Tô Khả núp ở góc tường, hai tay che miệng, không phát ra được một chút
âm thanh, hốc mắt khô khốc đo đỏ, cũng chảy không được nửa giọt nước
mắt.
Ánh mắt của cô trống rỗng, nhìn thế giới trắng xóa.
Có một ảo ảnh, từng chút từng chút tụ chung một chỗ, cười với cô. . . . . .
"Khả Khả, ngoan. . . . . . Tới đây, bên này mẹ có kẹo ăn. . . . . ."
"Tô Khả, con là con bé ngốc, sao mẹ sinh người ngốc nghếch này chứ!"
"Khả Khả, rốt cuộc con phải mẹ sinh hay không, sao đến bây giờ cả người đàn ông cũng không có?"
"Ôi ôi, tức chết mẹ rồi, không phải mẹ đã dạy con à, trúng ý thì phải
nhào vô, xảy ra án mạng thì mẹ chịu trách nhiệm. . . . . ."
"Khả Khả, con tổn thọ quá, thật cho mẹ cháu ngoại à! Xong rồi, chờ mẹ
qua đó, nếu cháu ngoại của mẹ xảy ra vấn đề gì, mẹ sẽ hỏi con!"
"Khả Khả. . . . . . Chăm. . . . . . sóc. . . . . . cháu ngoại. . . . . . . . . . . . mẹ tốt. . . . . ."
"Khả Khả. . . . . ."
. . . . . .
"Mẹ!" Lòng của Tô Khả giống như là rơi vào vực sâu, bị một lực không tên hút vào.
Đau!
Đau đến không muốn sống nữa!
Nếu như không phải là đứa nhỏ này. . . . . .
Lần đầu tiên, Tô Khả hận đứa nhỏ này!
Bụng vừa căng lên bắt đầu đau, giống như là đứa bé biết cô không cần nó cho nên nó muốn tự rời đi.
Lòng của Tô Khả lại khắc khoải đau đớn.
Cô nghĩ tới mấy ngày này, bố của cô, Doãn Lạc Phong vì khối thịt trong
bụng của cô mà giấu diếm tin mẹ của cô đã chết, thậm chí gượng cười vui
vẻ với cô.
Nếu như không phải là lúc nãy cô lặng lẽ đi ra ngoài, nghe được bố cô
cùng Doãn Lạc Phong đang bàn bạc thì có lẽ đến ngày đứa nhỏ ra đời cũng
sẽ không biết được tin dữ này.
Cô nghĩ đến mẹ của cô là vì bảo bảo trong bụng của cô mà đi. . . . . .
Trên mặt của cô đầy mồ hôi.
Cô khóc.
Mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, chỉ còn lại: thật xin lỗi, mẹ, thật xin lỗi, bố, thật xin lỗi bảo bảo!
Tối tăm lại sắp tới một lần nữa, Tô Khả chóng mặt một hồi. Trong khoảnh
khắc cô đau đến thở không nổi thì cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của
một người.
"Khả Khả!"
"Cẩm Niên. . . . . ." Nhưng chớp mắt, cô nghĩ tất cả nguyên do đều là
bởi vì anh, bởi vì anh! Cô giơ tay lên không cần anh chạm vào.
"Khả Khả!" Trước khi Tô Khả bị tăm tối chiếm đoạt, chỉ còn lại giọng nói khàn khàn mà khô khốc, "Anh, rốt cuộc em yêu không dậy nổi rồi. . . . . ."
*
Lòng Tô Cẩm Niên đang run rẩy, anh ôm đôi tay đang run rẩy của Tô Khả,
đôi mắt của anh chảy ra một giọt lại một giọt nước mắt, "Không được. . . . . . Không được. . . . . ."
Khả Khả, anh chỉ còn lại em thôi.
Doãn Lạc Phong đi theo sau Tô Cẩm Niên, nhìn anh ôm lấy Tô Khả, nhìn
cảnh nước mắt anh chảy xuống, lòng của Doãn Lạc Phong cũng đau.
Bác sĩ đã tới, kiểm tra cho Tô Khả, hồi lâu mới thở dài, "Cũng may, thiếu chút xíu nữa thì không giữ được."
Doãn Lạc Phong gật đầu.
Tô Cẩm Niên ngồi bên kia, nhưng vẫn luôn ngây ngốc, mắt không động đậy nhìn Tô Khả ngủ, giống như là sợ cô biến mất .
"Có phải tôi rất vô dụng hay không. . . . . ." Trong lòng anh tự hỏi hết lần này đến lần khác, mỗi một lần hỏi thì trong lòng khó chịu một phần.
Bố của Tô Khả đứng bên cạnh, nét mặt già nua đầy nước mắt, lúc nãy tự
tay đưa vợ về thành phố H, trở lại đã nhìn thấy con gái của ông không
còn sức sống mà nằm trên giường. . . . . .
Doãn Lạc Phong đi ra ngoài.
Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, chỉ còn lại vẻ mặt cứng ngắc như vừa mới chết đi sống lại.
"Bố, bố đừng đau lòng nữa, Khả Khả, còn cần bố." Tô Cẩm Niên đứng dậy.
Bố Tô Khả gật đầu, "Haizz, Cẩm Niên. . . . . . Bố hiểu rõ." Nhất định
ông sẽ thay Nho hoàn thành tâm nguyện, trước khi không nhìn thấy cháu
ngoại thì ông sẽ không dễ dàng chết đâu.
Khi Tô Khả chậm rãi tỉnh lại, chính là thấy Tô Cẩm Niên cùng bố cô ngồi ở bên đó, hai người im lặng không lên tiếng.
Tô Khả nhìn bọn họ, đều là gầy gò tiều tụy như vậy, trong lòng Tô Khả
rất đau. Là suy nghĩ của cô cố chấp nên hại mẹ của cô, cô không còn mặt
mũi nhìn bố của cô rồi.
"Khả Khả!"
"Cola!"
Hai người bọn họ cũng phát hiện Tô Khả tỉnh lại, Tô Khả quay đầu nhìn bố của cô, khóe miệng căng lên, "Bố. . . . . ."
Bố của Tô Khả rưng rưng gật đầu.
"Bố. . . . . . Con đã biết. . . . . ."
Đầu tiên là bố Tô Khả sững sốt, sau đó nước mắt mạnh mẽ rơi xuống, khóc hu hu, hoàn toàn không có hình tượng.
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, rất lâu sau đó cô mới nói, “Cẩm Niên, chúng ta ly hôn thôi.”
Tô Cẩm Niên có chút ngu ngơ, theo bản năng bật thốt lên: “Anh không muốn!”
Anh nhìn Tô Khả, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, cũng không có một chút nói
đùa với anh, anh rất sợ, anh đứng dậy, “Khả Khả, anh đi ra ngoài hóng
mát. Em và bố nói chuyện thật tốt đi.”
Nói xong, anh chạy trối chết, chật vật không thôi.
Ly hôn, đời này anh cũng không nghĩ tới chuyện này.
Anh đang nghĩ tới sau này sẽ mất đi cô thì tim của anh liền co rút, đau đến khó mà hít thở.
*
“Khả Khả, con mới vừa nói bậy bạ gì đấy? Thật tốt, ly hôn cái gì chứ.”
Bây giờ cái nhà này đã bị thiệt hại nghiêm trọng gì, tại sao có thể tiếp tục tan rã chứ?
Huống chi ông và Nho công nhận Tô Cẩm Niên từ trong lòng. Dù sao trừ gia thế bối cảnh anh quá mạnh nên bọn họ không thích, những thứ khác thì
thật là không thể bắt bẻ.
Ngay cả lần này xảy ra chuyện thì cũng do hai người là anh và Doãn Lạc
Phong vội trên vội dưới, ông đều xem tất cả ở trong mắt. Kết quả một câu nói của con gái muốn ly hôn với anh, đứa bé trong bụng của cô thì làm
thế nào?
Tô Khả nhìn bố cô, khóc lóc nói, “Bố, bố, con biết từ nhỏ con đã vâng lời, lần này, bố nên đồng ý với con đi.”
Tô Bình lắc đầu, “Con bé này, con nói với bố đi, sao đột nhiên con muốn ly hôn với Cẩm Niên?”
“Bố…..ô ô……tại nạn xe cộ của mẹ, là người gây ra, do người gây ra…..”
Trong nháy mắt mặt của Tô Bình giận đến đỏ bừng, dùng giọng nói vô cùng không thể tin hỏi, “Con nói gì?”
“Tai nạn xe cộ này là có người xúi giục, cô ta muốn hại con và đứa bé,
mẹ vì cứu con, mới….ô ô…..” Tô Khả khóc không thành tiếng, “Người kia,
cô ta tên là Trịnh Duyệt, cô ta thích Cẩm Niên, cô ta thích Cẩm
Niên….Nếu như không phải là cô ta…..Mẹ sẽ không…..ô ô…..Đều là lỗi của
Cẩm Niên!”
Tô Bình dồn dập thở gấp, ông hoàn toàn không nghĩ tới vợ của ông không phải chết bởi sự cố tự nhiên mà là do người gây ra!
Đau quá!
Mà tất cả nguyên nhân là bởi vì một người đàn bà tranh giành người tình với con gái ông!
Tô Bình sờ sờ trán của mình, “Để bố suy nghĩ thật kỹ.”
Tô Khả ngồi trên giường bệnh, tiếp tục khóc thút thít.
Tô Bình đứng dậy, bước chân loạng choạng, lúc đi ra thì Doãn Lạc Phong
đang đi vào, thấy bộ dáng Tô Bình thì không nhịn được hỏi: “Bác trai,
sao vậy?”
Tô Bình nhìn vẻ mặt quan tâm của Doãn Lạc Phong, sau đó liền nói, “Lạc Phong, tai nạn xe cộ không phải là sự cố tự nhiên.”
Doãn Lạc Phong nhíu mày, “Bác trai, làm sao bác biết?”
Đột nhiên ánh mắt của Tô Bình sắc bén, “Con biết?”
Doãn Lạc Phong gật đầu, cũng không có gì giấu diếm được nên liền nói,
“Chuyện này con và Cẩm Niên cũng biết, hai chúng con đang sắp xếp. Yên
tâm, nhất định chúng con sẽ làm cho người hại chết bác gái chịu báo
ứng!”
Doãn Lạc Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Tô Bình nắm chặt quả đấm, gật đầu, “Đúng, nhất định phải giết chết bọn họ!”
Doãn Lạc Phong gật đầu, “Bác trai, bác gái đã mất, hy vọng lớn nhất của
bác ấy chính là nhìn thấy bác và Tô Khả bình an, nhất định bác phải tự
chăm sóc tốt cho bản thân.”
Tô Bình gật đầu, nước mắt ông hỗn loạn, “Bác hiểu!”
Lúc này Doãn Lạc Phong mới an tâm đi vào phòng bệnh của Tô Khả.
*
Tô Cẩm Niên gọi điện thoại trong vườn hoa của bệnh viện, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đúng, ngày mai ban bố toàn bộ ảnh chụp ra ngoài. Tôi mong muốn là tất cả các tạp chí lớn đều biết.”
“Camera chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó cần phải ghi hình và chụp thật rõ ràng.”
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên ngồi một bên nhìn những đứa nhỏ chơi bóng da bên cạnh của bọn chúng là mấy người lớn đang nói chuyện trời mây.
Nhìn nhìn, ánh mắt của anh từ từ đờ đẫn…..
Anh cũng muốn có một ngày như vậy, anh đứng một bên nhìn con của anh chơi đùa ầm ĩ.
Nhưng mà cô không muốn cho anh cơ hội rồi.
*
Tô Bình thấy Tô Cẩm Niên ngồi bên kia, sinh ngốc thở dài, ngồi bên cạnh anh.
Tô Cẩm Niên nghiêng người thì phát hiện.
“Bố.”
“Cẩm Niên.” Tô Bình thở dài.
“Bố, bố nói đi.”
“Tô Khả quyết định…..”
“Bố, con không sẽ ly hôn với cô ấy!” Tô Cẩm Niên nói vô cùng kiên quyết.
Tô Bình thở dài, “Con là chàng trai tốt.”
Tô Cẩm Niên không lên tiếng.
“Con qua ưu tú, những cô gái coi trọng con quá nhiêu…..”
Tô Cẩm Niên rất nhanh liền phản ứng kịp, rốt cuộc bố vợ của anh muốn nói gì với anh, anh nói, “Bố, con bảo đảm, con sẽ cho mọi người một lời
giải thích!”
“Cẩm Niên…..”
“Bố, con chết cũng sẽ không ly hôn với Khả Khả.” Trên mặt Tô Cẩm Niên đầy chân thành, “Con biết rõ lần này đều là vì con….con….”
Tô Bình nhìn Cẩm Niên như vậy thì mềm lòng. Dù sao lần trước Tô Cẩm Niên mang theo va li của anh xuất hiện thì ông đã nhìn ra. Xem ra là đứa nhỏ này đã trở mặt với người trong nhà.
Mới đầu ông cũng không biết tại sao, nhưng kể từ hôm nay khi biết vợ ông bị người ta hại chết thì trong lòng ông mơ hồ đã rõ ràng, nói không
chừng cũng có quan hệ với nhà của anh.
Một người như thế, haizzz.
Trừ thở dài thì ông vẫn thở dài.
*
Phòng bệnh của Tô Khả.
Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, “Anh không đồng ý em làm như vậy.” Lặng lẽ rời khỏi Cẩm Niên sao? Đây là muốn trốn tránh sao?
Tô Khả nhíu mày.
“Mặc dù thật ra anh rất vui khi thấy hai người ly hôn, nhưng em từng nghĩ tới đứa bé trong bụng em không?”
Tô Khả không nói lời nào.
“Khả Khả, đứa bé cần bố, cần một hoàn cảnh để khỏe mạnh lớn lên.”
“…..”
“Khả Khả, em suy nghĩ một chút đi, mấy năm qua em cố gắng như vậy là vì
cái gì? Rốt cuộc bây giờ đạt được lý tưởng của mình rồi, nhưng lại vứt
đi như vậy, em cam tâm sao?”
“…….”
“Khả Khả, em vẫn yêu anh ấy, không phải sao?”
Ngón tay Tô Khả khẽ động, “Em……yêu không dậy nỗi nữa….”
“Khả Khả, không thể ‘giận chó đánh mèo’, thật ra thì trong lòng em cũng
biết lần này cũng không phải lỗi của anh ấy, không phải sao.”
“Như vậy…..Bây giờ em không nói chuyện đó…..”
“Tin tưởng Cẩm Niên, tin tưởng anh.” Doãn Lạc Phong chăm chú nhìn Tô
Khả, “Chúng ta sẽ làm người hại đến em và bác gái bị báo ứng!”
Trịnh Duyệt, Tần Phi, Hoàng Nghê Thường, ba người họ, ai cũng không trốn thoát!
Tô Khả ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Phong, nhìn chân thành trong mắt anh, tâm tư cô hoảng hốt.
Doãn Lạc Phong nhìn thật sâu vào mắt Tô Khả: “Khả Khả, em suy nghĩ cẩn thận lại đi.”
Trong không khí vọng lại âm thanh của anh, Tô Khả rơi vào trầm tư, Doãn Lạc Phong lặng lẽ rời đi.
Sau khi anh rời đi, Tô Khả nhìn trần nhà, ai có thể nói cho cô biết bước kế tiếp cô nên làm như thế nào?
Tô Khả lấy điện thoại di động đã tắt máy rất lâu ra, nhấn nút mở máy,
rât nhanh, điện thoại di động sáng lên, trên màn hình bảo về, Tô Cẩm
Niên mặc áo sơ mi trắng ngà, dựa vào trên cây đại thụ, tóc trước trán
bay bay…..
Tô Khả sờ Tô Cẩm Niên phía trên, lặng lẽ nói thầm: Thật xin lỗi, em yêu anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...