Sau khi hai người quẹt hết thẻ tín dụng, Doãn Nhạc Phong nói với Doãn Nhạc Hàm, "Chị không hiểu, chị nhanh chóng đi trước cho em đi."
Doãn Nhạc Hàm 囧, "Chị đi trước làm gì, chị còn muốn nhìn tiểu học muội đó một chút đấy. Nhìn mấy lần nữa, nói không chừng hỏa nhãn kim tinh của chị quét làm cho cô lộ ra hoàn toàn rồi."
Doãn Nhạc Phong không nói gì, "Bạn học Doãn Nhạc Hàm, chị có thể không cần nhàm chán như vậy không?"
"Không được, chị vẫn luôn được giáo chủ nhàm chán dạy, cậu không để cho chị tán gẫu, chị sẽ buồn bực chết . Ha ha, chị liền xem một chút, nhìn bộ dáng cậu như vậy, dường như đối với nữ sinh kia rất lạ, mới lạ mới lạ, nói không chừng nữ sinh kia sẽ trở thành em dâu của chị đấy. Cho nên trước tiên, chị chắc chắn sẽ kiểm định tốt cho cậu. Nếu như không tốt, nhanh chóng tiêu diệt người mới bé nhỏ của cậu, nếu như tốt, chị của cậu lại thêm lửa tình yêu cho hai người. A ha ha ~ nói thế nào, thật ra thì chị của cậu vẫn luôn rất thích cậu ~" Doãn Nhạc Hàm vừa nói, vừa suy tưởng ở thế giới trong đầu mình.
Doãn Nhạc Phong có loại kích động muốn hộc máu, đây tuyệt đối không phải là chị của anh.
Đợi đến sau khi Tô Khả chọn hết đồ đi ra, vậy mà lại phát hiện Doãn Nhạc Phong và nữ sinh kia mang theo hai cái túi lớn đứng ở cửa, một bộ dáng giống như đang chờ cô.
Tô Khả suy nghĩ một chút, hình như cô không có làm gì đi, sao bọn họ chờ ở cửa? Nhìn dáng vẻ nữ sinh kia, chẳng lẽ hiểu lầm? 囧, không cẩu huyết như vậy chứ?
Thật sự hi vọng suy đoán của mình là sai .
Sau đó, Tô Khả cắm đầu cắm cổ xách đồ lên đi về phía cửa chính, rõ ràng Tô Khả thấy ánh mắt của nữ sinh kia sáng lên, trong mắt phượng hẹp dài lóe ra vẻ kích động?
Tô Khả có chút cảm giác gan bể vỡ, dáng vẻ của hai người này, rõ ràng chính là đang đợi cô!
Tô Khả chỉ có thể 囧囧 chào hỏi, "Hi, còn chưa đi sao?"
"Chờ em." Doãn Nhạc Phong còn chưa lên tiếng, giọng nói của nữ sinh kia liền truyền tới.
"Ai?" Chờ cô? Mặc dù cũng đoán được, nhưng nữ sinh này nói ra thì cảm thấy có chút không giống nhau, Tô Khả cảm thấy hơi quái dị.
Chẳng lẽ cô gái này thật sự tới "hưng sư vấn tội"? Suy nghĩ kỹ một chút, hình như cô không làm hay nói gì đó mang tính chất hiểu lầm để cho cô ấy cho rằng cô cảm thấy hứng thú đối với Doãn Nhạc Phong chứ?
Tô Khả nhìn nữ sinh kia, "Có chuyện gì không?"
"Tên là gì?" Nữ sinh kia cười híp mắt nhìn cô, hoàn toàn không có khinh bỉ như ở căng tin lần trước vậy.
Điều tra hộ khẩu? Vẻ mặt Tô Khả đề phòng nhìn Doãn Nhạc Hàm.
Doãn Nhạc Hàm cười nói, "Ha ha, đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn làm quen với cô một chút thôi."
"Cô ấy là Tô Khả." Doãn Nhạc Phong tức giận trả lời Doãn Nhạc Hàm.
"Tô Khả, tên này tốt." Doãn Nhạc Hàm tiếp tục cười.
Đầu Tô Khả đầy hắc tuyến, tên cô phổ biến như thế, cô ấy cũng nói tốt? Thật thần kỳ!
"Rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?"
"Khụ khụ, tôi nói, chỉ muốn làm quen với cô một chút."
Tô Khả nghi ngờ nhìn Doãn Nhạc Phong, một biểu tình "Sao người phụ nữ của anh
có bệnh?", khiến Doãn Nhạc Phong tức giận không dứt.
"Chị, chị có thể đi rồi."
Doãn Nhạc Hàm liếc nhìn Doãn Nhạc Phong, "Thì sao, chị làm trở ngại em cua gái rồi hả ?"
Chị? Ánh mắt Tô Khả đảo quanh giữa hai người bọn họ, xem xét như vậy, quả thật, hai người bọn họ vẫn có chút giống, nhất là mắt, mắt phượng hẹp dài, đều lóe sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp, miệng đều là hình thoi đỏ hồng, cực kỳ xinh đẹp.
"Cô ấy là chị anh?"
"Là chị anh, có ý kiến sao? Bạn học Tô Khả?"
"Chúng tôi là song sinh khác trứng, chị ra đời sớm hơn nửa giờ so với nó." Doãn Nhạc Hàm gật đầu, "Đúng rồi, em ở khoa nào lớp nào?"
Tô Khả 囧, "Lớp một, khoa y học lâm sàng."
"(⊙o⊙), cùng một khoa với chị đó, chị cũng học y học lâm sàng, đúng rồi, sau này em tính làm khoa nào?"
Tô Khả "Khụ khụ" hai cái, "Nam khoa."
"Hả?"
"Nam khoa." Vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc, "Nam khoa rất quan trọng! Một người đàn ông khỏe mạnh, liên quan tới vô số phụ nữ —— không phải, là tính phúc của một người phụ nữ."
Đầu Doãn Nhạc Phong đầy vạch đen.
"Ha ha ha ha ha ha ——" Doãn Nhạc Hàm không hiền hậu mà cười ra tiếng, còn cứ ôm bụng, "Tô Khả, em rất có ý tứ rồi ! Về sau em trai chị khỏe mạnh, liền giao cho em!"
". . . . . ."
**********************************
Tô Khả trở về phòng của mình, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ tối, còn có mấy giờ, Hoa Sen Trắng của cô sẽ mở máy, cô muốn chờ một chút.
Trần Tĩnh Tĩnh đang nằm xem ** manga ở trên giường của mình, lúc thấy Tô Khả đi vào, cô ấy nói, "Ai, Tô Khả, thời gian cậu và huấn luyện viên Tô qua lại dài như vậy, thật sự không thể dẫn bọn mình cùng đi nhìn sao? Ai nha, bọn mình chỉ nhìn khuôn mặt thần tiên của huấn luyện viên Tô thôi."
Tô Khả lắc đầu, "Không cần, mình muốn trải qua thế giới của hai người."
Trần Tĩnh Tĩnh nói, "Thôi đi, còn không phải là đi XXOO, lại nói, chức năng của huấn luyện viên Tô như thế nào?"
"Biến, cậu quá bỉ ổi!"
"Mẹ nó, cậu nói lời này có ý gì?! Nhớ ngày đó ký túc xá của chúng ta thuần khiết bao nhiêu, cũng bởi vì Tô Khả cậu tồn tại. . . . . ."
"A Phi!" Tô Khả nói: "Cậu xem phim gay suốt ngày, cẩn thận về sau cậu bị gay xem như đàn ông mà cường bạo hoa cúc.”
"Mẹ nó, Tô Khả! Cậu càng ngày càng độc rồi!" Trần Tĩnh Tĩnh đứng người dậy, để manga trong tay xuống, "Ai, nói thật, nói với mình một chút, mình tò mò muốn chết, nghe nói tư vị kia dục tiên dục tử, rốt cuộc huấn luyện viên Tô như thế nào? Chỉ là đều nói đàn ông làm quân nhân, đặc biệt hung mãnh. Chỉ co điều cũng có người nói, bộ dạng xinh xắn, gì kia chính là bình thường. . . . . ."
Tô Khả sờ sờ cằm, "Huấn luyện viên của mình đương nhiên là máy bay chiến đấu trong máy bay chiến đấu."
"Mẹ nó, vậy cậu chịu được hả?”
"Cậu thôi đi, xem phim gay, manga của cậu đi."
Một tay Tô Khả chống cằm, nghĩ đến lời Trần Tĩnh Tĩnh vừa mới nói, lại tự mình nhìn thấy ở trong một quyển sách nữa, đàn ông có bộ dạng xinh xắn, chỗ kia đều không động, cô liền hoảng sợ rồi.
Không có khả năng chứ?
Ưmh, xem ra vì tính phúc sau này vô cùng quan trọng, phải nghiên cứu rồi. Dù sao môn học của mình không phải là tiến hành nghiên cứu đối với cái đó gì sao?
Khụ khụ, tất cả là vì bài tập, bài tập!
Sau đó, Tô Khả bắt đầu soạn tin nhắn, "Cẩm Niên, em có chút khó chịu, ngày mai anh tới trường học của em tìm em được không? TAT Cẩm Niên, có được hay không. . . . . . TAT. . . . . ."
****************************
Tô Cẩm Niên huấn luyện trở lại, đã là hơn chín giờ tối rồi, hiếm khi, trên gương mặt anh tuấn của anh đầy mồ hôi hột, đồng phục màu ô-liu cũng đầy mùi cỏ xanh và bùn đất.
Triệu Lâm theo sát phía sau, trong miệng nói, "Lão đại, anh càng ngày càng mạnh. Đưa súng ra ngắm bắn, mười giây đồng hồ liền bắn trúng chín cái bia, trâu bò!"
Tôn Dương Dương nói, "Gần đây lão đại liều mạng huấn luyện, giống như có chút động kinh."
Thốt ra lời này xong, Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Dương Dương, sau đó đi vào phòng tắm tắm.
"Cậu xong rồi, bị lão đại nhớ thương rồi." Tiễn Vũ hả hê.
"Đi đi đi, chẳng qua lời tôi nói là thật, tuần này lão đại bỗng nhiên vô cùng liều mạng. Các hạng thành tích đều bị anh tẩy sạch ghi lại rồi."
"Chẳng lẽ là nhớ Tô Khả rồi hả? Sau đó dùng huấn luyện tê dại mình?" Lý Quân sờ sờ cằm.
"Trời mới biết. Chỉ có điều lão đại nói yêu đương, quả thật giống như biến thành người khác."
"Ừ, lại càng không tình người rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...