Mấy ngày trôi qua, không khí gia đình nhỏ của Tô Khả tương đối hạ thấ. Thêm với vườn trẻ của Tiểu Bao Tử cũng đi học, cả nhà càng thêm vắng lặng.
Tô Khả đang ở bệnh viện, bởi vì Doãn Lạc Hàm muốn sinh con.
Lúc này, người ta ở phòng bệnh Doãn Lạc Hàm tấp nập, khắp nơi đều là bóng dáng thân thích của Doãn Lạc Hàm.
Hơn một giờ sau, rốt cuộc Doãn Lạc Hàm đã sinh, là một thằng nhóc mập mạp, nặng hơn bảy cân. (là ba kí rưỡi)
Lúc tâm niệm từ khuê nữ biến thành thằng nhóc thì Doãn Lạc Hàm không nhịn được rơi một đống nước mắt chua cay, cho nên trước khi cô ngất đi thì câu nói đầu tiên chính là nói với người dì là bác sĩ của cô, "Nhét vào đi, để con sinh lại lần nữa."
Tất nhiên dì Doãn Lạc Hàm trợn mắt nhìn lên trời, sau đó nói tiết mục ngắn này cho mọi người nghe, khiến mọi người cười thật to không ngớt.
Trịnh Diệu Đông rất vui mừng, ôm đứa bé cũng không chịu buông tay, nhưng thân anh là con của người khác, sao giành được với bốn người lớn kia. Rất nhanh thì đứa con nhỏ trong tay anh mới ôm mấy giây liền lưu lạc đến tay của mẹ anh rồi. Bốn người lớn ở bên kia giành giật. Đợi đến khi y tá ôm đứa bé đi thì bốn người lớn vẫn đứng trong hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau.
Bốn người lớn bị Trịnh Diệu Đông đưa về nhà, nói là bên này đã thím Nguyệt chăm sóc, bọn họ ở chỗ này cũng không giúp được gì. Thật ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì này bốn người lớn mà ở lại đây thì sẽ giành con trai cùng anh.
Bốn người lớn làm sao không nhìn ra chút tâm tư của Trịnh Diệu Đông, nhưng nghĩ đến bốn người ở đây cũng chỉ có thể tranh giành, ai cũng không chiếm được tiện nghi, còn ầm ĩ đến cháu ngoan ngủ nên vì thế mà không tình nguyện đi về, trước khi đi còn dặn dò Trịnh Diệu Đông chăm sóc Doãn Lạc Hàm thật tốt, ngày mai bọn họ trở lại. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, ngày mai nhất định phải dời thời gian, sau đó một mình ôm bảo bảo. . . . . .
Tô Khả đang ở phòng bệnh của Doãn Lạc Hàm, nhìn đứa trẻ mút sữa mẹ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, làm cho lòng của Tô Khả cũng mềm mại êm ái.
Doãn Lạc Hàm vừa cho bú sữa vừa nước mắt lưng tròng nhìn Tô Khả, "Khả Khả, chị sinh con trai."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen: "Em thấy rồi."
Doãn Lạc Hàm tiếp tục nước mắt ròng ròng nhìn Tô Khả, "Con trai của em không thể làm con rể chị rồi."
Chuyện cũng đã qua lâu như vậy mà còn muốn Tiểu Bao Tử làm con rể cô hả?
"Khả Khả. . . . . ." Doãn Lạc Hàm nhìn Tiểu Bao Tử trong ngực, hơi mím môi, làm như tương đối uất ức, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, mắt phượng sáng lấp lánh, "Khả Khả, nếu không để hai con trai của chúng ta làm gay đi."
Tô Khả thiếu chút là không có phun ra ba ngụm máu thôi, "Cút chị đi, đừng nói bây giờ con trai của chị còn nhỏ sẽ không đánh chị, trở lại em giúp nó đánh đấy."
Doãn Lạc Hàm kẹp chặt chăn, "Khả Khả. . . . . . Gay vô cùng yêu ——"
"Yêu em gái chị đấy!" Không đợi Doãn Lạc Hàm nói xong thì Tô Khả đã ngắt lời cô, không nhịn được trừng mắt, "Chị nghiên cứu ‘cúc hoa’ ‘dưa chuột’ của chị đi, không cho gieo họa lên con em."
Doãn Lạc Hàm há hốc mồm, muốn nói cái gì đó. Tô Khả lại nói: "Cũng không cho gieo họa con nuôi em!" Sau khi nói xon thì lại nhìn Tiểu Bao Tử non nớt bú sữa mẹ vô cùng vui sướng, "Con trai nuôi, gặp phải mẹ như vậy thì thật sự là con quá đáng thương. Con yên tâm, mẹ nuôi của con là mẹ nhất định sẽ bảo vệ con không phải chịu sự độc hại của mẹ hủ nữ của con."
"Đó là chị. . . . . ."
"Nói nữa thì em đi gọi anh Đông đến, cưỡng dâm chị một trăm lần một ngàn lần."
"Chị. . . . . ."
"Nói cái gì đó?" Trịnh Diệu Đông xách theo một bình thuỷ nhỏ đi vào, "Canh cá trích hầm nấm." Nói xong, cúi đầu nhìn con bú vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt Trịnh Diệu Đông dịu dàng.
Doãn Lạc Hàm nhìn ánh mắt Trịnh Diệu Đông thì không khỏi đẩy anh ra, "Không nhìn thấy em cho bú sữa sao, nhìn chằm chằm nơi nào đấy."
"Cũng không phải là anh chưa thử qua, hơn nữa, con trai che rồi."
Tô Khả sấm sét ầm ầm, hai người này được xác định là người địa cầu sao.
Doãn Lạc Hàm sờ sờ gò má trên khuôn mặt nhỏ của con, "Mặc dù xấu xí một chút nhưng dù thế nào cũng là em đau chết đau sống sinh ra, ai da, nếu sau này không hiếu thuận với mẹ thì mẹ sẽ vứt con xuống một đống mỹ nam đấy."
Trịnh Diệu Đong ở bên cạnh ngổn ngang trong gió, rất nhanh thì mấy chữ âm u phun ra, "Doãn, Lạc, Hàm, em dám!"
"Em. . . . . ." Vừa định nói sao em không dám, nhưng nhìn sắc mặt hung dữ của chồng cô "Nếu em dám nghĩ chuyện bậy bạ đến trên đầu con trai anh thì anh liền ấn em ngã xuống giường một trăm ngày" thì Doãn Lạc Hàm dừng lại, cười gượng, "Đây không phải là nói đùa thôi sao."
"Em biết là tốt rồi."
"Cốc cốc ——" Một tràng tiếng gõ cửa, Tô Khả, Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông đều nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một cô gái đứng ngoài cửa mặc áo len dệt đặt riêng lót trong, áo khoác ngắn tay lửng màu xanh nhạt, ở dưới mặc một cái quần cao bồi bút chì, chân mang đôi giày cao gót Michael không thấm nước
có đế cao năm phân.
Mặt của cô ấy là mặt trái xoan rất cổ điển, dưới lông mày nhàn nhạt là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, có thể thấy được là chải mascara, dưới mũi nhỏ cao thẳng là đôi môi không lớn không nhỏ, lúc này thoa son môi màu hồng thạch hoa qua, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.
Cô buộc tóc dài thành đuôi ngựa, tay cầm một bao nhỏ màu trắng, cười vô cùng vui vẻ, “Hi, Hàm Hàm, rốt cuộc mình cũng tìm được phòng bệnh, chúc mừng cậu thăng chức làm mẹ.”
Tô Khả còn đang kinh ngạc là nào biết người đẹp này thì liền nghe giọng nói người đẹp như chim hoàng oanh vang lên bên tai.
“Phi Phi!” Doãn Lạc Hàm cũng rất giật mình.
Nghe được Doãn Lạc Hàm kêu như vậy thì trong nháy mắt Tô Khả hiểu rõ, người đẹp trước mắt này là ai rồi. Không phải người đẹp trong tâm khảm của Thẩm Đường, chị gái trên danh nghĩa của anh - Thẩm Phi Phi sao.
Nhìn bộ dáng này quả thật xinh đẹp, khó trách khiến người thanh niên Thẩm Đường đẹp trai tài giỏi nhớ mãi không quên.
“Ha ha, nhiều năm như vậy không gặp mà có nhớ mình không?” Thẩm Phi Phi đi vào, “Oa ôi, baby thật đáng yêu.”
“Cậu nằm mơ đi, bóng dáng nhỏ của cậu không trở lại mười năm mà lại còn không biết xấu hổ nói câu này.” Doãn Lạc Hàm rất nũng nịu nói.
“Ha ha, lần trước ở trong điện thoại mà biết được cậu phải sinh, mình nói với Tiểu Phong Phong là thời gian trở về trước mấy ngày, nhưng bên kia còn xảy ra chút việc, cho nên lại đổi thành hôm nay về. Đúng rồi, hai người bên cạnh cậu này, không giới thiệu cho mình một chút sao? Á, người đàn ông này nhất định là chồng cậu rồi.” Thẩm Phi Phi nhìn về phía Tô Khả cùng Trịnh Diệu Đông, đồng thời gật đầu một cái.
Sau đó, nhìn Trịnh Diệu Đông, không khỏi khẽ cau mày, “Nhìn quen quen, giống như Trịnh Diệu Đông là anh họ của Trịnh Duyệt vậy nhỉ.” Thẩm Phi Phi sờ sờ trán, lại nghi hoặc băn khoăn giữa Trịnh Diệu Đông và Doãn Lạc Hàm một hồi, “Thật sự rất giống, đừng nói với mình thật sự là anh ấy…”
“Ặc… Sao lại không thể là anh…” Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm hỏi.
“Ôi… thật là anh sao…” Thẩm Phi Phi kêu lên, lại nhìn Doãn Lạc Hàm, “Hàm Hàm, cậu gả cho Trịnh Diệu Đông sao.”
Doãn Lạc Hàm đỏ mặt gật đầu, “Đúng vậy, người này quá ngốc, mình không gả cho anh ấy thì anh ấy cô độc rồi, mình thấy anh ấy quá đáng thương nên coi như làm một việc thiện thôi.”
“Anh đây nè, anh cưới em mới phải làm một việc thiện đấy.”
“Mẹ nó, anh lặp lại lần nữa!” Doãn Lạc Hàm nổi giận.
“Vốn chính là vậy mà. Em là hồ ly đạo hạnh cao thâm ngàn năm, anh cưới em là cứu vớt vô số đồng bào phái nam đông đảo. Đây không phải là được một việc thiện sao.”
Mắc thấy hai vợ chồng sắp ầm ĩ nên Tiểu Bao Tử trong ngực Doãn Lạc Hàm “ê a” khóc lên. Thì ra là Doãn Lạc Hàm ẵm tư thế không đúng nên Tiểu Bao Tử lập tức ăn không được rồi.
Doãn Lạc Hàm “hừ” một tiếng, lại bắt đầu chăm sóc bảo bảo của cô.
Trịnh Diệu Đông thấy bà xã đại nhân phát oai nên dĩ nhiên là cười hì hì đặt mông ngồi bên cạnh Doãn Lạc Hàm, “Ai ui, bà xã ơi, con của chúng ta thật xinh đẹp, giống như em vậy, em nói có đúng hay không.”
“Cái đó đúng.”
Tô Khả nhìn trời, lúc nãy ai nói con trai mình xấu xí đấy.
Thẩm Phi Phi mím môi cười, “Hàm Hàm, thật ra thì cậu và Trịnh Diệu Đông thật hạnh phúc, hâm mộ chết mình rồi.”
Doãn Lạc Hàm không được tự nhiên đẩy Trịnh Diệu Đông, “Đi đi, trở về phòng làm việc của anh đi, không phát hiện bên này chỉ có một người đàn ông là anh hả.”
“Con anh không phải sao.”
“Con trai anh vẫn là đứa nhỏ, coi là đàn ông được sao. Còn không mau quỳ xuống vấn an.”
“Phải, Tiểu Chủ Tử, nô tì anh tránh ngay đây.” Nói xong thì hôn gò má của Doãn Lạc Hàm một cái, cười híp mắt nói với đám người Thẩm Phi Phi cùng Tô Khả, “Vậy các em nói chuyện đi.”
Ánh mắt Thẩm Phi Phi nhìn Tô Khả, “Haizz, Hàm Hàm cứ lo thân mật cùng chồng của cô ấy, cũng không giới thiệu chúng ta một chút nên chúng ta chỉ có thể tự giới thiệu với nhau thôi. Chị là Thẩm Phi Phi, chào em.” Nói xong thì vươn tay ra.
Tô Khả cười đưa tay ra, hai người nắm chặt. “Em là Tô Khả.”
“Hì hì, tên thật đáng yêu. Á, em đang mang thai cục cưng sao, cảm giác thật hạnh phúc. Chị cũng muốn lập gia đình sinh bảo bảo rồi.” Nói xong, cô vô cùng như đã quen ngồi vào bên cạnh Tô Khả, nhìn bụng Tô Khả nhô ra.
Tô Khả cười gật đầu, “Ừ, đúng vậy, lập gia đình sinh bảo bảo rất hạnh phúc.” Hơn nữa người kia là người mình yêu.
“Thật là tự quen thuộc mà, xem ra mười năm ở nước Mỹ đã làm cậu trở nên phóng khoáng không ít. Nhớ ngày đó cậu đúng là người nhát gan, cả ngày lẫn đêm núp ở phía sau mình. Không ngờ bây giờ cũng có thể tùy tiện nói chuyện hòa nhã với người khác rồi.”
“Thôi đi, dù sao người vẫn phải lớn chứ, không thể cả ngày lẫn đêm cũng dừng tại chỗ mà không lớn nữa, mình như vậy không tốt sao? Thầy của mình cũng nói mình sống hăng hái hơn, xinh đẹp hơn.”
“Nhìn cậu trang điểm như vậy thì đương nhiên được rồi.”
Thẩm Phi Phi cười trêu ghẹo, “Coi như cậu biết điều.” Nói xong thì lại nhìn Tô Khả, “Ôi, bây giờ em mang thai có thể sợ hay không.”
“À, không sợ đâu.”
Thẩm Phi Phi chớp mắt cũng không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, ngẩng đầu lên nói, “Không phải nói sinh con đau bụng đẻ cấp mười sao, suy nghĩ một chút thì chị liền hoảng sợ, em thật sự không sợ sao?”
“Thôi đi, Phi Phi, đây đã là thai thứ hai rồi, sợ gì nữa.”
“Ồ!” Thẩm Phi Phi vô cùng giật mình nhìn Tô Khả, “Thai thứ hai sao?”
Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, “Ừ, em ấy đã sinh một đứa con trai rồi. Oa ui, dáng dấp con trai của em ấy cũng dễ thương, mình tâm niệm là con rễ rồi, nhưng bị thằng nhóc nhà mình làm hỏng rồi.” Nói xong, Doãn Lạc Hàm lại lâm vào trạng thái lệ rơi oán niệm.
“Oa, có thể mang ra cho chị nhìn một chút không?” Một tay Thẩm Phi Phi lôi kéo tay Tô Khả. “Chị rất thích bảo bảo, nhà hàng xóm của chị ở nước Mĩ có một bé gái vô cùng đáng yêu, lúc chớp mắt nhìn người khác thì quả thật chính là phóng điện. Dáng vẻ lúc khóc cũng không phải đáng yêu bình thường. Đúng rồi, cục cưng lớn của em mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi rồi.” Tô Khả cười nói.
“Ừ, chỉ là cậu đừng nhìn con trai em ấy năm tuổi, số tuổi tâm lý cũng không chỉ có năm tuổi đâu đấy. Không phải có một từ gọi là ‘ông cụ non’ sao, chính là nói con trai em ấy đấy. Còn nhỏ tuổi mà phúc hắc, lời nói ác độc.”
“Úi chà chà, bảo bảo như vậy thì đáng yêu nhất rồi, theo như trong tiểu thuyết nói, bảo bảo tuổi như vậy mà đã phúc hắc thì nhất định là thiên tài có IQ 200. Có hình không, có thể cho chị xem một chút không?”
Tô Khả: “…”
Doãn Lạc Hàm nói: “Bảo cậu không nên xem ngôn tình thì đừng ngôn tình thấy chưa, thấy ngu chưa. Quả nhiên vẫn yêu**.” (ed: cứ hiểu chữ ** là gay như chị Hàm vẫn thích.)
“Cậu đi chết đi!” Tô Khả cùng Thẩm Phi Phi cùng lúc nói ra, sau đó liếc nhìn nhau, cười ha hả, “Em cũng không thích tiểu thuyết **. Chị cũng không thích, không tưởng tượng được chuyện hai người đàn ông làm, giữa nam nữ mới có chuyện làm.”
“Giống vậy ạ.”
“Mẹ nó, hai người không có mắt nhìn, cúi sang một bên. Cẩn thận mình bồi dưỡng từng đứa con trai các người thành **.”
“Coi chừng em nói cho anh Đông đấy…” Lúc Doãn Lạc Hàm vẫn chưa nói hết câu thì Tô Khả lành lạnh nói một câu. Doãn Lạc Hàm lập tức im miệng không nói lời nào.
Thẩm Phi Phi đầm drap giường cười ha hả, “Ôi ôi, Hàm Hàm, nhớ khi còn bé cậu là ‘nữ bá vương’, không ngờ cậu bị thằng cha Trịnh Diệu Đông ăn sạch trơn luôn, thật sự là rất buồn cười.”
“Mẹ nó, cậu đừng nói mình, không phải cậu cũng bị Thẩm Đường ăn sạch sao.”
Sắc mặt của Thẩm Phi Phi dừng lại, nụ cười cứng ở trên mặt, trong nháy mắt không nói gì.
Doãn Lạc Hàm tự biết lỡ lời, “Ặc, Phi Phi…”
“Ai ui, mình bị anh ấy ăn sạch ở đâu chứ. Hoàn toàn bởi vì Thẩm Đường là em trai mình có được hay không, thân mình làm chị thì để cho anh ấy làm việc nên làm.” Thẩm Phi Phi nói. “Đúng rồi, thằng nhóc này không có kết hôn sao, nhìn tuổi cũng không nhỏ rồi.”
“Không phải là cậu còn lớn hơn anh ấy một tuổi sao. Cậu còn chưa kết hôn, thân là em trai thì làm sao có thể kết hôn sớm hơn chị gái chứ.” Doãn Lạc Hàm mát lạnh nói một câu, “Hơn nữa, thân là chị của anh ấy, sao cậu có thể không biết em trai mình kết hôn chưa.”
“Đi đi đi.” Thẩm Phi Phi phất tay một cái, tựa như đuổi con ruồi, ánh mắt nhìn đứa bé trong ngực Doãn Lạc Hàm đã nhắm hai mắt lại, đặc biệt ngủ say.
“Để cục cưng cho mình.” Ánh mắt của Thẩm Phi Phi cũng lấp lánh, ánh mắt nhìn Doãn Lạc Hàm tràn đầy mong đợi.
Doãn Lạc Hàm ẵm đứa bé đưa cho Thẩm Phi Phi, Thẩm Phi Phi cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, không dám làm một cử động nhỏ nào, ánh mắt dừng ở cục cưng nhỏ, “Thân thể nhỏ bé thật mềm mại.”
“Chắc chắn rồi.” Doãn Lạc Hàm cười ha hả nói.
Thẩm Phi Phi ẵm đứa bé ngồi một hồi, nhìn một hồi lâu rồi trả lại cho Doãn Lạc Hàm. “Ui ôi, thật sự là không dám lộn xộn, đúng rồi, Khả Khả, em còn chưa cho chị xem hình con trai lớn của em đấy.”
Tô Khả kinh ngạc là cô còn nhớ rõ, nghĩ tới người phụ nữ này đã từng thầm mến chồng của cô, một ngày nào đó sẽ biết chồng của cô là loài cỏ nổi tiếng đã thuộc về cô nên liền rộng rãi lấy điện thoại di động ra, tìm ra tấm hình chụp một mình Tiểu Bao Tử (hình bảo vệ là cả nhà ba người), “Ờ, đây là con trai em.”
Thẩm Phi Phi lập tức đưa đầu tới gần, mắt nhìn tấm hình mà Tô Khả chỉ vào phía trên, một hồi lâu, “Hắc, Tô Cẩm Niên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...