Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Editor: Becuacon

Tô Cẩm Niên tắm xong đi ra, liền thấy mấy bạn cùng phòng đang thảo luận về anh. Đôi mắt lạnh của anh quét qua một vòng, ánh sáng lóe lên, trong nháy mắt, mấy bạn cùng phòng im lặng không lên tiếng.

Tô Cẩm Niên ngồi tại chỗ, lấy di động qua, quay một vòng, sau đó mở máy, không nhanh không chậm nói, “Mấy người các cậu, không đi học đại học truyền thông, đáng tiếc thật.”

Triệu Lâm sờ sờ cái ót của mình, lành lạnh con anh “Không phải là dáng người quá lớn, không làm binh mới đáng tiếc chứ.”

Mí mắt Tô Cẩm Niên khẽ nâng lên, “Vậy sao?”

“Ha ha.”

Mới mở máy, vài cái tin nhắn cùng nhau hiện lên, trong đó có một cái là của Tô Khả .

Tô Cẩm Niên vừa định ấn vào xem một chút, lại cảm giác gần đây thần kinh mình bị gì rồi, vì vậy, lại nhìn mấy cái tin nanh khác. Trong đó có một cái chính là của Trịnh Duyệt gửi tới , “Cẩm Niên, ngày mai em chờ anh ở thư viện, em có một vài vấn đề muốn hỏi anh.”

Mặt Tô Cẩm Niên không chút thay đổi, xem từng cái tin nanh, cũng không có gì đặc biệt, phần lớn là tin nanh hỏi thăm anh, anh không bao giờ trả lời những tin nhắn này.

Cho đến khi hộp thư còn dư lại một tin nanh , điều này đại biểu còn có một cái tin nhắn không có xem.

Tô Cẩm Niên thở dài, mở ra “Tô Khả”, chỉ thấy trên đó viết: “Cẩm Niên, tôi có chút khó chịu, ngày mai anh tới trường học tôi tìm tôi được không? T.T Cẩm Niên, có được hay không. . . . . . T.AT. . . . . .” Thấy tinh thần anh có chút lay động.

Anh khẽ cau mày, sau đó nghĩ đến bản thân Tô Khả kia, nghĩ đến nụ cười đáng đánh đòn trên mặt cô, không biết tính chân thực của tin nanh này thế nào.


Anh còn đang ngẩn người, tin nhắn của Tô Khả lại gửi đến lần nữa.

“Cẩm Niên à, ai da, bụng của tô khó chịu chết rồi, có phải sắp lên Thiên đường rồi hay không hả ? T.T Đứa trẻ không cha không mẹ quả nhiên thật là khổ sở.”

Tô Cẩm Niên định trả lời, nhưng suy nghĩ lại một chút, vẫn đang tính. Ném điện thoại một bên, anh cầm sách lên, bắt đầu xem. Chỉ là không lâu sau đó, anh thấy phía trên chữ có một kí hiệu khẽ động, xếp thành “Giương nanh múa vuốt” Tô Khả, hướng về phía anh hả hê cười không ngừng.

Tô Cẩm Niên ảo não cầm lấy di động lần nữa.

Gần đây anh, tâm tư phập phồng thật sự quá nghiêm trọng.

Anh trực tiếp soạn tin nhắn: “Được.”

Chỉ là người nhận là Trịnh Duyệt mà thôi.

*

Ban đêm, ánh sao sáng ngời treo trên cái mâm ngọc, giống như vô số chén nhỏ quát sáng, rất là đẹp mắt.

Tô Khả nằm ở trên giường, rất là buồn ngủ, nhưng mà cô còn chịu đựng không ngủ, chỉ nhìn ánh huỳnh quang màu xanh dương nhạt phát ra từ điện thoại mà không ngừng ngẩn người.

Đã gửi hai cái tin nhắnđi, anh còn không có trả lời nửa câu. Tô Khả buồn bực không thôi, hai ngón tay gõ tới gõ lui lan can, nhìn thời gian hiện trên điện thoại di động, đã là mười hai giờ khuya rồi, anh nên buồn đi ngủ rồi chứ?

Được rồi, cô cũng nên đi ngủ.

Chỉ là ngủ một giấc tỉnh lại, là mười hai giờ trưa, Tô Khả kinh ngạc ngây người, cô lại lãng phí toàn bộ thời gian nửa ngày gặp gỡ!

Vì vậy Tô Khả lập tức nhìn điện thoại nằm bên cạnh mình, chỉ là phía trên không có nửa tin nhắn từ Tô Cẩm Niên.

Tô Khả nhịn không được mắng thầm một câu: “Hoa Sen Trắng nhỏ bé không có lương tâm, chờ tôi tìm được anh, không đem anh lột da nấu ăn, tôi liền theo họ anh!”

Rời giường đánh răng, giải quyết trong năm phút đồng hồ, sau khi xong mọi việc, Tô Khả quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, dù là anh không đến trường học của cô, cô sẽ không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Khả buồn bực N lần, sau đó bấm số điện thoại Tô Cẩm Niên.

“Tút tút tút…” vang lên thật lâu, bên kia truyền đến “Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận. . . . . .” Tô Khả giận đến ‘giậm chân đấm ngực” liên tục.

Sau đó, Tô Khả thở phì phò cầm Lang Nha bổng (gậy răng sói, có gai nhọn), sau đó lấy sợi dây cùng với thuốc mê lần trước lấy trong phòng thí nghiệm y, lắc mạnh cơ thể.

*

Tô Cẩm Niên ở thư viện, cùng với Trịnh Duyệt.


Trịnh Duyệt cười híp mắt nhìn Tô Cẩm Niên. Quả nhiên, anh còn để ý mình, nếu không sẽ không vì một tin nanh của mình, là có thể gọi anh cùng học tập với mình.

Tô Cẩm Niên ngồi tại chỗ, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Trịnh Duyệt, trong đầu bất tri bất giác thoáng qua nụ cười đáng đánh đòn của Tô Khả kia, không nhịn được lắc đầu thầm mắng mình một tiếng.

Nhìn thời tiết sáng sủa ngoài cửa sổ, Tô Cẩm Niên thở dài, hướng về Trịnh Duyệt nói, “Anh đi ra ngoài một chút.”

Trịnh Duyệt mỉm cười, “Được ạ.”

Đợi đến Tô Cẩm Niên rời đi, Trịnh Duyệt mới phát hiện, Tô Cẩm Niên quên cầm điện thoại đi nha.

Con kia màu trắng IPhone lẳng lặng nằm ở trên bàn, lòng Trịnh Duyệt ngứa ngáy. Cô biết người được giáo dục tốt thì làm chuyện này không đạo đức, nhưng mà, không nhìn, cô lại không chịu được ấm ức trong lòng. Điện thoại di động này thật hấp dẫn, không thể nghi ngờ đối với quả táo của Eva. Cho nên Trịnh Duyệt nhìn coi không có người nào, khẽ cắn răng, liền lấy di động qua.

Chỉ là cô còn chưa có mở màn hình, liền truyền đến “Tụt tụt —” chấn động. Phía trên dòng chữ “Tô Khả” không ngừng chớp nháy.

Trịnh Duyệt nhìn hai chữ “Tô Khả” này, nội tâm ghen tỵ như là bị kiến cắn, khó chịu muốn chết. Tại sao cô ta đuổi theo người đàn ông này vài chục năm, bị cô gái “Tô Khả” dễ dàng theo đuổi vậy!

Vì vậy, Trịnh Duyệt quyết tâm nhấn nút ngắt, trong lòng thấp thỏm không yên, sau đó đem cuộc gọi xóa đi.

Vừa lúc đó, Tô Cẩm Niên ra ngoài quay trở lại, Trịnh Duyệt bị sự xuất hiện đột ngột của Tô Cẩm Niên làm giật mình.

Mặt Tô Cẩm Niên vẫn lạnh lùng không biểu cảm như cũ.

Trịnh Duyệt có chút không tự nhiên cười cười, “Sao lại quay trở lại?”

“Lấy điện thoại.” Tô Cẩm Niên nhàn nhạt nói ba chữ.

Trịnh Duyệt đưa tới, trong lòng vô cùng không được tự nhiên, tiếp tục cười nhẹ nhàng, “Em mới vừa thấy, muốn cho đem ra đấy cho anh.”

Lông mày Tô Cẩm Niên nhếch lên nhìn cô một cái, lấy di động, sau đó xoay người đi ra ngoài.


Trịnh Duyệt cắn môi, nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, bút máy trong tay muốn gãy làm đôi.

Tô Cẩm Niên lấy di động, sau đó liếc mắt nhìn, thấy cũng không có gì đặc biệt, liền đem điện thoại di động để vào trong túi.

*

Mười phút sau, Tô Khả hùng hổ đi đến trường quân đội. Bác bảo vệ thấy Tô khả cầm Lang Nha bổng và một con túi, “Khả Khả à, cô tới đây làm gi?”

Bác này và Tô Khả đã rất quen, cho nên nhìn thấy Tô Khả tới đây thì cực kỳ nhiệt tình chào hỏi.

Tô Khả cười, “Tôi tới tìm Cẩm Niên .”

“A a, vậy mau vào đi, tôi không thấy cậu ấy ra khỏi trường.”

Tô Khả gật mạnh đầu, “Được, hẹn gặp lại bác Lý.”

Thông thường, Tô Cẩm Niên không có ở ký túc xá, sẽ đi thư viện, được Doãn Lạc Phong làm tình báo cho Tô Khả, nên hiểu rất rõ ràng. Dù sao cái người Tô Cẩm Niên này, dường như không có gì đặc biệt hứng thú yêu thích, trong đó phải nói đến thích xem sách quân sự, vậy cũng chỉ có cái này.

Tô Khả tính đi đến thư viện thử vận may một chút, chỉ là còn chưa đi được mấy bước, liền thấy một Tô Cẩm Niên, từ từ đi trên đường mòn ở thư viện.

Chỗ đó là lần đầu Tô Khả và Tô Cẩm Niên “hôn” nhau, mắt Tô Khả sáng lên, chẳng lẽ Hoa Sen Trắng của cô đang nhớ lại lúc bọn họ hôn môi?

Trong lòng Tô Khả cười “Ha ha” hai cái, nhìn thấy bên cạnh có một lối đi nhỏ, nhìn lại Lang Nha bổng cùng với thuốc mê đã chuẩn bị xong sau lưng mình, Tô Khả kích động men theo mà đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui