lắc cô.
Tô Khả nghi hoặc.
Tiểu Bao Tử nói: “Cô gái, đứng ngốc ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ mẹ vẫn là đứa trẻ sao, còn định cùng bọn chúng chơi trốn tìm à…..”
Tô Khả: “………….”
Thật ra thì cô biết Tiểu Bao Tử của cô thay đổi cách an ủi cô, nhưng mà cô vẫn đau lòng.
Tô Khả ngồi xổm người xuống, nói với Tiểu Bao Tử “Tô Tô à, để mẹ ôm có được không?”
Tiểu Bao Tử nhíu mày liếc nhìn Tô Khả, sau đó thấy vẻ mặt của Tô Khả thì khoé miệng hơi nhếch lên, cực kỳ giống Tô Cẩm Niên. Dang hai cánh tay,
“Cô gái à, mẹ đã thành tâm thành ý muốn ôm con một cái thì con cố gắng
làm tròn mộng của mẹ. Nhưng mà mẹ đừng lộ ra vẻ mặt như thế.”
Tô Khả cười híp mắt ôm lấy Tiểu Bao Tử, “Ai ui, hơi nặng một chút rồi,
không tệ không tệ nhe.” Nói xong vỗ vỗ cái mông Tiểu Bao Tử, trong lòng
ấm áp.
Tô Khả bồng Tiểu Bao Tử đong đưa trên đường đến siêu thị ngoài tiểu khu. Trong siêu thị không có nhiều người, dù sao cũng không phải là cửa hàng lớn, khách hàng và nhân viên bán hàng đều là người ở tiểu khu, mọi
người đều biết nhau.
Sau khi nhân viên thu ngân thấy Tô Khả và Tiểu Bao Tử đi vào thì khoé
miệng cũng toét ra rồi, “Ơ, Khả Khả đi dạo với Tiểu Soái ca tới đó à?”
Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ai nha, Tô Tô lại xinh ra không ít đấy.” Nhân viên thu ngân này thật
muốn chạy khỏi vị trí của cô ấy rồi sau đó véo vào gò má cảu Tiểu Bao
Tử.
Tô Khả gật đầu, trong lòng tự hào: đó là đương nhiên, cũng không thể nghĩ xem là ai sanh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cảu Tiểu Bao Tử khẽ mỉm cười với nhân viên thu ngân,
coi như là chào hỏi, sau đó nói với Tô Khả: “Mẹ, thả con xuống.”
Cũng chỉ trước mặt người khác thì Tiểu Bao Tử mới có thể gọi cô một tiếng mẹ.
Tô Khả bày tỏ không biết nói gì.
“Chúng tôi đi vào trước đây.” Tô Khả cũng gật đầu với nhân viên thu ngân một cái, sau đó vào siêu thị đi dạo.
Siêu thị chưa nhập hàng mới, mọi thứ cũng giống giống như trước, Tô Khả
cân một vài quả táo, mua sữa tươi và một ít quà vặt, Tiểu Bao Tử không
có yêu thích thứ gì nên chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tô Khả.
Bên cạnh có một đôi mẹ con, con trai cũng không khác Tiểu Bao Tử nhiều
lắm, vẫn đứng ở quầy thạch trái cây, cố chấp muốn ăn thạch trái cây, nằm trên mặt đất không đi. Còn người mẹ lại không muốn cho bé ăn thạch trái cây, vì vậy, cậu bé đang oà khóc và người mẹ đang mắng, hồi lâu, người
mẹ thoả hiệp, đứa bé cầm thạch trái cây cười rộ lên, đi tới….
Tô Khả xem xong màn này thì ỉu xìu, lại nhìn con trai của cô, hỏi: “Nhị Tô, con không muốn ăn gì hay sao?”
Tiểu Bao Tử liếc mắt, “Mẹ cho rằng con kiêng ăn giống như mẹ sao?”
Tô Khả: “……………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...