Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Editor: Becuacon

Tô Cẩm Niên xoay đầu nhắm mắt lại.

Lúc Tô Khả mặc cho Tô Cẩm Niên, hai tay run run, tay của cô thỉnh thoảng sẽ đụng phải chỗ kia của Tô Cẩm Niên. Mặt cô đỏ tới mang tai, Tô Cẩm Niên còn hơn như vậy.

Một cái quần lót tốn sức của ‘chín trâu hai hổ’ khó khăn lắm mới có thể mặc vào. Thở nhẹ ra, cô lấy thêm quần áo thay Tô Cẩm Niên mặc vào, chút thời gian trôi qua, trong phòng yên tĩnh tới nỗi âm thanh hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Ngoài cửa lại truyền tới am thanh của chú trung niên kia, "Mẹ nó, cái chìa khóa vẫn còn ở chỗ ông Vương, thôi, ngày mai rồi hãy giải quyết." Tô Khả vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thật là vô cùng nguy hiểm nha.

Cuối cùng toàn bộ áo quần của Tô Cẩm Niên cũng mặc vào, chỉ là có chút không ngay ngắn chỉnh tề mà thôi, tảng đá lớn trên đầu Tô Khả, lúc này mới thoáng rơi xuống đất.

Tô Khả nghi hoặc, lặng lẽ đi tới cửa, ghé vào cửa nghe lén, bên ngoài thật là không có động tĩnh, Tô Khả cẩn thận mở cửa, quả thật giống y hệt ăn trộm, Tô Khả âm thầm khinh bỉ mình.

Nhưng sau khi khóa cửa bị dời đi một chút, hướng về phía trong, lại kéo không nhúc nhích? Trong nháy mắt, đôi mắt Tô Khả trợn tròn, tiếp tục kéo, ngoại trừ phát ra tiếng "Chi chi nha nha", những cái khác gì cũng không có.

Lúc này Tô Khả mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, hình như cửa bị khóa, đây là cái tình huống gì?

Tô Khả buồn bực xoay người nói với Tô Cẩm Niên: "Cẩm Niên, chúng ta bị khóa trái."

Tô Cẩm Niên nghe câu nói này, muốn đứng dậy, kết quả bởi vì hai chân còn vô lực, lại ngã ngồi ở trên bàn, Tô Cẩm Niên tiếp tục mắt lạnh nhìn Tô Khả, Tô Khả "Ha ha" cười mỉa, cực kỳ giống tiểu nhân.


Nhìn bộn dáng kia của Tô Cẩm Niên, Tô Khả lại lần nữa đi lên trước, vịn Tô Cẩm Niên, "Ha ha, thuốc mê hiệu quả nhanh đối với anh dường như có tác dụng không lớn, ha ha. . .”

Một tay Tô Cẩm Niên bóp cổ của Tô Khả, "Tô Khả, tôi thật sự muốn giết cô."

Tô Khả nói: "Đừng nha, Cẩm Niên, nói thế nào tôi cũng là bạn gái anh, coi như hai ta ở chỗ này thẳng thắn gặp nhau đi, đều là bình thường, anh không cần lộ ra vẻ mặt cô gái đàng hoàng bị cưỡng bức đâu."

Nhìn mặt Tô Cẩm Niên đã xanh mét, Tô Khả chỉ có thể cười xấu hổ, "Tôi đều là tuân thủ luật pháp là thanh niên tốt nha, ha ha. . . . . ."

"Cô còn biết tuân theo luật pháp?" Âm thanh Tô Cẩm Niên rét buốt lành ngắt bay vào tai Tô Khả, làm cho Tô Khả cứng đờ. Sau này sẽ làm bác sĩ, dĩ nhiên Tô Khả biết, chưa được người trong cuộc ký tên, thuốc mê hay cái gì dùng linh tinh là phạm pháp, nhưng. . .

"Tôi sai rồi. . . Cẩm Niên. . ."

Tô Cẩm Niên không để ý tới Tô Khả nữa.

Tô Khả nói: " Tôi thật sự sai rồi. Tôi là do yêu sắc đẹp nên mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta chính là tội ác tày trời là phạm nhân tội lỗi quá lớn. . . Nhưng mà nếu như tôi không nhìn anh, nghiên cứu anh, tôi chỉ có thể nghiên cứu đàn ông khác à. . . Nhưng là nghiên cứu đàn ông khác, tôi chính là ‘hồng hạnh vượt tường’, xin lỗi anh nha. . . Cẩm Niên, phải biết rằng, thân thể cùng tâm hồn của tôi, vì anh mà tồn tại, cho nên Cẩm Niên, tôi quỳ gối van xin tha thứ . . ." (hồng hạnh vượt tường: ngoại tình)

Gân xanh trên trán Tô Cẩm Niên không ngừng nổi ra, ngực tích tụ hỏa khí càng ngày càng nhiều, sẽ không bộc phát, anh nhất định phải cho cô tức chết.

Chưa từng có cô gái nào, làm ra chuyện đen tối như thế, hơn nữa còn lẽ thẳng khí hùng, đem lý do nói rõ ràng mạch lạc!


"Cẩm Niên, tôi nói là đều là thật lòng nha. . . . . . Dù sao cái kia của anh thật rất đẹp, tôi…”

"Cô im miệng!" Mắt Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn lại.

Trong nháy mắt Tô Khả ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Tô Cẩm Niên nghĩ, nếu như hơi sức mình khôi phục, vậy chuyện đầu tiên anh làm chính là đánh cái cô gái không biết điều này bất tỉnh rồi đưa đi càng xa càng tốt!

Tô Khả nhìn thần sắc Tô Cẩm Niên còn rất khó coi, lại dè dặt mà nói Tô Cẩm Niên nói: “Cơ thể vẫn không có sức sao? Nếu không nằm lại đi?"

Tô Cẩm Niên thật muốn tuôn ra câu tục đầu tiên từ khi sinh ra: nằm em gái ngươi! Nhưng mà nhờ sự giáo dục tốt đẹp nên để anh nhìn cũng không nhìn Tô Khả một cái

Tô Khả buồn bực đi lại cửa, mở cửa ra, quả nhiên bị khóa, mô phậtt, đây không phải là mới hai giờ chiều sao, sớm như vậy đã khóa cửa, cái đầu ông chú đó nhất định giả bộ không biết đấy chứ!

"Cẩm Niên, tối hôm nay nhất định chúng ta sẽ bị khóa một đêm rồi."

Tô Cẩm Niên không nói lời nào, thân thể của mình từ từ bắt đầu linh hoạt, hiện tại giơ tay lên, đã không còn tê tê như lúc nãy.

Tô Khả không nghe Tô Cẩm Niên trả lời, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trầm mặc. Ai, may là da mặt cô dày như vậy, trong một bầu không khí ngột ngạt cũng chỉ có thể lựa chọn ngậm miệng.


Trời chiều dần dần buông xuống, ánh chiều tà vàng óng ánh cũng từ từ biến mất, Tô Cẩm Niên cảm giác cơ thể mình từ từ khôi phục sức lực, anh chậm rãi đứng dậy, thân hình tuấn tú trước mắt chiếu xuống, đem bóng dáng kéo dài thật dài.

Tô Khả nhìn đã sắc mặt như thường đang đi tới cô của Tô Cẩm Niên, trong lòngchẳng những thấp thỏm không có giảm bớt ngược lại tăng lên, "Cẩm Niên. . . . . ."

Mắt Tô Cẩm Niên cũng không nhìn Tô Khả, trực tiếp lướt qua cô.

Tô Khả cảm thấy khó chịu muốn chết, nhưng mà cô không hối hận, nếu lựa chọn một lần nữa, cô cũng sẽ làm như vậy, chỉ là nhìn anh không để ý tới cô, lòng của cô đau đớn vô cùng.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, đổi lại cô là Tô Cẩm Niên, cô cũng sẽ không thích mình như vậy.

Tô Khả đi theo phía sau anh, "Cẩm Niên. . . . . ."

Tô Cẩm Niên chợt hướng cánh cửa kia đá một cước, "Phanh ——"

Trong nháy mắt cánh cửa này bị phá hết, bụi bậm bay lơ lửng trong không khí, kèm theo hiện tượng này là kêu ‘đinh đa’ thật lớn khiến trái tim nhỏ của Tô Khả vừa kéo vừa kéo. (chắc nói chị sợ rớt tim)

Tô Khả biết, hiện tại Hoa Sen Trắng rất tức giận, nhưng cô vẫn nhát gan như cáy theo sát ở phía sau anh.

Còn chưa đi được mấy bước, Tô Cẩm Niên đứng lại, xoay người nhìn chằm chằm Tô Khả.

Lần này mắt Tô Khả mở to, cho nên không có đụng vào ngực Tô Cẩm Niên nữa.

"Di động." Hai chữ lạnh lẽo.


Tô Khả nghĩ đến tròn đó có hình khỏa thân của anh, liều mạng lắc đầu.

Tô Cẩm Niên tiến lên, lấy tay bóp cổ Tô Khả, trong nháy mắt Tô Khả khó chịu không thở nổi. Mới vừa nãy Tô Cẩm Niên cũng bóp cổ cô, nhưng là khi đó anh không còn hơi sức, cho nên cũng không có cảm giác gì, nhưng mà Tô Cẩm Niên bây giờ không giống, hiện tại cả người anh tức giận cũng tính phát tiết trên người cô, cho nên một chút cũng không lưu lại tình cảm và thể diện.

"Điện thoại di động!"

"Tôi không đưa!" Tô Khả biết, nếu như ngay cả cái bảo đảm này cũng không có, như vậy sau này cô cùng anh, thật sự chính là mỗi người đi một ngả rồi.

Tô Cẩm Niên ép Tô Khả từng bước lui về phía sau, tựa vào trên tường, sau đó một tay anh hướng tới túi áo của Tô Khả, Tô Khả nhanh tay lẹ mắt, móc điện thoại di động trong túi ra nhét vào nội y của mình..

Mặt Tô Cẩm Niên đã tối hẳn, "Cô cho rằng tôi không dám sao?"

Tô Khả cắn răng, "Vậy anh lấy đi, ngược lại tôi còn có thể hưởng thụ một chút."

Tô Cẩm Niên không có đụng phải cô gái nào không biết xấu hổ, vô sỉ như vậy, tức giận dâng trào, trực tiếp đem áo khoác Tô Khả kéo xuống. Mấy tấm hình này đối với anh chính là quả bom hẹn giờ, cho nên hôm nay anh phải xóa.

"Các người đang làm gì?" Âm thanh của chú trung niên lúc nãy lần nữa xông tới.

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên quay đầu nhìn, chỉ thấy miệng chú này đã mở to như trứng ngỗng rồi. "O"!

Tô Cẩm Niên không vui quét mắt nhìn ông ấy một cái.

Chú ấy ngượng ngùng cười một tiếng, gương mặt già của ông ấy đỏ bừng, "Hắc, chuyện này vẫn là mướn phòng thì tương đối tốt hơn, nơi này tuy nói ít người một chút. . . Nhưng… Ai nha! Cửa của tôi!" Chú này còn chưa nói dứt lời, tầm mắt đã nhìn tới cánh cửa đổ nát, vội vàng chạy tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui