Editor: Hoàng Dung
Nguồn: ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Sáng sớm hôm sau mang theo một làn sương mù nhàn nhạt, trên chiếc lá cây ngô đồng treo vài giọt sương sớm. Trên đường mòn trong trường học còn thưa thớt người đi đường, bước chân vội vã.
Tô Khả đi được một nửa, không nhịn được thầm mắng mình ngu ngốc: bài tập!
Sau khi cô phản ứng kịp, bài tập của cô từ chỗ đó lại kéo đến thư viện rồi! Sau đó ánh mắt Tô Khả sáng lên: đây chẳng phải là có thể lần nữa quang minh chánh đại đi tìm hoa sen trắng sao?
Tô Khả cười, vì mình lần nữa tìm được lý do tiếp cận Tô Cẩm Niên mà vui mừng không dứt. Nhưng vui quá hóa buồn, bài tập này phải nộp vào ngày mai đó.
Trên lớp vi phân và tích phân, sau khi hết tiết, thầy giáo môn vi phân và tích phân rốt cuộc cầm kính lão để ở một bên lên, đeo lên sống mũi, sau đó một tay cầm bút, một tay cầm sổ điểm danh đặt ở một bên lên, lật sổ ra, nói với mọi người, "Được rồi, thầy bắt đầu điểm danh."
Mọi người vốn đang chơi trò chơi trên điện thoại, trong nháy mắt ai cũng thành thật nghiêm túc ngồi thẳng dậy.
"XX?"
"Đến!"
"XXX?"
"Đến!"
"Doãn Nhạc Phong?"
". . . . . ."
"Doãn Nhạc Phong?" Thầy giáo kia không nghe đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, lúc đang tính đánh dấu X, liền nghe một tiếng --
"Đến!"
Doãn Nhạc Phong đeo một balo trên lưng, ung dung đi vào.
Thầy giáo kia hơi nhíu mày, vẫn nói thêm một câu, "Lần sau đừng tới trễ."
"Vâng thưa thầy. Đúng lúc bạn của em đến tìm em hàn huyên vài câu, cho nên tới trễ, xin lỗi, xin lỗi." Hắn cười đùa, nói với thầy giáo kia.
Sau đó, Doãn Nhạc Phong quét một vòng, thấy trong đám người, Tô Khả đang cúi đầu chơi điện thoại. Khóe miệng nhếch lên, đi về phía Tô Khả.
Bên phải của Tô Khả còn trống, cho nên Doãn Nhạc Phong vô cùng trấn định ngồi vào bên cạnh Tô Khả, nhỏ giọng nói, "Đến trễ, nhớ tôi không?"
Đầu Tô Khả đầy hắc tuyến.
Ba con bạn cùng phòng ngồi bên trái Tô Khả, nhao nhao lên.
Nhớ ngày đó, mấy người họ ân cần dạy bảo Tô Khả, để cho cô cách xa Doãn thiếu một chút, tránh lại gieo họa cho một đóa hoa có khí chất như tiên nhân nữa. Nhưng đúng là lừa đảo, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, mỹ nam Doãn thiếu giống như thật sự coi trọng Tô Khả. Khi đi học luôn thích ngồi bên cạnh Tô Khả, hại bây giờ các cô đi học đều phải ngồi chỗ ngồi dành cho sáu người, sau đó để Tô Khả ngồi ở phía ngoài cùng.
Lớp vi phân và tích phân vẫn buồn tẻ giống như trước đây, nhưng không ai dám không nghe.
Tô Khả một lát nhìn điện thoại di động, một lát lại nhìn bảng đen.
Trên điện thoại di động là một dãy số, thấy mắt Tô Khả hơi phiếm hồng.
Dãy số này, cô vẫn có thể gọi được, nhưng anh không nhận. Cô gửi tin nhắn thì giống như đá chìm xuống đáy biển.
Bây giờ Tô Khả chính là nhìn chằm chằm dãy số này mà ngẩn người, không hề có động lực để học tập.
Doãn Nhạc Phong nhìn biểu hiện khác thường của Tô Khả, liền hỏi Tô Khả, "Sao vậy?"
Tô Khả nghiên đầu nhìn Doãn Nhạc Phong, "Doãn Nhạc Phong, anh nói đi, rốt cuộc Cẩm Niên thích nữ sinh như thế nào?"
"Không phải các người đang yêu nhau sao? Còn hỏi tôi làm gì?" Doãn Nhạc Phong có chút chua xót, rõ ràng là người theo đuổi hắn, sao nháy mắt lại biến thành bạn gái của Tô Cẩm Niên rồi? Aizz, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
"Ai nha, tôi muốn để cho anh ấy thích tôi hơn không được sao!"
Doãn Nhạc Phong sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, nói với Tô Khả: "Tên Cẩm Niên này, ừ….là người thanh tâm quả dục."
"Nói trọng điểm!" Tô Khả bĩu môi.
"Trọng điểm chính là...anh ta là người thanh tâm quả dục. Thích dạng con gái nào....tôi không biết."
Tô Khả . . . . . .
*
Ngày vội vàng, đảo mắt đã tới hai ngày nghỉ. Hôm nay, bầu trời trong xanh, Tô Khả lại dấy sớm, chỉ là sau khi dậy sớm, cô ngồi tại chỗ ngẩn người
Hôm nay, có đi hay không?
Mấy con bạn cùng phòng thấy dáng vẻ kia của Tô Khả, rối rít thở dài.
Trần Tĩnh Tĩnh nói: "Tô Khả, đi đi, theo đuổi Tô Cẩm Niên lần nữa. Dù sao vợ chồng son chia tay rồi tái hợp là chuyện rất bình thường. Nếu như cậu cứ tiếp tục ngây ngốc ở túc xá, cẩn thận Tô Cẩm Niên bị người ta theo đuổi mất, đến lúc đó cậu muốn khóc cũng không kịp đâu."
Tô Khả nghe lời nói đó, vốn tinh thần còn đang chán nản, đột nhiên tan biến, chỉ là cô vẫn không có lòng tin giống như lúc trước. Dù sao, chuyện lần này --
Aizz, nói đi nói lại, đều do sắc tâm của mình gây họa. Nếu như cô có thể cố gắng nhịn một chút, nhịn một chút thôi, nói không chừng chưa đến một tháng là đã có thể quanh minh chính đại nhìn đến mấy bay chiến đấu của anh rồi, hậu quả của việc làm lén lút chính là bị anh liệt vào danh sách cự tuyệt lui tới.
Nhưng mà bài tập của mình vẫn còn ở chỗ anh, mặc dù bài tập này đã không cần phải giao cho thấy giáo nữa, nhưng dù thế nào đó cũng là một lý do.
Cô muốn lợi dụng cơ hội này thật tốt, tranh thủ tối đa để thay đổi cách nhìn của anh về mình.
Trong lúc giật mình, Tô Khả nhớ lại. Tô Cẩm Niên từng nói với cô, anh thích cô gái bình thường, anh cũng nói muốn mình dè dặt một chút. Mà bạn cùng phòng cũng nói, hành vi của mình quả thật không đủ dè dặt.
Được rồi, vì khối thịt lớn hấp dẫn sau này, bây giờ cô cứ trở thành cô gái rụt rè trước đã.
*
Trường quân đội
Bảo vệ giữ cửa vẫn là ông chú, nhiệt tình gọi Tô Khả.
Tô Khả lên tiếng chào hỏi với ông chú kia, ngựa quen đường cũ đi tới ký túc xá của Tô Cẩm Niên.
Đã một tuần lễ không gặp mặt, Tô Khả càng đến gần ký túc xá của Tô Cẩm Niên, trái tim nhỏ lại càng "thình thịch" nhảy lên nhảy xuống.
Trong đầu nhỏ của cô tràn đầy mong đợi sau khi gặp lại Tô Cẩm Niên, nên nói chuyện với anh như thế nào. Dù sao cô vẫn không biết nên nói gì cho tốt.
Cửa trường học cách ký túc xá của Tô Cẩm Niên không xa, đi khoảng năm phút đồng hồ, Tô Khả đã tới dưới túc xá của Tô Cẩm Niên. Phía trước là một cô gái mặc váy dài màu trắng, đang đứng ở cửa chờ đợi.
Tô Khả hí mắt, thân hình này nhìn rất quen mắt, vừa đến gần nhìn. Ủa! Đây không phải là Trịnh Duyệt - thanh mai của Tô Cẩm Niên sao! Dựa vào, vậy mà còn chưa chịu từ bỏ!
Mà Trịnh Duyệt cũng đã phát hiện ra Tô Khả, nhìn thấy Tô Khả đến, không nhịn được cau mày. Vốn trên mặt đang treo nụ cười nhưng bởi vì Tô Khả - cô gái khiến cô ta ghen tỵ cả ngày lẫn đêm nền trở nên có chút hung dữ, tiếp đó giọng nói cũng trở nên sắc bén, "Cô tới đây làm gì!"
Tô Khả tất nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt tình địch , "Chúng ta rất quen thuộc sao?"
Trịnh Duyệt sững sờ, họ quả thật không trực tiếp quen biết, cho nên căn bản không quen thuộc, nhưng cô đã ghen tỵ với Tô Khả cả ngày lẫn đêm. Đối với Tô Khả này, coi như là đã quen thuộc đến tận xương rồi, cho nên trong nháy mắt Trịnh Duyệt thẹn quá hóa giận, "Tô Khả, bây giờ hai người đã chia tay, tôi khuyên cô không nên dây dưa với Cẩm Niên nữa!"
Tô Khả cau mày, dường như cô còn chưa truyền tin tức cô và Tô Cẩm Niên chia tay ra ngoài, sao Trịnh Duyệt này lại biết? Chẳng lẽ là Tô Cẩm Niên nói cho cô ta biết, hai người bọn họ muốn ở bên nhau sao?
Trịnh Duyệt nhìn nét mặt Tô Khả, biết mình đã thắng trận chiến tâm lý vừa rồi. Cô ta tự nói với mình phải trấn định lại, tuyệt đối không thể nóng nảy, vì vậy thở sâu hai cái, bình phục lại cảm xúc của mình. Dần dần, trên mặt của cô ta lại xuất hiện một nụ cười dịu dàng.
Cô ta tươi cười rạng rỡ, nói với Tô Khả: "Em gái Tô Khả, chị khuyên em đừng nên dây dưa với Cẩm Niên nữa, hai người là người của hai thế giới. Đừng nói bây giờ Cẩm Niên chán ghét em, coi như coi trọng em, tương lai hai người cũng sẽ không có kết quả tốt đâu. Cho nên em còn tới tìm Cẩm Niên làm gì? Em giống như là một người rất nhàm chán đó."
Lời của cô ta...một câu lại một câu, càng nói càng dịu dàng, nhưng trong lời nói có gai. Tô Khả thấy, gai trong lời nói của cô ta nếu so với dưa chuột còn lớn nhiều hơn.
Tô Khả cố kìm nén kích động muốn tát cho cô ta một bạt tai, tự nói với mình, phải dè dặt, phải bình tĩnh, sau đó nở một nụ cười thật lớn với Trịnh Duyệt: "Này, cô không hiểu rõ chuyện gì đã nói nhiều như vậy rồi, còn xem mình như là một chị gái tri tâm, quả thật là rất kỳ lạ đó. Làm sao cô biết tôi tới đây tìm Tô Cẩm Niên? Mà cho dù tôi thật sự đến tìm Cẩm Niên thì mắc mớ gì tới cô? Người nào quy định sau khi chia tay thì không thể gặp mặt, sao tôi không thể tiếp tục tìm Cẩm Niên chứ? Còn nữa, cô là gì của anh ấy hả? Mà cô là gì của tôi? Quản nhiều như vậy làm gì? Nếu như cô ăn quá no, tôi đề nghị cô xuống bãi tập chạy mấy vòng cho tiêu hóa đi, tránh để béo quá, bụng sẽ nhiều thịt đấy!"
"Cô!" Đột nhiên giọng nói của Trịnh Duyệt cất cao.
Tô Khả mặc kệ Trịnh Duyệt hung dữ, ánh mắt đã sớm bay tới bóng dáng anh tuấn đang từ từ đi đến đây.
"Cẩm Niên ~"
"Cẩm Niên ~"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...