Editor: Búnn
Trở về ký túc xá, Tô Khả ngay lập tức cầm bài giảng về cơ thể con người trên lớp trước kia ra, lấy ra tờ giấy nhỏ làm bài tập theo sự sắp xếp của thầy giáo kia.
Hóa ra kỳ hạn là cuối tuần, vậy mà cô còn chưa từng mở nó ra nên hơi bối rối.
Lúc này, các bạn cùng phòng cũng đã trở lại, Tô Khả vừa nhìn thấy các cô ấy lập tức hỏi. "Haizz, các cậu làm bài tập cơ thể con người xong chưa?"
Ba người sửng sốt, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, rồi cùng nhau hét lên. "A....."
Trần Tĩnh đau lòng gào lên."Xong rồi, mình hoàn toàn quên mất chuyện con số này, nếu cậu không nhắc, phỏng chừng giờ giảng lần sau mình lập tức phải bị bệnh loét mũi rồi."
"Mãi đến tuần trước mình còn nhớ rõ, nhưng...." Vương Mộng đau khổ nói ra.
"Nhưng mà đang vội vàng mập mờ tới mập mờ đi với Tiểu Thảo lớp bên cạnh, không cần thận một chút, mập mờ đến quên mất."
"Thật là xót xa, mau làm đi."
"Phải kể tới, mẹ nó, cây hoa cúc của mình thì lấy số liệu như thế nào?"
"Đúng nha, nếu không thì chúng ta tìm những người đang nghiên cứu hỏi xem?"
Tô Khả nghe đám bạn cùng phòng líu ríu, khộng nhịn được hỏi. "Đừng nói với mình tất cả các cậu đều phải nghiên cứu cây hoa cúc nha."
"Mẹ nó, cậu cho rằng mình và mấy người bọn họ đều thích dưa chuột giống cậu chắc." Trần Tĩnh bĩu môi.
"Đúng, hoa cúc có phải đáng yêu hơn dưa chuột không?" Vương Mộng gật đầu.
Trong nháy mắt Tô Khả thấy được rất nhiều trận sét, từng cái một đang nổ ầm ầm về phía cô, cô khẩn trương kẹp chặt cây hoa cúc., nhìn các cô ấy. "Ba cô gái biến thái các cậu."
"Cậu là cô gái lưu manh, nói mấy lời này sẽ không cảm thấy xấu hổ." Kiền Nhạc lên tiếng phụ họa.
Tô Khả vạch đen đầy mặt."Vậy đề của các cậu giống nhau, ba người hỗ trợ nhau nghiên cứu cây hoa cúc của mình đi, nên viết thật tốt."
"Cậu đi chết đi."
***
Chập tối, Tô Khả xuống siêu thị dưới lầu mua một ít thức ăn, đi vào lại nhìn thấy Doãn Lạc Phong cầm một cái giỏ chứa đầy đồ ăn vặt với nữ sinh lần trước cùng ăn cơm ở căn tin đứng trước siêu thị đang chuẩn bị tính tiền. Hôm nay cô nữ sinh kia mặc rất giản dị, mái tóc xoăn thật dài buông thả trên vai, nhìn thế nào cũng giống một đại mỹ nhân, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tô Khả đang muốn nhanh chóng đi qua bọn họ, đi vào bên trong chọn đồ, nhưng không nghĩ tới đúng lúc này Doãn Lạc Phong lại ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với cô. Tô Khả có thể cảm nhận được vừa rồi mình cực kỳ bỉ ổi, cho nên cô cười chào một tiếng với Doãn Lạc Phong. "Hì...Thật khéo."
Doãn Lạc Phong hừ một tiếng, cúi đầu mở điện thoại của mình ra.
Miệng Tô Khả mở thành chữ O, mẹ nó, có cần phải nhỏ mọn như vậy không, không phải chuyện hỏi anh ta điểm của Tô Cẩm Niên thôi sao, không phải là quên mời anh ta ăn cơm thôi sao, có nhất thiết phải hẹp hòi như vậy không?
╮(╯_╰)╭ Cái này cũng không thể trách Tô Khả, ngày đó cô nhờ Doãn Lạc Phong mới biết được rất nhiều tin tức của Tô Cẩm Niên, kích động đến mức không phân biệt rõ đông tây nam bắc, Doãn Lạc Phong lại nói với cô. "Tô Khả, sau khi tan học, cô phải mời tôi ăn cơm trưa." Cô ngây ngốc gật đầu nói một tiếng "Được."
Nhưng sau khi tan học, Tô Khả lại lao ra khỏi phòng học cùng với bạn của cô, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã đồng ý lúc trước.
Về sau Tô Khả nhớ lại mình quên mời Doãn Lạc Phong ăn cơm là do sau khi Tô Khả mở nguồn điện thoại di động mới nhìn thấy vô số tin nhắn nhắc nhở.
Doãn Lạc Phong gọi vài cú điện thoại, chỉ là tất cả câu trả lời đều là tắt máy. tức giận đến mức anh ta muốn đập vỡ di dộng, muốn đi tìm Tô Khả nhưng lại không biết cô nghỉ ở đâu, chỉ có thể tự mình giận dỗi.
Phải biết rằng, trong đại viện này Doãn đại thiếu gia như anh ta nói thế nào cũng là người toàn thân được bao phủ bởi vầng sáng của Tiểu Vương Tử, dáng dấp đẹp, miệng ngọt, biết cười, được vô số nữ sinh nâng ở trong lòng bàn tay, nói cho cùng đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác coi như không thấy.
Nói tới lúc này Doãn Lạc Phong cao hơn Tô Khả một khóa, bởi vì năm ngoái bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn, làm chân của anh ta bị thương, một khoảng thời gian dài đều ở trong bệnh viện, cho nên có rất nhiều môn không lên lớp được.
Tới thời điểm gần cuối gì, vết thương ở chân anh ta cũng gần khôi phục lại bình thường, lúc thi cuối kỳ, anh ta vẫn đuổi kịp chương trình hơn nữa còn vượt qua cả cuộc thi. Các thầy giáo khác nhìn quyển sổ ghi điểm, dưới tình huống này của anh ta cũng mở một mắt nhắm một mắt để cho anh ta qua, cũng chỉ có thầy giáo vi phân và tích phân, nói anh ta trốn học quá nhiều, năm mươi chín điểm, đã cho rồi.Anh ta tức giận đến mức muốn tím thầy giáo kia ra ngoài, hung hăng đánh cho một trận để xem anh ta có xin phép không!
Cho nên quỷ xui thần khiến, anh ta mới học cùng lớp vi phân và tích phân với Tô Khả.
Nữ sinh kia nghe thấy mũi Doãn Lạc Phong phát ra âm thanh hừ hừ, nghi ngờ ngẩng đầu lên, rõ ràng phát hiện vẻ mặt giật mình của Tô Khả. Lập tức nở nụ cười, nói nhỏ bên tai Doãn Lạc Phong. "Lại trêu hoa ghẹo nguyệt phải không?"
Mắt Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, quay đầu nói với nữ sinh kia."Chị quản nhiều như vậy làm gì."
Tô Khả nhìn nữ sinh kia xì xào bàn tán với Doãn Lạc Khả, trong nháy mắt cảm thấy mình vô cùng yếu kém, mày đứng ngây ngốc trước mặt bọn họ làm gì để cho bọn họ cười nhạo nha. Ánh mắt của nữ sinh kia, làm cho cô nghĩ giống như cô muốn chen chân vào giữa hai người bọn họ! Quá làm cho người ta không nói được lời nào rồi!
Sau đó, Tô Khả cầm một cái giỏ không lên, đi vào bên trong.
Vẫn chưa đi được mấy bước, Doãn Lạc Phong kia đã giữ chặt tay áo của Tô Khả. "Tô Khả, lập tức quyết định đi qua như vậy hả?"
Tô Khả quay đầu lại."Bạn học Doãn, bạn có gì muốn chỉ bảo?"
Doãn Lạc Phong cười đến vô cùng sáng lạn."Khi nào thì mới tôi ăn cơm?"
Tô Khả bĩu môi, nhìn tất cả đồ ăn đều là hàng nhập khẩu trong giỏ của anh ta, nói một câu."Anh thiếu tiền sao?" Lúc Doãn Lạc Phong còn chưa trả lời, Tô Khả cứ thế nói tiếp."Rõ ràng là không thiếu rồi.Anh không thiếu tiền nhưng lại vẫn muốn tôi mời anh ăn cơm làm gì? Tôi thật sự rất thiếu tiền."
Doãn Lạc Phong nhổ nhổ lông mày, quả nhiên, anh ta không cùng một quốc gia với Tô Khả.
Tô Khả ném câu nói đó lại, sau đó lập tức đi vào siêu thị.
Nữ sinh đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng âm thanh làm nũng nói."A...ông trời của tôi ơi, tôi vừa nhìn thấy gì đây?"
Doãn Lạc Phong vẫn đen mặt, mang nụ cười cứng nhắc trên mặt đứng ở bên cạnh.
"Trời ơi, đứa bé không cái gì không thắng Doãn Lạc Phong lại có thể cam chịu trên người một cô gái hoa si* rồi hả? Chẳng lẽ tôi đoán sai? Thật ra cô bé kia không phải là một cô gái hoa si? Mà là em trai thân yêu tự mình đa tình hả?
*hoa si: háo sắc
"Chị câm miệng."
Nữ sinh kia ra vẻ hoảng sợ mà dùng bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại che miệng lại."Được, chị ngậm miệng rồi."
"Doãn Lạc Hàm!"
"Haha~ Đừng như vậy~~ Em gọi vô cùng thân thiết như vậy chị sẽ xấu hổ, nói như thế nào thì em cũng là đàn ông trưởng thành rồi. Ai nha, đừng quá yêu chị nha, chị biết chị của em là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng về sau cũng sẽ lập gia đình thôi...haha~"
Doãn Lạc Phong không biết nói gì đành nhìn trời."Thật sự không muốn thừa nhận, người phụ nữ không biết xấu hổ này là chị tôi."
Doãn Lạc Hàm quay đầu lại, nhìn bóng lưng Tô Khả, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên biểu tình nghi hoặc. "Chẳng qua là rất kỳ quái nha, lần ăn cơm trưa ở căn tin đó, rõ ràng là cô ấy gắt gao nhìn em chằm chằm, ánh mắt kia giống như là muốn lột sạch quần áo của em, hoa si muốn chết, thế nào không qua bao lâu, cô ấy lập tức không quan tâm em nữa hả? Chẳng lẽ rốt cuộc cô ấy cũng nhận ra được bộ mặt thật của em rồi, hay là lạt mềm buộc chặt?"
"Chị ít xem tiểu thuyết đi." Doãn Lạc Phong vô cùng buồn bực.
"Cô ấy thật sự không hoa si?"
"Là hoa si!" Doãn Lạc Phong bĩu môi, có điều người mà cô ấy hoa si là Tô Cẩm Niên mà thôi.
"Hả?"
----Lời ngoài mặt---
Hôm nay tôi về nhà, trong nhà không có mạng....
Cho nên dùng hòm dự trữ rồi...
Yêu mọi người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...