Lúc Thẩm Phỉ Phỉ biết Thẩm đường thời điểm, cô mười lăm tuổi, anh mười bốn tuổi, lúc đó cũng
qua giai đoạn bị quản lý. Thư 鴀 xán cừ
Thẩm Phỉ Phỉ rất nhớ năm kia khi cô theo mẹ của cô vào nhà của anh ——
Một cái nhà biệt thự bố tầng màu trắng hợp lại, giới hạn hai bên đều là
vườn trồng trọt, đang là mùa hè, hoa cỏ xanh um tươi tốt, nhất là hoa
sơn chi, trắng trắng một mảng lớn, hương thơm cả vườn, thấm vào ruột
gan. (ed: hoa sơn chi hay còn gọi là dành dành)
Đằng trước bên
trái có một hồ nhỏ, hồ trồng mấy bông hoa ly ly nước, bây giờ lá đã to
ra, nụ hoa nhỏ đón gió đong đưa. Cá chép trong đó vui thích lội qua,
thỉnh thoảng nhảy lên, vô số bọt nước tóe lên. Dưới ánh mặt trời chiếu
sáng, đúng là hiện ra nhiều dãy cầu vồng. Trong hồ nhỏ, núi giả san sát, nước từ núi giả chậm rãi chảy vào trong hồ, xao động lăn tăn từng vòng
sóng, nhưng những thứ này đều không hấp dẫn Thẩm Phỉ Phỉ nhất.
Làm cô chú ý nhất chính là người mặc tây trang màu đen, thiếu niên bên cạnh bố dượng của cô!
Dung mạo thiếu niên rất tinh xảo, mặt trái xoan, mắt đào hoa, môi mỏng màu
hoa anh đào, da trắng noãn, mười ngón tay thon dài. Cô nhớ mẹ của cô
từng nói, trong nhà bố dượng có con trai, nhỏ hơn cô một tuổi.
Nhưng anh thực sự chỉ có mười bốn tuổi sao? Mười bốn tuổi mà cao một mét tám? Mười bốn tuổi mà có thể có khí thế áp bức lớn vậy sao?
Lúc này,
anh mặc bộ vest trắng, cười hòa nhã điềm đạm, đôi mắt hẹp dài cũng cong
thành mặt trăng. Khóe miệng của anh cũng khẽ nâng lên, khẽ khom người
với mẹ của cô, vô cùng có lễ phép nói, "Dì, hoan nghênh đã đến."
Lúc ánh mắt liếc về phía cô cũng làm cho tâm cô hơi run lên.
Rõ ràng, là anh đang cười, nhưng vì cái gì mà khiến người ta run sợ?
Sau đó anh nhìn về phía cô, âm thanh êm dịu như sương, "Đây chính là chị Phỉ Phỉ mà bố nói sao."
Cô sững sờ gật đầu, "Xin chào, em trai."
Anh vẫn cười hòa nhã điềm đạm, nhàn nhạt lặp lại lời "Xin chào, em trai"
của cô một lần nữa, cô không biết, dấu câu phía sau này là "dấu chấm
lửng . . ." Hay là "dấu chấm hỏi ?"
Bởi vì giọng nói của anh quá nhẹ, giống như muốn phiêu tán theo gió vậy.
Sau đó anh nói, "Xin chào, chị gái."
Cô hơi khiếp sợ nhìn anh.
Anh vẫn đang cười, cười dịu dàng.
Sau lưng là mảng lớn hoa sơn chi. . . . . .
Rõ ràng là một hình ảnh tốt đẹp, nhưng vì sao làm cho cô, sợ?
Sau khi vào nhà, bố dượng cùng mẹ muốn đi ra ngoài mua chút đồ dùng mới
trong nhà, trước khi đi, bố dượng nói với anh, "Thẩm Đường, chăm sóc tốt cho chị gái."
Anh vẫn nhẹ nhàng nói, "Được, bố."
Vì vậy, bên trong nhà cũng chỉ còn lại có anh và cô.
Cô rất hồi hộp, nhìn lên em trai hòa nhã như thân sĩ trước mặt, rất hồi
hộp. Căng thẳng đến hay tay nắm chung một chỗ, một tờ khăn giấy bị vo
thành giấy vụn.
Anh đi tới bên cạnh cô.
Thân thể cô có chút co lại ở ghế sa lon.
Anh cúi người.
Tim cô đập rộn lên.
Hô hấp của anh ở bên tai của cô.
Đôi con ngươi cô trợn tròn, không biết làm sao.
Anh thổi một hơi vào vành tai của cô, trầm thấp mà hài hước nói, "Chị gái?"
Lần này, cô có thể cộng theo dấu câu phía sau hai chữ của anh rất rõ ràng: "?" .
Giọng nói kia mang theo giễu cợt, giống như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Cô cả kinh ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt của anh, nơi đó không còn che giấu giễu cợt nữa.
Cô nuốt nước miếng, giả bộ không biết mà đáp lại anh, "Ừ, em trai."
Sắc mặt của anh hơi thay đổi, nụ cười mới vừa vẫn giắt trên mép chậm rãi
ngưng trệ, ngưng trệ thành cười lạnh, sau đó nói với cô, "Cô, xứng sao?"
Cô nắm chặt quyền, nhìn chằm chằm anh.
"Cô, xứng sao?" Anh tiếp tục hỏi ngược lại.
Cô cắn chặt môi, "Cậu ở trước mặt chú vẫn luôn làm bộ làm tịch như vậy sao?"
Anh thu hồi tất cả nụ cười, mắt lạnh nhìn nhau.
Cô nói, "Cậu thật đáng thương."
Làm như bị cô nói trúng tâm sự, anh thẹn quá thành giận, xốc cổ áo của cô lên.
Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, cô và mẹ của cô muốn chuyển vào nhà này. Vì để
cho em trai tương lai có ấn tượng tốt với cô, cô cố ý mặc váy dài voan
màu xanh lá có cổ la sem màu trắng mà cô thích nhất, trên cổ áo lá sen
còn nạm hai viên trân châu.
Lúc này bị anh xách lên như vậy, chỉ
nghe hai viên trân châu "cộc cộc" rơi vào đá cẩm thạch trên đất, có thể
nghe tiếng thanh thúy.
Anh nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tức giận, chậm rãi nheo lại, đầy nguy hiểm.
Anh chầm chậm nói, "Chị? Cô, vừa, nói tôi đáng thương?"
Cô nhìn thấy hai viên trân châu lăn trên sàn nhà, cúi đầu nhìn bộ đồ mình
yêu thích nhất bị anh biến thành bộ dáng trước, tức giận gạt tay anh nắm cổ áo cô ra, "Cậu buông ra!"
Sau khi tay của anh bị gạt ra sau, lập tức lại vung lên, lần nữa xách cổ áo của cô lên.
Cô thẹn quá thành giận, muốn đẩy tay của anh ra lần nữa, nhưng cuối cùng
sức lực địch không lại anh, bất luận như thế nào cũng không cách nào
tránh khỏi gông cùm xiềng xích của anh. Đại khái động tác phản kháng của cô quá kịch liệt, chỉ nghe "xẹt ——" một tiếng.
Cổ áo và quần áo cô hoàn toàn bị anh xé hỏng, cổ áo bị rách mắc lại giắt trên cánh tay, ngực trái hoàn toàn lộ giữa không trung.
Thời gian có khoảnh khắc đọng lại.
Không khí trầm lặng chầm chậm chuyển động.
Cô sững hồi, đôi mắt đen nhìn anh cũng từ từ nhiễm sắc thái, cúi đầu nhìn
bộ dáng chật vật của bản thân lộ giữa không gian, khuôn mặt sung huyết
đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi, một tay khác lao một cái tát về phía anh.
Anh vốn là muốn làm cho cô an phận nghe lời đe dọa của anh, nhưng không ngờ xuất hiện tình huống quẫn bách như vậy.
Nhìn bộ ngực cô trắng nõn chưa dậy thì hoàn thiện, giống như bánh bao nhỏ
nhô lên, có thể thoáng thấy được đỏ hồng. Anh đúng là nhìn không dời mắt được.
Trong nháy mắt, bóng dáng một cái tát bay tới anh, theo bản năng, anh đưa tay ngăn cản.
Lại thấy trong mắt cô bốc lửa giận, rốt cuộc có thể thấy rõ một ít nước mắt!
Anh ngẩn người, rất nhanh trấn định lấy lại tinh thần, cúi đầu cười nói,
"Chị gái, đây là muốn quyến rũ tôi? Chậc chậc, thật là có mẹ nào tất
phải có con gái đó nhỉ."
"Bốp ——"
Tiếng một cái tát rõ ràng vang lên trong không khí.
Một tay khác của cô không có bị anh nắm lại, lúc này lơ lửng trong không trung.
Anh bị cô đánh lệch qua.
Đau rát từ gương mặt truyền đến, anh kinh ngạc. Sau đó anh nhìn cô chằm
chằm, nhìn trong ánh mắt cô ứa ra từng giọt từng giọt nước mắt, tâm
phiền ý loạn. (ed: ý chỉ phiền muộn trong lòng)
Chỉ là lúc đó,
anh cảm thấy nước mắt của cô cũng chỉ là nước mắt cá sấu, quá giả dối.
Bởi vì bị tát một cái, lửa giận trong lòng thình thịch tăng lên.
Thiếu niên nóng tính làm cho anh lấy một tay đẩy ngã cô ở trên ghế sa lon,
anh dạng chân ở bên người của cô, hai tay đỡ hai bên hông cô, trên cao
nhìn xuống.
Anh nói, "Chị à, chị đang mời tôi sao?"
Cô kinh ngạc, nhìn Thẩm Đường nâng cô trên không, sắc mặt trắng bệch: "Cậu không thể làm bậy!"
Anh nghiêng cổ nhìn cô, sau đó cười nói, "Hả? Làm bậy? Cái gì gọi là làm bậy thế. . . . . ."
Cô cắn chặt môi, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Anh lại nói, "Chị à, chị là lớn hơn tôi, tất nhiên kiến thức phong phú
nhanh hơn tôi, dạy tôi một chút đi, cái gì gọi là —— làm bậy? Hửm ~" Âm
cuối của anh kéo ra thật dài, giống như là đang giễu cợt.
Cô căng thẳng siết chặt đôi tay, móng tay bất tri bất giác bấn vào trong thịt, lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
"Làm bậy, là chỉ như vầy phải không?" Anh vừa nói vừa đưa một tay ra, đặt ở trên cổ trắng nõn của cô, trượt tới trượt lui.
Hơi hơi ngứa làm cho không rét mà run, cặp mắt không thể tin trợn tròn. Cô
duỗi tay ra, lại bị anh nhan tay lẹ mắt nắm cổ tay lại.
"Hay là như vậy. . . . . ." Anh cúi đầu, thổi một hơi vào mắt của cô.
Ấm nóng mang theo chút ẩm ướt, làm cho mắt của cô khép lại.
Anh cười ra tiếng, "Chậc chậc, thì ra là chị gái không kịp chờ đợi mời tôi làm bậy như vậy."
Lúc này mắt đào hoa của anh híp lại thành hình vầng trăng. Vốn là tay di
chuyển tới lui ở cổ, lúc này chậm rãi từ từ đi vào từ ngực nhô ra của
cô, chậm rãi đi tới nơi cao vút, nắm được nụ hoa nổi lên, đặc biệt giày
vò tới lui như sói đói/
Xúc cảm mềm mại như tơ làm cho lòng anh
khao khát, anh không khỏi nhộn nhạo một hồi, lửa nóng toàn thân đều tập
trung vào một điểm.
"Cút ngay, cút ngay!" Cô muốn đẩy anh ra, "Cút ngay, cút ngay!"
Nhưng vóc dáng hơn một mét sáu làm sao có thể địch nổi vóc dáng đã một mét tám, vả lại là thiếu niên khí huyết dồi dào.
Cô bị anh trói buộc ở phía dưới anh, không thể động đậy.
Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng của cô, trơn bóng óng ánh như ánh sáng màu, giống như thạch hoa quả óng ánh trong suốt, làm cho anh liều mạng
cúi đầu, chiếm lấy đôi môi cô.
Gặm cắn mấy lần, làm như muốn phát tiết lủa nóng ở nơi kia ra.
Cơn đau trên môi truyền đến, thần kinh của cô tê liệt.
Cô bị xâm phạm.
Từng giọt từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, liều mạng muốn tránh thoát xiềng xích của anh, lại bất đắc dĩ ——
Ác ma.
Anh là ác ma!
Trong lúc giật mình, cô rõ ràng cảm nhận được lửa nóng ở một nơi nào đó, đụng chạm ở nơi kia của cô rất nhiều lần.
Cô bị sợ đến không làm chủ được tinh thần.
Cô sợ, rất sợ.
Có ai, có thể cứu giúp cô!
Cứu cứu cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...