Mẹ Tô Khả bị câu nói của Tô Khả làm nghẹn nửa ngày cũng không thốt nên lời, mắt tròn trợn to nhìn con gái bà. Nhìn vẻ mặt "không hổ thẹn mà còn cho là quang vinh" của cô, mẹ Tô Khả muốn trực tiếp đi tới trước đập dô cái mông cô mấy cái, "Sao da mặt con dày thế, không biết ngượng ngùng gì hết vậy."
Nói xong, mẹ Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên một cái, nhìn vẻ mặt anh nhìn Tô Khả vẫn nhàn nhạt cưng chiều, rốt cuộc mẹ Tô Khả đã hoàn toàn yên tâm.
Mũi Tô Khả phát ra tiếng hừ nhẹ, "Mẹ, không phải là mẹ từng nói phụ nữ dè dặt thì không có thịt ăn sao, con là ăn thịt động vật. Không ăn thịt sẽ chết đói."
Mẹ Tô Khả đỏ mặt, "Khả Khả."
Tô Khả cười híp mắt nói, "Mẹ ơi, mau leo lên giường với chồng mẹ đi, Cẩm Niên ở bên này, con sẽ chăm sóc tốt á."
Trong nháy mắt đầu bố mẹ Tô Khả đầy vạch đen, chăm sóc? Con chăm sóc như thế nào?
Tô Cẩm Niên nói với mẹ Tô Khả, "Bố, mẹ, con biết rồi."
Mẹ Tô Khả cười gật đầu, "Con bé này bị làm hư rồi, trước giờ đều không biết câu gì nên nói câu gì không nên nói, Cẩm Niên à, sau này khoan dung nhiều một chút nhé."
Tô Cẩm Niên gật đầu, nghĩ tới ba năm nay, trước mặt anh Tô Khả nói những lời kia, anh cũng thấy không thể trách được nữa rồi.
"Mẹ, sao mẹ nói con gái mẹ như vậy." Tô Khả hơi mím môi, theo lý thuyết thì mẹ nên vội vàng nhét con gái mẹ đến bên cạnh con rể mẹ mới đúng, sao bây giờ lại để chúng con ở riêng, quá đáng ghét.
Ăn xong bữa ăn tối, bố mẹ Tô Khả đi lên lầu ngủ trước.
Tô Khả không ‘cam tâm tình nguyện’ dẫn Tô Cẩm Niên đến ngủ ở phòng khách sát vách.
Kết quả mở cửa, Tô Khả dựa vào không đi.
"Không được, muộn rồi, Khả Khả, mau đi ngủ đi."
Tô Khả lắc đầu, ánh mắt chán ngắt nhìn Tô Cẩm Niên, ý chính là: Cẩm Niên, để em ngủ chung với anh đi.
Tô Cẩm Niên thở dài, sờ sờ đầu Tô Khả, "Đừng làm rộn."
"Không muốn."
Tô Cẩm Niên nói: "Còn nhiều thời gian."
"Thật sao ~" Thật lòng Tô Khả có chút buồn bực, chỉ có thể chậm rãi xoay người, từng bước một đi về phòng của cô, lưu luyến không dứt trở về.
Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng Tô Khả, trong lòng có một chút ấm áp. Mặc dù sinh lòng không thôi, nhưng cô còn nhỏ, không phải sao? (anh sinh lòng gì nhỉ? Tâm mình không có đen tại anh đen tối thôi)
*
Ban đêm, cửa sổ mở, gió mát hiu hiu thổi vào phòng, lay động rèm cửa.
Tô Cẩm Niên trở mình một cái, trong nháy mắt đụng một thân thể ấm áp, giật mình. Mở đèn bàn nhỏ bên cạnh thì mới phát hiện, chủ sở hữu thân thể này lại là Tô Khả!
Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, cô vào bằng cách nào?
Nhìn Tô Khả ngủ say sưa, Tô Cẩm Niên không nhịn được đẩy đẩy Tô Khả, "Khả Khả?"
"Đừng làm rộn, em ngủ."
Bây giờ là hơn nửa đêm, Tô Khả ngủ là bình thường, nhưng Tô Cẩm Niên lại không buồn ngủ một chút nào.
"Khả Khả?"
Hai tay hai chân Tô Khả cũng quấn qua người Tô Cẩm Niên, miệng thầm thì một câu, "Cẩm Niên, em buồn ngủ quá đấy."
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, nhìn dáng vẻ Tô Khả như vậy chỉ có thể cười rồi tiếp tục nằm xuống.
Tô Khả của anh.
Thì ra là sau khi thừa nhận, cảm giác nhìn cô như vậy thật là tốt.
Từng đợt hương hoa hồng trên thân thể mềm mại, đại khái là mùi của sữa tắm, rất dễ ngửi, làm cho tim của anh như hồ nước dâng lên từng đợt từng đợt sóng.
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả như vậy thì hô hấp lại hơi dồn dập.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, tư thế ngủ của Tô Khả , quả thực đủ mê hoặc người. Hai tay hai chân giống như bạch tuộc, líu nhíu quấn lấy anh, thậm chí trở mình dính gò má vào lồng ngực của anh.
Dây áo ngủ tơ tằm màu trắng nhạt khẽ trượt xuống đầu vai, da thịt vốn trắng nõn ở dưới ánh sáng giống như loại ngọc lưu ly tốt nhất, tản ra thứ ánh sáng trong suốt.
Thỉnh thoảng lông mi cong dài khẽ run, một chút thỏa mãn mà mỉm cười nhàn nhạt, môi trơn bóng giống như là trái anh đào anh thích ăn nhất khi còn bé.
Tô Cẩm Niên cảm nhận rõ lúc này lồng ngực của anh đang liều mạng đập thình thịch.
"Ưm~" Nhàn nhạt ưm lại càng giống chất xúc tác, làm anh dâng lên một trận tình ái như nước thủy triều.
Là một quân nhân, dĩ nhiên năng lực kiên trì bình tĩnh của anh khỏi cần nói nhiều, cho nên rất nhanh thì trong lòng Tô Cẩm Niên tự nói với mình, Tô Khả còn nhỏ, anh là đàn ông, không thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Làm sao anh biết được, khi Tô Cẩm Niên vỗ cô thì Tô Khả cũng đã tỉnh lại.
Thật vất vả, trái tim đập với tốc độ khác thường của Tô Cẩm Niên rốt cuộc cũng khôi phục chậm rãi như thường, Tô Khả lại mở mắt.
Mắt to long lanh dưới ánh sáng mờ mờ, nổi lên một tia giảo hoạt mị hoặc, đợi Tô Cẩm Niên không chú ý, Tô Khả liền trực tiếp hôn lên.
Âm ấm mềm mại, làm lòng người ta ngứa.
"Tô Khả?" Tô Cẩm Niên hơi muốn đẩy Tô Khả ra, tiếc rằng Tô Khả như nuốt mấy cục đá quyết tâm, không đạt được mục đích thì không bỏ qua. Tô cẩm Niên vốn không đẩy Tô Khả ra xa, ngược lại Tô Khả càng tập trung tinh thần hôn.
Thân thể mềm mại của người đẹp, hương thơm xử nữ, trong đêm tối, tất cả mọi xúc cảm đều giống như phóng đại gấp trăm lần, đã hiểu rõ ràng. Tô Cẩm Niên cũng dần dần tan trong nụ hôn làm lòng người say ở đây.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, bóng đêm cũng trở nên nóng bỏng triền miên.
Mặc dù Tô Khả đỏ mặt nhưng vẫn vô cùng rõ ràng biết là cô muốn làm gì, cho nên tay run rẩy chậm rãi cởi áo sơ mi trên người Tô Cẩm Niên. (sao ông này đi ngủ mặc áo sơ mi nhỉ)
Tay xoa lên lồng ngực ấm áp của anh, một luồng xúc cảm nhàn nhạt, giống như là hoa anh túc làm cô không thể tự kềm chế.
Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, hai tay nắm lấy tay của Tô Khả đang tùy ý dạo chơi trên người của anh , "Khả Khả, đừng làm rộn ~"
"Không được, Cẩm Niên, em muốn anh!" Ánh mắt Tô Khả giống như ngọn lửa, trong bóng tối lấp lánh, có hồn, kiên quyết không thôi.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Tô Khả đã cúi đầu hôn cổ họng của anh, trong miệng phát ra cười nhẹ trầm thấm, "Em biết rõ, đây là chỗ nhạy cảm của hơn 80 đàn ông trên khắp thế giới."
Ngứa ngáy, tê dại đến đốt xương sống cuối cùng, làm cho hô hấp của Tô Cẩm Niên càng trở nên dồn dập. Chỉ là thần trí của anh vẫn tỉnh táo, anh đang giữ đầu Tô Khả không để cô tiếp tục dính vào, "Khả Khả, chúng ta vẫn không thể!"
Tô Khả mặc kệ, trực tiếp cởi bỏ váy ngủ của cô đi, phía dưới trống không, không có gì cả.
Trong nháy mắt, thân thể mềm mại tinh tế hấp dẫn hoàn toàn xuất hiện trước mắt của anh, ánh sáng lờ mờ, thân thể Tô Khả trắng nõn như ngọc, vẻ mặt bướng bỉnh làm người ta rủ lòng thương xót.
Dù thường ngày anh không gần phụ nữ như thế thì cũng có chút ‘tâm viên ý mã’. (tâm viên ý mã: đại khái là ý chỉ những người có tâm không yên tĩnh)
Nói thật, Tô Khả vẫn tương đối hài lòng với dáng người của cô, cho nên nhếch miệng lên thành một đường cong, "Tại sao chúng ta không thể? Chúng ta đã kết hôn, không phải sao? Trên luật pháp còn quy định giữa vợ chồng có nghĩa vụ XXOO đấy. Hừ hừ ~" Tô Khả vẫn luôn ở trên Tô Cẩm Niên, mắt từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đỏ tới mang tai của Tô Cẩm Niên, Tô Khả tỏ ý cực kỳ hài lòng, "Thật ra dáng người của em vẫn có thể có phải không?"
". . . . . ."
Thấy Tô Cẩm Niên khép môi không nói, trong lòng Tô Khả đắc ý, trực tiếp nhào tới hôn môi, mắt, mũi. . . Tô Cẩm Niên
Tóm lại nước miếng của cô quát trên mặt anh, thậm chí còn gặm lung tung, mà hai tay thì khơi lên từng đợt từng đợt lửa trên người của anh, như điện giật, trong miệng thì thào nói nhỏ, "Em muốn anh!"
Thân thể Tô Cẩm Niên khẽ run lên, anh không phải thánh nhân, cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, anh người đàn ông bình thường, người đàn ông tràn đầy tinh lực, người phụ nữ anh yêu làm nóng như vậy, tất nhiên làm lòng anh như hồ nước dập dờn không thôi, chỉ là trong đầu anh còn một âm thanh nói cho anh biết: Tô Khả còn nhỏ, anh không thể tổn thương đến cô!
Tô Khả đem mấy kỹ năng cô tùng xem ra, sử dụng từng cái từng cái, nhưng kỹ năng của rất không lưu loát, chỉ là không lưu loát như vậy cũng có thể so với bất kỳ kỹ năng phong phú của phụ nữ muốn mê hoặc lòng người, mà Tô Cẩm Niên lại là một xử nam, tất nhiên ý thức dần dần tan rã.
Sau khi cô cảm nhận được Tô Cẩm Niên cũng động tình thì Tô Khả khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy dưới bóng đêm, đôi mắt Tô Cẩm Niên xuất hiện màu đỏ, Tô Khả cười thỏa mãn, "Anh cũng muốn em đấy thôi."
Hô hấp Tô Cẩm Niên đã vô cùng nặng nề, đôi mắt như đầy tia máu, âm thanh có chút trầm thấp khàn khàn: "Khả Khả, chúng ta thật ——"
Những lời cuối cùng bị Tô Khả nuốt vào trong miệng, Tô Khả hôn thật sâu, mặc dù kỹ năng của cô thật quá vụng về nhưng mà giữa những người có tình thì cũng là ấm vào trong tim.
Đầu lưỡi liếm qua hàm răng, cả hai nghịch nước, cả phòng kiều diễm.
"Chúng ta có thể. . . . . ." Âm thanh Tô Khả trầm thấp, mang theo một chút mị hoặc nhàn nhạ , theo đó là hương hoa hồng quanh quẩn trong không khí, đâp vào tim anh.
"Khả Khả. . . . . ." Ý chí Tô Cẩm Niên bị Tô Khả hôn đến sụp đổ từng chút từng chút.
"Sao em quyến rũ anh, anh vẫn một mực từ chối, rốt cuộc có phải đàn ông hay không vậy~" Tô Khả hơi nản long, cô có chút buồn bực nho giọng nói, vì thế càng để tâm vào hôn.
Một câu nói này cùng cái hôn này đã hoàn toàn làm cho Tô Cẩm Niên yếu kém không chịu nổi sự va chạm bức tường lửa, hoàn toàn sụp đổ!
Bóng đêm vừa gặp sao, gió xuân thổi căng rèm cửa. Cảnh uyên ương tình thâm, tất cả như nước chảy thành sông.
*
Hôm sau, khi ánh mặt trời vàng rực chiếu vào phòng của Tô Khả và Tô Cẩm Niên, chiếu vào người đôi vợ chồng son vẫn còn ‘Chu công chi lễ’. (ý chỉ anh chị còn ngủ say sưa, thỏa mãn đấy)
Tô Cẩm Niên tỉnh lại trước, ngồi dậy, trong nháy mắt cái chăn tơ tằm rơi xuống, lộ ra lồng ngực cường tráng trắng ngần của anh. Anh giơ tay lên, nheo mắt lại, một hồi lâu mới tiêu hóa tất cả chuyện xảy ra hôm qua.
Nghiêng mặt sang một bên bên, anh nhìn thấy Tô Khả đang nằm nghiêng ngủ rất say, trong lòng một dòng nước ấm chảy khắp thân thể, làm cho cả người anh cũng lười biếng, không muốn đứng dậy.
Chỉ là hôm nay bố mẹ vợ ở nhà, không biết sau khi bọn họ biết thì có thể cầm dao phay ‘cưng chiều’ phang ra hay không. Chỉ là suy nghĩ một chút, bố vợ này thương con gái như vậy thì khả năng rất lớn.
Khả Khả, em cũng thật biết tìm vài chuyện cực khổ cho chồng em.
Tô Cẩm Niên thở dài, hôn một cái lên má của cô .
Làn da nõn nà, trơn bóng thơm mát. Trong đầu Tô Cẩm Niên không nhịn được hiện ra cảnh tượng kiều diễm ướt át đêm qua, gương mặt trắng ngần ửng đỏ lên.
Đứng dậy, Tô Cẩm Niên ôm lấy Tô Khả đi vào phòng tắm.
Đêm qua, bởi vì anh là thanh niên đầy tràn tinh lực nên dù biết là lần đầu của cô, cũng biết mình không thể gấp gáp, nếu không sẽ làm cô đau, cho nên mặc dù anh rất vất vả kiềm chế ** của anh thì vẫn được ba lượt ‘Chu công chi lễ’, cũng không biết có phải là bởi vì ban đầu ăn mặn hay là bởi vì Tô Khả không biết mệt mỏi trêu chọc.
Tô Khả mệt mỏi tỉnh lại, đập vào mắt là dáng vẻ Tô Cẩm Niên giúp cô tắm, da mặt dày của Tô Khả chỉ đỏ giống như trái cà chua thôi. Nghĩ đến cuối cùng đêm qua cũng được thỏa mãn tâm nguyện, cuối cùng cô cũng hủy xương cốt Hoa Sen Trắng vào bụng, mặc dù cũng giày vò mình quá mức, nhưng mà trong lòng của cô ngọt ngào từng trận một.
Tô Cẩm Niên cũng nhìn thấy Tô Khả thức dậy, hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Tô Khả là vợ mà anh cưới về, mặc dù lần ‘Chu Công chi lễ” này sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của anh, nhưng mà sớm muộn cũng phải tới, sống ở đâu thì yên ổn ở đấy không phải sao?
Cho nên Tô Cẩm Niên giả vờ bình tĩnh tiếp tục lau mình thay Tô Khả. Nhưng càng lau thì trong lòng anh lại càng căng thẳng, làn sóng quen thuộc muốn tràn ra ngoài rồi.
Mà Tô Khả cũng không chịu nổi trêu chọc của Tô Cẩm Niên .
"Cẩm Niên à, Tô Khả ở trong phòng con sao?" Giọng nói của mẹ Tô Khả truyền vào làm hai người sợ đến đầu óc cũng tỉnh táo.
Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt Tô Khả giống như làm chuyện xấu, mỉm cười trong lòng, nói với mẹ Tô Khả ở ngoài: "Mẹ, Tô Khả ở đây."
Kêu mẹ vợ là mẹ, Tô Cẩm Niên càng cảm thấy quen thuộc, còn mặt của Tô Khả lại giống như tôm mới luộc chín nói với Tô Cẩm Niên: "Tự em tắm, anh mau thu dọn đồ đạc đi. . . . . ."
Tô Cẩm Niên phản ứng kịp, mặt cũng đỏ rực, liền đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, mẹ Tô Khả hoài nghi hồi lâu, sau đó suy nghĩ một chút về tính tình con gái bà, vừa nghĩ từ đầu đến cuối thì vỗ ngực giậm chân: sắc nữ này!
Lúc ra ngoài ăn cơm, mặt của Tô Khả hồng hồng, nét mặt và cả người đều phơi phới, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
Trong nháy mắt mẹ Tô Khả tin chắc suy đoán của bà, có thể coi chừng sao, loại chuyện tình nam nữ này, bà làm mẹ nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
"Đúng là dậy đủ trễ đấy." Bố Tô Khả khó chịu trừng Tô Cẩm Niên một cái. (bố chị Khả móc dữ)
"Lão già, anh ăn bánh trôi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Mẹ Tô Khả liếc bố Tô Khả một cái.
Bố Tô Khả ngẹn họng, cúi đầu ăn điểm tâm.
Tô Khả ửng đỏ, nhìn đôi mắt của mẹ cô có thể so với ‘hỏa nhãn kim tinh’, phải nói là Tô Khả buồn bực nha.
"Mẹ."
"Hừ hừ, mau ăn cho mẹ. Ăn xong rồi lên lầu tìm mẹ!"
Đầu Tô Khả cũng sắp hôn mặt đất, vành tai Tô Cẩm Niên cũng nổi lên màu hồng nhạt, không nhìn mẹ vợ đang phát ra tia X nữa. (ý nói đầu chị Khả sáp cắm xuống đất rồi, ngại gì hông biết nữa à ^^)
Lên lầu, mẹ Tô Khả quét mắt qua người Tô Khả N lần.
Tô Khả không chịu nổi, mở miệng trước, "Làm gì vậy, không phải là XXOO sao, không phải mẹ ở tuổi con cũng sinh con ra rồi sao."
Mẹ Tô Khả lảo đảo một cái, ngón tay chỉ đầu Tô Khả, "Cô ngốc của mẹ, dè dặt một chút."
Tô Khả bĩu môi, "Vậy mẹ cũng phải dè dặt trước."
Mẹ Tô Khả buồn bực, "Có ‘mang’ vào chưa?"
Tô Khả mở to hai mắt, "Con mang ‘áo ngoài’ làm chi!"
"Mẹ nó! Con muốn bụng bự à!"
"Không phải mẹ muốn ôm cháu ngoại sao?"
"Muốn cũng không phải là bây giờ!"
"Ai ui, có thì sinh, mẹ gấp cái gì! Mẹ lại nói nữa, cẩn thận sau này con nói cho con của con biết là bà ngoại nó không cần nó!"
"Bà cô nhỏ của mẹ ơi, không phải là con vẫn còn học đại học sao!" Mẹ Tô Khả muốn khóc rồi, mặc dù ban đầu bà nói dù hi sinh tính mạng thì bà làm mẹ cũng muốn giúp đỡ nuôi, cũng không thể làm thật nha!
"Không sao, sang năm là con có thể tốt nghiệp, học kỳ sau thì con đi thực tập rồi. Sinh đứa bé cũng không thành vấn đề!" Tô khả đắc chí mà nhìn mẹ cô, sau đó lại xấu hổ đỏ mặt, "Ai ui, mẹ, con và anh ấy đều là lần đầu tiên. . . . . . Không có tỷ lệ trúng thưởng lớn như vậy ~" Nói thì nói như thế, trong lòng Tô Khả lại nghĩ: ừ, phải không ngừng cố gắng, tranh thủ mau chóng mang thai đứa con. Nắm quyền!
Mẹ Tô Khả gật đầu, lại lập tức nói, "Mặc dù tỷ lệ không lớn nhưng không phải con là lần đầu tiên của mẹ và bố con làm ra sao. Cái này không nói chính xác được!"
"Đó là mẹ với bố ngưu bức! Phải không?" Tô Khả đỏ mặt vì câu nói của mẹ cô.
"Không được không được! Hay là uống thuốc ngừa thai đi? Nhưng mà thuốc này không tốt cho thân thể con! Ai ui, Cẩm Niên này, không biết thương con chút nào!"
Tô Khả đỏ mặt, che mặt: "Mẹ, đó là con cố ý ~"
Mẹ Tô Khả thở dài: "Con cho rằng mẹ không biết là con đi quyến rũ cậu ấy sao. Mẹ cho con biết, buổi sáng mẹ thức dậy đã phát hiện không thấy chìa khóa phòng Cẩm Niên, mẹ biết ngay các con chắc chắn làm chuyện xấu mà! Aiya, chỉ là cũng tùy con. Nói tới nói lui gì nữa, ga giường chính các con sửa lại. . . . . ."
"Mẹ!" Tô Khả xù lông rồi.
"Ơ, dám làm không dám chịu hả?"
"Mẹ nó! Tôi sớm làm xong rồi!" Tô Khả nhíu mày.
"Mẹ biết ngay."
Đi xuống lầu, Tô Khả phát hiện lúc này Tô Cẩm Niên đang bị đủ loại thờ ơ khi dễ của bố cô. Đầu Tô Khả đầy vạch đen, "Bố, bố là đang làm gì vậy?"
"Ừ, bố đang nói chuyện đời người với con rể, nói chuyện lý tưởng, nói một chút về tương lai."
". . . . . ."
Tô Khả cảm giác một đàn quạ đen "quạ quạ" bay qua đầu cô, bố à, bố không lúng túng đến vậy chứ.
Đúng lúc này, Tô Cẩm Niên nhận được một cuộc điện thoại, Tô Cẩm Niên đứng dậy, nhìn thoáng qua rồi liền đi ra ngoài nhận điện thoại. Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả và bố mẹ Tô Khả: "Bố, mẹ, Khả Khả, lãnh đạo con điện thoại tới nói là ngày mai có nhiệm vụ khẩn cấp, con phải về ạ."
"Nhanh như vậy sao? Không phải hôm qua anh mới tới sao." Tô Khả nhíu mày, cô nhớ Tô Cẩm Niên nói cho cô biết, vì nhiệm vụ lần trước nên anh có ba ngày nghỉ, nhưng. . . . . .
Còn mẹ Tô Khả lại trợn mắt nhìn Tô Khả một cái, "Chồng con phải làm việc, nếu không sao nuôi con chơi bời lêu lổng. Đi đi, Cẩm Niên, nếu như có ngày nghỉ thì tới bên này chơi nhiều một chút."
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, sau đó nhìn miệng nhỏ vểnh lên của Tô Khả, cũng có thể treo một bình nước tương, trong lòng thoáng qua một chút áy náy, đi lên trước sờ sờ đầu Tô Khả, "Tô Khả, thật xin lỗi."
Tô Khả buồn bực gật đầu, "Khi nào thì đi? Buổi chiều, có được hay không?"
Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, "Được."
"Vậy bây giờ em đi đặt vé máy bay cho anh nhé?"
"Được."
Lên lầu, Tô Khả trực tiếp đi đặt vé máy bay, kết quả tìm kiếm một hồi, chuyến bay gần nhất lại là mười hai giờ trưa, trễ nữa thì chính là ngày mai rồi.
Tô Khả rất buồn rầu, Tô Cẩm Niên chỉ hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Tô Khả, "Ngoan, anh rất mau trở về mà."
*
Tô Cẩm Niên đi, ngay cả sự phấn khởi vui vẻ của Tô Khả cũng đi theo.
Mẹ Tô Khả mắng thẳng con bé Tô Khả không có tiền đồ. Bố Tô Khả lại thay đổi biện pháp mà làm ra đủ loại cơm ngon và thức ăn ngon để con gái vui vẻ.
Thời gian trôi đi, cũng qua hơn một tháng.
Tô Khả nhận được tin nhắn của Tô Cẩm Niên, trừ ngày đó anh đến thành phố B, cùng với hơn hai giờ nấu cháo điện thoại với cô và mấy trăm tin nhắn gửi đi thì không còn tin nhắn của anh gửi tới nữa.
Tô Khả có chút lo lắng, nhưng mà cô gọi điện thoại qua đều là ‘đá chìm xuống biển’.
Lại qua chừng mười ngày, Tô Khả không ngồi yên nữa, dù sao vẫn còn nghỉ học nửa tháng, may mà Tô Khả có thể thu dọn một chút quà, tạm biệt bố mẹ rồi bay đến thành phố B.
Trở lại thành phố B, trong lòng của Tô Khả có chút kích động. Khi cô dọn dẹp đồ đạc xong thì liền vội vã chạy tới đơn vị của Tô Cẩm Niên.
Ông bác ở đơn vị thấy Tô Khả đến, ánh mắt sáng lên, "Ơ, Khả Khả, nghỉ hè xong nên trở lại đấy à? Bác đã rất lâu không gặp cháu, rất nhớ cháu đấy."
"Chào bác ạ."
"Ơ, mấy tháng không gặp, Khả Khả càng trở nên xinh đẹp hơn nha."
Tô Khả cười cười, "Bác à, bác khen con sao. A ha ha ~"
"A ha ha ha ~" Ông bác cao giọng cười to.
Con quạ bay qua biểu thị áp lực như núi lớn.
Hồi lâu, ông bác nói với Tô Khả: "Khả Khả, hôm nay tới thăm Cẩm Niên hay sao?"
Tô Khả gật đầu.
"Nhưng Cẩm Niên không có ở đơn vị."
"Hả? Anh làm nhiệm vụ vẫn chưa về sao?"
Tô Khả nhớ nửa tháng trước, Cẩm Niên đã từng nói với cô là nhiệm vụ lần này nhiều lắm cũng một tháng, nhưng bây giờ cũng qua thời gian dài như vậy rồi, sao đến bây giờ cũng không có tin tức.
Có thể hay không?
Trong lòng của Tô Khả thoáng qua dự cảm chẳng lành, nhưng sau đó lại lắc mạnh đầu một cái. Ai không biết năng lực của Tô Cẩm Niên xuất sắc hơn người chứ, sao có thể xảy ra chuyện!
Dường như là ông bác biết cái gì đó, nhìn bộ dạng mệt mỏi đầy bụi bặm của Tô Khả thì không nhịn được thở dài, đang muốn nói gì đó với cô thì nghe một giọng nói giữa không trung truyền đến tai Tô Khả.
"Hắc, em không phải là bạn gái của Tô Cẩm Niên sao?"
Tô Khả quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông ngăm đen cường tráng, mặc quân trang đi tới trước mặt Tô Khả, Tô Khả nghe ý trong lời nói của hắn, hình như hắn và Cẩm Niên biết nhau. Vì thế gật đầu một cái, "Đúng vậy. Anh là?"
"A, chào em! Anh là bạn cùng phòng của Tô Cẩm Niên, anh tên là Ngưu Tam! Rất hân hạnh được biết em!" Hắn đưa tay muốn bắt tay Tô Khả .
Tô Khả gật đầu, do dự hồi lâu vẫn đưa tay ra, "Chào anh! Tôi là Tô Khả."
Ngưu Tam nắm tay Tô Khả thật chặt, lắc lắc hai cái, Tô Khả rút ra, cũng vừa lúc hắn buông ra. Tay trắng nõn của Tô Khả cũng đỏ, đau một chút, Tô Khả không nhịn được nên trong lòng thầm mắng: sao bạn cùng phòng của Cẩm Niên biến thành một người thô lỗ cứng rắn như vậy.
Mặt ngăm đen của Ngưu Tam lộ một nụ cười tươi, lộ ra răng cửa, có lẽ là hắn muốn biểu hiện một nụ cười dễ thân của hắn, kết quả là trong mắt Tô Khả lại rối rắm dữ tợn. Đầu Tô Khả đầy vạch đen, liều mạng tự nói với mình: hắc, Tô Khả, không thể nhìn bề ngoài người ta, không thể nhìn bề ngoài người ta! Không thể liên hệ với bề ngoài, không thể liên hệ với bề ngoài.
"Tô Khả, ngưỡng mộ đã lâu." Ngưu Tam thật thà mười phần, nụ cười "dễ thân" trên mặt càng vô cùng rực rỡ.
"À, ha ha." Tô Khả cảm thấy theo như tính cách của Tô Cẩm Niên thì tuyệt đối sẽ không nói tên tuổi của cô với người tên Ngưu Tam này.
Câu này của Tô Khả tẻ ngắt, dù là Ngưu Tam có đầy bụng câu nói nháp đã nghĩ thật tốt để bắt chuyện, cũng không sử dụng được, chỉ có thể ngượng ngùng nói với Tô Khả: "Hắc, đến tìm Cẩm Niên ."
Tô Khả gật đầu.
"Cẩm Niên không có ở đây."
"Ừ, tôi biết."
Ngưu Tam buồn bực: Em không biết! Nếu em biết thì cũng sẽ không tới! Dĩ nhiên, trên mặt Ngưu Tam vẫn là nụ cười "dễ thân", "Ha ha, có muốn anh cùng em đi dạo mấy vòng không?"
Có ngốc cũng nghe ra câu nói đó, không chỉ có Tô Khả mà ông bác bảo vệ cũng thế.
Ông bác bảo vệ nói với Tô Khả: " Khả Khả à, bác nghe nói hình như Cẩm Niên làm nhiệm vụ bị thương, bây giờ vẫn đang ở bệnh viện quân khu."
Tô Khả ngây người.
Ông bác bảo vệ nhìn vẻ mặt Tô Khả biến sắc, trong lòng có chút hối hận vì nói tin tức này cho Tô Khả, dù sao đến bây giờ Tô Khả cũng chưa liên lạc được với Cẩm Niên, vậy khẳng định là Cẩm Niên không muốn làm Tô Khả lo lắng đây mà!
Ai ui, quả nhiên ông là người đã già, hồ đồ, ý tứ đơn giản như vậy cũng không biết, hơn nữa còn nói tin tức cho Tô Khả.
Vì vậy ông bác bảo vệ tiếp tục nói với Tô Khả, "Tô Khả à, bác chỉ là nghe nói thôi, nghe nói, cái này không đáng tin."
"Ừ, hình như là có chuyện như vậy." Ngưu Tam gật đầu, "Hình như nhập viện gần nửa tháng rồi. Nghe nói đạn của địch xuyên qua xương bả vai cậu ấy, bác sỹ nói sau này có thể phục hồi như cũ . . . . . ."
Ngưu Tam vẫn còn huyên thuyên không ngừng, Tô Khả đã co cẳng chạy đi.
Ông bác bảo vệ hung hăng trừng mắt liếc Ngưu Tam!
Ngưu Tam xoay người, không để ý tới ông bác bảo vệ, khóe miệng cũng nâng lên một đường cong. Tô Cẩm Niên, lần này mày không chết, coi như là mạng mày lớn.
Lại nói, nhiệm vụ lần này hắn cũng tham gia.
Hơn nữa Tô Cẩm Niên bị thương, một phần nguyên nhân rất lớn là do hắn. Ban đầu hắn biết là nhiệm vụ lần này sẽ không thất bại, cho nên bảo đảm nhiệm vụ sẽ không thất bại là điều kiện đầu tiên, nhổ cái đinh trong mắt là Tô Cẩm Niên cũng là một chuyện rất quan trọng khác.
Khi phát hiện quân địch có năm người tiến vào tầm mắt của bọn họ, theo như tài nghệ của hắn và Tô Cẩm Niên thì một người đối phó ba người cũng không có vấn đề. Cho nên khi Tô Cẩm Niên gọi hắn để hắn có thể ra trận thì hắn giả vờ không nhìn thấy.
Hừ, không phải Tô Cẩm Niên lợi hại sao, lợi hại thì để cho anh đi đọ sức. Sống hay chết, nghe theo mệnh trời. Chỉ là đúng là Tô Cẩm Niên lợi hại, lại một người đánh bại năm đeo súng, hơn nữa chế ngự bọn chúng, nhưng tương tự, anh cũng bị thương.
Hắn cũng giật mình, thật ra là viên đạn kia bắn vào tim của anh, nhưng anh lại tránh qua được nên biến thành xương bả vai. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, bị thương thì thật là chuyện tốt.
Không phải anh muốn đi bộ đội đặc chủng, hừ hừ, bị thương, hành động chiến đấu nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó sợ Tô Cẩm Niên anh không thắng được hắn!
Hừ, hắn muốn đoạt lấy vị trí Tô Cẩm Niên, không chỉ như thế, hắn còn muốn đoạt lấy bạn gái của Tô Cẩm Niên!
Nghĩ như vậy nên nụ cười Ngưu Tam càng thêm “dễ thân” rồi, thậm chí còn ngâm nga thần khúc nào đó.
*
Tô Khả trực tiếp chạy đến trạm xe buýt, không chạy được mấy bước thì bụng đau từng đợt một, Tô Khả dừng lại, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe taxichạy qua khỏi người Tô Khả, Tô Khả lập tức gọi to về phía đó, “Dừng xe, dừng xe.”
Có lẽ là xe taxi trống, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tô Khả ngoắc, cho nên lập tức ngừng lại.
Tô Khả chạy lên trước, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt còn cực kỳ tái nhợt, ngồi lên xe, Tô Khả nói: “Đến bệnh viện quân khu.”
Tài xế gật đầu, nhìn bộ dáng Tô Khả nên cho là cô bị bệnh, vì vậy tốc độ lái xe càng nhanh.
Đến bệnh viện quân khu, Tô Khả trả tiền, xông vào trong bệnh viện. Nhưng cô cũng không biết Tô Cẩm Niên ở phòng bệnh nào nên gấp đến độ Tô Khả cứ đảo quanh tại chỗ.
Sau đó, Tô Khả nghĩ đến Doãn Lạc Phong cũng biết Tô Cẩm Niên, chuyện anh bị thương lớn như vậy thì nhất định Doãn Lạc Phong biết, vì vậy Tô Khả lập tức gọi điện thoại cho Doãn Lạc Phong.
Chỉ tiếc, bên kia truyền tới một giọng nữ máy móc đáng giận: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Vì vậy, Tô Khả gọi cho Doãn Lạc Hàm, nói thế nào thì Doãn Lạc Hàm cũng biết Tô Cẩm Niên, chỉ là gọi thì gọi được, nhưng gọi nửa ngày cũng không thấy Doãn Lạc Hàm nhận điện thoại.
Tô Khả tức giận một hồi! Có lầm hay không vậy!
Lòng Tô Khả như là lửa đốt, nhưng không có cách nào khác, chẳng lẽ cô phải tìm từng phòng sao? Đúng lúc nhìn thấy y tá phía trước, mắt Tô Khả sáng lên, thầm mắng cô là đứa ngốc, gấp đến độ ngay cả tra tìm cũng quên. Tiến lên hỏi y tá: “Chào cô, xin hỏi nơi này có bệnh nhân tên là Tô Cẩm Niên không?”
Y tá nhìn Tô Khả một cái, nhìn bộ dạng nóng lòng của cô, xem ra là đến thăm bệnh. Sau đó liền bắt đầu tra tìm, nhưng tra nửa ngày, y tá nói với Tô Khả: “Thật xin lỗi, phòng của bệnh nhân cô thăm là bí mật quốc gia, thông cảm tôi không tiện cho biết.”
Tô Khả trợn tròn mắt, “Hả?”
Y tá kiên nhẫn nói lại một lần nữa, cuối cùng tốt bụng nói với Tô Khả, “Nếu như cô muốn thăm bệnh nhân này thì cần người nhà đồng ý.”
Tô Khả nổi giận: “Mẹ nó, tôi chính là người nhà anh ấy!”
Y tá chớp mắt mấy cái.
“Tôi là vợ anh ấy!” Tô Khả buồn bực nói với y tá kia.
Câu này nói ra thì y tá không tin, cô nói cô là vợ của anh, sao cô có thể không biết phòng bệnh của anh, cho nên y tá điềm đạm ân cần tiếp những người hỏi thăm khác. Làm cho Tô Khả buồn bực nửa ngày. Mẹ nó! Cái bệnh viện rách.
Phải nói là trong lòng Tô Khả gấp lắm, nhìn những người khách đi qua đi lại cũng đều đi đến mục đích của họ, cô càng cực kỳ nóng nảy. Đúng vào lúc này thì âm thanh của một người truyền tới tai Tô Khả: “Aiya, đây không phải là Tô Khả sao?”
Tô Khả xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy một người mặc áo bác sĩ mặt trắng là Trịnh Diệu Đông và một người có vẻ mặt yêu nghiệt - Đàm Thụ.
Mắt Tô Khả sáng rực lên, mặc dù cô và Trịnh Diệu Đông không quen thuộc lắm, nhưng mà Đàm Thụ thì tương đối quen thuộc, đây chính là bạn cùng lớn lên với người đàn ông của cô mà!
Vì vậy Tô Khả vô cùng kích động hỏi, “A, hai người tới thật đúng lúc, nhất định hai người biết phòng bệnh của Cẩm Niên đúng không, mau nói cho em biết.”
Đàm Thụ và Trịnh Diệu Đông nhìn nhau.
Đàm Thụ nói: “Cẩm Niên nhập viện rồi sao?”
Tô Khả tức giận: “Anh cũng đừng gạt em, mau nói cho em biết phòng đi.” A, cô cũng chạy đến bệnh viện rồi, còn lừa cô, có lầm hay không!
Nhìn bộ dáng của Tô Khả thì hai người đều hiểu là giấu không nổi nữa, Trịnh Diệu Đông nói: “Đi theo anh.”
Tô Khả gật đầu nhìn Đàm Thụ đi ra ngoài, vì vậy trừng Đàm Thụ một cái, “Một con tên lừa đảo! Quá đáng ghét! Cẩn thận không lấy được vợ!”
Đàm Thụ lảo đảo một cái, mẹ nó, đây chính là vợ của Cẩm Niên! Miệng quá độc!
Trịnh Diệu Đông thầm nghĩ: Cẩm Niên à, quả nhiên cô vợ nhỏ của cậu vẫn tìm tới.
Tô Khả đi theo sau Trịnh Diệu Đông, xuyên qua một con đường xi măng, đi tới một tòa nhà cao tầng khí thế trước mặt. Phía trên viết là khu nội trú. Nhưng mà kí hiệu quân nhân cũng làm người ta sợ.
Ở khu nội trú này, hai binh lính đều đeo súng, đứng thẳng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng Tô Khả không nói nên lời, đây chính là tình hình gì, một khu nội trú còn đặc biệt có binh sĩ canh gác?
Dĩ nhiên là Trịnh Diệu Đông nhìn thấu bộ dạng của Tô Khả, liền giải thích, “Phần lớn bệnh nhân ở trong này đều là cán bộ cấp quốc gia, có một số là lính đặc biệt, hiểu không? Các loại bí mật đó, hiểu không?”
Tô Khả gật đầu, ‘chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy’, mấy ngày trước lúc Tô Khả nhàm chán, vẫn là đọc không ít tiểu thuyết, cho nên năng lực suy nghĩ chuyện này vẫn phải có.
Điều này cũng khó trách ban nãy cô y tá kia sao cũng không chịu nói phòng bệnh của Tô Cẩm Niên cho Tô Khả. Tình hình là ở khu nội trú đều không phải là nhân vật tầm thường.
Vào khu nội trú, trong đại sảnh là một không khí râm mát giữa ngày hè. Tô Khả vẫn run một cái. Hai người tới chỗ chờ thang máy, lúc này, mấy thang máy đều vẫn ở trạng thái đi lên.
Phòng bệnh Tô Cẩm Niên ở lầu mười bảy, khi Tô Khả cùng Trịnh Diệp Đông đang đợi thang máy thì Tô Khả cảm nhận được một giây như một năm, trong lòng đủ loại khẩn trương.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc có một thang máy xuống tới. Kết quả người trong thang máy đi ra là một nhân vật mà Tô Khả không nghĩ tới.
Người đó chính là Hoàng Nghê Thường.
Một cái áo sơ mi ngắn bó sát người, một cái váy dài màu trắng nhạt, một đôi giày cao gót, bước đi thì chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, thậm chí có từng trận sóng váy.
Tóc xoăn thật dài của cô ta rơi trước ngực, lộ ra bộ ngực càng thêm dâng trào của cô ta, môi thoa son nước màu mật ong, dưới ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Thật là một người đẹp ‘nghiêng nước nghiêng thành’.
Khi Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Trịnh Diệu Đông thì khẽ cười một tiếng, “Bác sĩ Trịnh, lại gặp mặt.”
Trịnh Diệu Đông gật đầu, “Cô Hoàng muốn đi về sao.”
“Đúng vậy” sau đó lại thấy Tô Khả sau lưng Trịnh Diệu Đông, cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta chỉ xem Tô Khả như khách đến đây thăm bệnh mà thôi, sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Diệu Đông, “Bác sĩ Trịnh, vậy tôi đi trước đây.” Nói xong, Hoàng Nghê Thường đeo mắt kính lên, khẽ cười rời đi.
Tô Khả nhìn bóng lưng Hoàng Nghê Thường, trong lòng cảnh giác nhất định là cô gái này tới quyến rũ Cẩm Niên nhà cô.
“Tô Khả, mau vào đi.” Trịnh Diệu Đông ở trong tháng máy gọi Tô Khả.
Tô Khả gật đầu, vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Bóng lưng Hoàng Nghê Thường vẫn chưa đi xa cũng lảo đảo một cái, không nhịn được quay đầu lại nhìn con số thang máy dần dần đi lên, trong mắt đầy vẻ khó tin, miệng cũng lẩm bẩm: “Tô Khả? Cô ấy chính là Tô Khả?”
*
Cuối cùng Tô Khả và Trịnh Diệu Đông cũng đến lầu mười bảy, càng tới gần phòng bệnh của Tô Cẩm Niên, tim của Tô Khả càng khẩn trương, phịch phịch, đập dồn dập, “Trịnh Diệu Đông, Cẩm Niên của chúng tôi không có chuyện gì chứ?”
Tô Khả chỉ có cảm giác mồ hôi ở hai tay cô chảy ròng ròng, Trịnh Diệu Đông nhìn bộ dạng trắng bệch của Tô Khả, gật đầu một cái, “Đã không sao rồi, ở một tuần lễ nữa là có thể xuất viện.”
Trong lòng Tô Khả khó chịu một hồi, vết thương đạn bắn, là bị thương do đạn bắn, chuyện bị thương do đạn bắn này chỉ xuất hiện trên TV và trong tiểu thuyết lại xuất hiện trước mặt cô, làm sao trong lòng cô không run sợ được.
“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Tô Khả hỏi.
Trịnh Diệu Đông nói, “Em vào xem sẽ biết.”
Quẹo trái đi tới phòng bệnh thứ ba, lúc này cửa khép hờ, tay Tô Khả run rẩy đẩy cửa ra.
Đập vào mắt chính là Tô Cẩm Niên ngồi trên giường, trên bả vai một tay quấn đầy vải băng màu trắng, một tay khác cầm điện thoại di động đang ngẩn ngơ.
Anh gầy đi, sắc mặt cũng tái nhợt rất nhiều, trên trán là một mảnh tiều tụy. Tô Khả cứ nhìn anh như vậy, dường như trải qua một cuộc bể dâu rồi đột nhiên thay đổi. Giữa trời đất quay cuồng trong lòng đau đớn từng con, đâm vào, ngay cả hít thở cô cũng không dám. (cuộc bể dâu: một sự việc lớn lao xảy ra trong đời.)
“Cẩm Niên…”
Một tiếng kêu thật thấp làm Tô Cẩm Niên nghiêng người sang. Anh nhìn thấy Tô Khả, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, sau đó nhíu mày, một hồi lâu, mới thở dài. “Khả Khả.”
Trong nháy mắt nước mắt Tô Khả trào ra, nháy mắt lại lớn tiếng gào lên: “Tô Cẩm Niên, anh là tên khốn kiếp!”
Trịnh Diệu Đông bị lời nổi đóa bất thình lình của Tô Khả làm giật mình, sau đó lui về phía sau hai bước: “Hai người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trước.” Vì vậy nhẹ nhàng thay bọn họ đóng cửa lại, rời đi.
Mồ hôi tí tách, người phụ nữ của Cẩm Niên thật đúng là anh dũng.
Tô Khả bước nhanh chạy lên trước, cũng dừng lại bên giường của nó anh. Cô không dám nhào vào người của anh, bởi vì cô rất sợ lại làm anh đau. Cô chỉ nhìn vết thương của Tô Cẩm Niên, im lặng mà rơi nước mắt.
Bộ dạng dè dặt đáng thương của Tô Khả làm cho Tô Cẩm Niên đau lòng một hồi, sau đó, Tô Cẩm Niên đưa một tay ra, “Tới đây, anh ôm nào.”
Tô Khả lau nước mắt, không tiến lên, nhưng mắt nhìn thẳng, hơi uất ức nhìn Tô Cẩm Niên, hỏi anh: “Em là ai của anh?”
“Bà xã.”
Hai chữ này thật đơn giản, khiến một đống khí giận trong lòng Tô Khả tiêu tan không ít, sau đó âm thanh chất vấn cũng trở nên dịu dàng. “Vậy tại sao anh bị thương lại không nói với em!”
“Bà xã, anh nhớ em lắm.”
Y hệt lời làm nũng khiến cho Tô Khả rung động không thôi, sau đó nhẹ nhàng vùi thân thể sâu vào ngực của anh, “Em cũng nhớ anh. Nhớ anh muốn chết. Nhưng tin tức gì anh cũng không nói cho em biết! Anh không phải biết em sẽ lo lắng sao? Sao chuyện anh bị thương lớn như vậy lại có thể không nói cho em biết!”
Tô Cẩm Niên vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, “Chỉ bị thương nhẹ một chút, không phải là anh mau khỏe lắm sao, đừng lo lắng mà.”
“Tô Cẩm Niên!” Tô Khả ngẩng đầu lên, chỉ tiếc ‘rèn sắt không thành thép’, “Bị thương do đạn bắn là bị thương nhẹ một chút đó sao? Anh làm như em là đứa trẻ ba tuổi vậy!”
Tô Khả thở phì phò, mắt trợn tròn, môi vểnh lên, mái tóc trên trán dưới ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm lên một quầng sáng. (đại khái mái tóc đấy)
Nhìn bộ dạng xù lông của Tô Khả, trong lòng Tô Cẩm Niên khẽ mỉm cười, “Ờ, coi em như đứa trẻ ba tuổi.”
Tô Khả bị lời nói vô lý của Tô Cẩm Niên làm nghẹn, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra câu nào.
Không khí ấm áp chầm chậm lưu động, hai người đều hưởng thụ giờ khắc ôm nhau yên ổn này, không cần phải nhiều lời nữa. Hồi lâu sau,
Tô Khả mới đưa tay nhè nhặt trêu bả vai bị thương của Tô Cẩm Niên, “Rất đau có đúng không?”
“Bây giờ không đau nữa.” Tô Cẩm Niên cẩn thận vỗ về tay nhỏ bé của Tô Khả đang xù lông, không ngừng vuốt ve sống lưng Tô Khả, một cái lại một cái.
Nước mắt của Tô Khả lại rơi xuống, yếu ớt nói: “Lại gạt em.”
“Lần này thật sự không gạt em.” Tô Cẩm Niên cũng dịu dàng dụ dỗ. Ánh mắt của anh lấp lánh giống như ngôi sao trên trời, lấp lánh rạng rỡ.
“Cẩm Niên…” Trong hốc mắt Tô Khả còn đầy nước mắt, “Sau này mặc kệ bao nhiêu đau thương thì cũng không được giấu em, có được hay không?”
Một câu van xin nhàn nhạt làm cho Tô Cẩm Niên tức cười, im lặng.
Anh thật không muốn làm cho cô lo lắng, nhưng khi nhìn bộ dạng của cô…
“Đồng ý với em đi, thật ra thì em rất kiên cường. Vợ của Tô Cẩm Niên anh thì anh phải tin tưởng, vẫn luôn là Tiểu Cường đánh không chết.” Tô Khả khẽ vuốt qua lại vết thương, cô nghe nói, đạn này là bắn trực diện, trên đó có một vết thương kinh khủng mà dữ tợn, suy nghĩ một chút, trong lòng cô liền lạnh một hồi. Tô Khả hôn một cái lên vết thương, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng nhìn Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên nghe Tô Khả nói thì không biết nên khóc hay nên cười, nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng hôn môi Tô Khả, “Được.”
“Không được gạt em, nếu không em sẽ ghét anh!”
Tô Cẩm Niên cười, “Ừ…”
Một ít cưng chiều nhàn nhạt, đầy cả phòng bệnh, kèm theo ánh mặt trời bên ngoài, trong nháy mắt rực rỡ không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...