Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Vẻ mặt Tô Cẩm Niên rất nghiêm túc, anh nói lại với Tô Khả một lần nữa,
âm thanh vô cùng lạnh lùng, “Tôi không nói giỡn với cô, một tháng này,
cô muốn, hay là không muốn.”

“Muốn!” Tô Khả lập tức trả lời to, thậm chí còn chào theo kiểu nhà binh với Tô Cẩm Niên.

Thật ra thì trong lòng của Tô khả cũng thấp thỏm, thế nào Hoa Sen Trắng
nhà cô đột nhiên thay đổi chủ ý đây? Rõ ràng lần trước vẫn nói với cô,
anh không muốn có bạn gái khi còn học năm tư, hiện tại sao đột nhiên
đồng ý? Dù thế nào, cũng cảm thấy anh bị quỷ nhập rồi.

Ánh mắt Tô Cẩm Niên thận trọng nhìn Tô Khả, lại nói, “Tôi chỉ cho cô một tháng.”

Tô Khả hỏi Tô Cẩm Niên, “Sau một tháng này, tôi không phải sẽ thành vợ của anh sao?”

Mặt Tô Cẩm Niên đầy vạch đen.

Tô Khả vui vẻ, mặc kệ như thế nào, một tháng, đủ để tôi đem anh nuốt
sạch, ha ha ha ha! Vừa nghĩ tới nguyện vọng của cô nhanh được thực hiện, Tô Khả cảm thấy hoa đào khắp thế giới đều nở rộ ở đây.

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, “Không thể nào.”

Tô Khả cau mày, “Cẩm Niên, anh đừng chối bỏ nhanh như vậy chứ.”

Tô Cẩm Niên không nói, chỉ nói với Tô Khả, “Cô phải nghe lời, cố gắng đừng gây thêm cho tôi những chuyện lộn xộn khác.”

Tại sao cô lại có cảm giác mình bị Tô Cẩm Niên biến thành cún con vậy?

Tô Cẩm Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nanh của Tô Khả, thở dài, hôm nay anh nói ra lời này với Tô Khả, cũng đã trải qua một phen nghiên cứu kỹ.

Theo ý anh, láu lỉnh giống như Tô Khả vậy, anh nói ngay cô sẽ thành gió
bên tai, anh lạnh lùng không để ý tới, lại làm cô việt tỏa việt dũng,
thậm chí còn không tiếc làm hỏng danh tiếng của anh dụ dỗ nữ sinh, kiên
quyết bỏ rơi thì thoát không được, cho nên chỉ có thể sử dụng kế sách.

(việt tỏa việt dũng: cứ xông lên phía trước)

Anh phân tích rồi, Tô Khả nhìn trúng anh, đơn giản là vì vẻ ngoài của
anh. Cô theo đuổi anh, đơn giản là vì sự tươi đẹp, thỏa mãn lòng hư vinh của cô. Anh càng lạnh lùng, ngược lại cô càng mạnh mẽ hơn, thậm chí
không đuổi kịp anh sẽ thề không bỏ qua nghịch phản trong lòng. May mắn
làm thỏa mãn ý của cô, thời gian dài, cô không còn sức lực ban đầu, tự
nhiên sẽ chủ động rời đi.

Tô Khả thật vui mừng, “Cẩm Niên à, tại sao đột nhiên anh đồng ý vậy?”

Tô Khả gọi hai chữ “Cẩm Niên”, như kêu một người rất quen thuộc vậy, còn mang theo một chút âm điệu mềm mại, khắc sâu vào trong xương cốt.

Tô Cẩm Niên chán ghét nhìn khuôn mặt nhỏ nanh của Tô Khả, trong nháy mắt có hối hận vì cho cô thời gian một tháng kích động.

“Không vì cái gì hết.”

“A, tôi biết rồi, nhất định anh thích tôi rồi, chính là ngại nói ra,
không quan trọng, tôi là một cô gái đẹp, người gặp người thích cũng là
bình thường. Ha ha ha ha ha.” Tô Khả chống nạnh chen vào, cười thoải
mái.

“. . . . . .”

*

Khi Tô Khả trở về trường, trong lòng càng vui sướng hơn.

Lúc trở về, đặc biệt đi siêu thị mua mấy túi đại bạch thỏ, sau đó cho
mấy bạn cùng phòng mỗi người một túi. (đại bạch thỏ là kẹo ở TQ)

“Hắc, Tô Khả, sao đột nhiên mua kẹo cho bọn mình ăn?” Vương Mộng Mộng mở một túi đại bạch thỏ bỏ vào miệng, hỏi.

“Kẹo cưới có hiểu không?” Tô Khả cười híp mắt.


“A, Schilt, đăng ký chưa?”

“Em gái cậu đăng ký á, cậu ấy còn chưa được hai mươi tuổi chẳn, đăng ký ẩu sao.” Trần Tĩnh Tĩnh liếc mắt.

“Ai nha, mời các cậu ăn cũng đừng nói nhảm, đột nhiên hôm nay tình cảm
của mình cùng Cẩm Niên nhà mình tăng mạnh, mình vui, cho nên mời các cậu ăn kẹo. Ai nha, để cho các cậu chia sẻ ngọt ngào với mình, oa oa.”

“A, ngộ nhỡ hai người chia tay, có phải muốn mời chúng mình chịu khổ cùng hay không?” Kiều Nhạc nói theo bản năng.

“A phi! Cái miệng quạ đen của nhà cậu!” Tô Khả tức giận trợn mắt nhìn bạn cùng phòng một cái.

Trần Tĩnh Tĩnh nói, “Tô Khả, sao đột nhiên cậu và huấn luyện viên Tô
tăng mạnh theo phương thức nào?” Cũng đã XXOO qua nha, còn có thể tiến
mạnh thế nào nữa?

Tô Khả thần thần bí bí mà cười, “Tất cả đều là bí mật, các cậu chỉ cần ăn kẹo là được.”

*

Hôm sau

Tô Khả hưng phấn cả đêm nên sáng sớm liền có hai mắt gấu mèo đi đến trường quân đội của Tô Cẩm Niên tìm anh.

Sáng sớm Tô Cẩm Niên đang chạy bộ.

Tô Khả gọi điện thoại anh không có nhận, cho nên Tô Khả gọi điện thoại
cho Triệu Lâm, biết được cụ thể nơi chốn, vui vẻ đi đến đó.

Lúc cô tìm được Tô Cẩm Niên, hình như Tô Cẩm Niên không hề có một chút
nào bất ngờ. Mặc dù sắc mặt của anh vẫn như cũ là người lạ chớ tới gần,
nhưng là lần này cũng không có có vẻ bực mình .


Tô Khả an tâm hơn nhiều.

Bởi vì mới vừa chạy bộ, gương mặt tuấn tú trắng nõn của anh thấm đầy mồ
hôi, môi của anh cũng là một mảnh đầy nước, xem ra rất giống thạch hoa
quả, làm cho người ta đặc biệt nghĩ đến muốn cắn một cái.

Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả cười lên, “Cẩm Niên…”

Người của trường quân đội, phần lớn đều là cuộc sống có quy tắc, dù là
hai ngày nghỉ, sinh viên chạy bộ sáng sớm cũng là rất nhiều. Cho nên Tô
Cẩm Niên cùng Tô Khả đứng chung một chỗ, trong nháy mắt trở thành tâm
điểm.

Thậm chí lúc mấy bạn học quen biết Tô Cẩm Niên quen chạy qua bọn họ, còn thổi thổi huýt gió, “Cẩm Niên, sáng sớm có cô dâu tìm nhé.”

“Đi thôi.” Lập tức âm thanh lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên truyền vào lỗ tai Tô Khả.

Tô Khả “a” một tiếng, sau đó, “A, Cẩm Niên, đi đâu?”

Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, kẹo mè xửng rốt cuộc là kẹo mè xửng, thông minh là không có: “Căn tin.”

“À?”

Tô Cẩm Niên hít một hơi, nhịn được muốn bóp chết cô, “Ăn sáng.”

Tô Khả lại nói: “Ai ui, mời tôi ăn sáng thì đi ăn sáng nha, sao phải khó chịu như vậy.”

Tô Cẩm Niên giận đến thiếu chút nữa quay lưng đi, không nhịn được trong lòng lẩm nhẩm: là đếm ngược từ ngày thứ ba mươi.

*

Lần đầu tiên Tô Khả tới căn tin trường quân đội.

Giờ này người trong căn tin cũng không ít, đều tốp năm tốp ba đang ăn ở
bên kia, trò chuyện. Có lẽ là do Chủ nhật nên được nghỉ ngơi một chút.

Tô Cẩm Niên để Tô Khả ngồi xuống một bên không cho nhìn đông tới nhìn
tây rồi sau đó tự mình đi mua đồ ăn, Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên đi mua bữa

ăn sáng, trong lòng liền nhộn nhạo: ai, Hoa Sen Trắng nhà cô lại tự mình mua bữa ăn sáng cho cô.

Mùi vị thức ăn không ngon, thậm chí còn không bằng thức ăn ở căn tin Đại học X, nhưng Tô Khả chỉ cảm thấy đây là món ngon trên đời. Được rồi, Tô Khả tự nói với mình, đây là do trong lòng cô đang tác quái.

Tô Khả vừa ăn xong, Tô Cẩm Niên liền đứng dậy, “Đi thôi.”

“Ôi?” Không phải anh còn chưa ăn xong sao?

Tô Cẩm Niên tức giận, “Chẳng lẽ cô còn muốn trở thành con khỉ sao?”

Tô Khả hớn hở, lập tức tiến lên, vô cùng tự nhiên dắt tay Tô Cẩm Niên. Mới đụng đến tay của anh, liền bị anh hất ra.

Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Niên, ánh mắt đảo qua một lượt, sau đó khóe miệng nhếch lên, sau đó đứng bất động tại chỗ.

“Cô làm sao vậy.” Tô Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn Tô Khả.

“Tôi là người nào của anh?”

“Tô Khả, tôi nói rồi cô phải nghe lời, đi thôi.” Câu hỏi của Tô Khả khiến Tô Cẩm Niên im lặng ngay.

“Tôi rất nghe lời nha, hiện tại tôi liền hỏi anh, tôi là người nào của
anh?.” Tô Khả cố làm như vô tộ, một kiểu như “Không đạt mục đích thề
không bỏ qua”.

Tô Cẩm Niên càng ngày càng cảm giác mình là bê đá tự đập vào chân của
mình. Anh là biết ý tứ của Tô Khả, nhưng thật là anh không nói ra miệng
được.

“Tô Khả.”

“Cẩm Niên, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đây.” Tô Khả tiếp tục cười.

Tô Cẩm Niên khẽ nắm chặt quyền, bởi vì tức giận mà mang tai đỏ ửng lên,
lạnh lùng khạc ra ba chữ, “Bạn gái.” (Tiếng trung là 3 chữ)

Tô Khả thỏa mãn, tiến lên thân thiết khoác tay của anh, “Ai nha, chớ gọi tôi thân mật vậy nha, đi thôi, sẽ hẹn hò ở chỗ nào?”

Mà phía trước, vẻ mặt thanh mai trúc mã của Tô Cẩm Niên đang kinh ngạc đứng sững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui