Tháng 11 hàng năm, bộ đội xuất ngũ cũng bắt đầu rời khỏi doanh trại. Mà lúc này đây, công việc của Cố Hoài Việt lại nhiều lu bu lên một cách dị thường, nhất là thay đổi về các chiến sĩ trong sư
đoàn, những
người có
chút nhớ
nhung mà ở
lại sư
đoàn kế
tục lý
tưởng có
lẽ cũng
ảnh hưởng đến việc mà anh đang làm hiện tại đây. Việc an bài những chiến sĩ xuất ngũ, phương
diện này
cũng có một
loạt các
vấn đề đang chờ bọn họ… những người lãnh đạo của sư
đoàn giải
quyết.
Cố Hoài Việt dẫn đầu đội ngũ đi ra cửa, mệt mọi ứng phó với những… chuyện trên quan trường này, hơn
nữa anh
có bản
tính ngay thẳng,
nhất định những người này còn muốn dựa vào quan hệ lại khiến anh càng thất vọng thêm. Mà những chiến sĩ xuất ngũ này cũng khiến cho anh không biết hiện tại mình đang có tư
vị gì nữa.
Ngày đó một mình anh đón một đoàn xe tăng của đại đội, đứng lặng một mình ở cửa nhìn bọn họ ở đó cử hành nghi thức. Đội trưởng cầm tờ giấy trong tay hé ra, anh nhìn
chằm chằm vào tờ giấy thật lâu, sau đó ngẩng đầu quay người đứng trước hàng loạt chiến sĩ hạ khẩu lệnh, “Nghỉ…. Nghiêm..” Anh nhìn bọn họ thẳng thắn lưu
loát hoàn thành hai động
tác này, đội
trưởng cầm tờ giấy trang nghiêm nói, “Đọc tên từng người ở dưới kia, các chiến sĩ nào nghe tên thì lùi về sau một bước.” Nói xong bắt đầu đọc tên, những chiến sĩ đã đọc tên yên lặng không một tiếng động mà lui ra phía sau một bước, mà những chiến sĩ vẫn còn đứng tại chỗ thì vẫn như
cũ giữ
nguyên tư thế
đứng bất động ở đó, dù cho không bị gọi tên cũng có nghĩa là phải cởi quân trang, ly khai những người chiến hữu nơi
đây đã cùng mình bôn ba chiến
đấu ba
bốn năm.
Cố Hoài Việt lẳng lặng đứng nhìn một hồi, chậm rãi xoay người ly khai. Kỳ thực ở trong bộ đội đợi lâu như
vậy,
các thói quen cũng sớm
đã hình thành nên. Thời
gian mới
tham gia quân ngũ, tiểu
đội trưởng cùng trung đội trưởng, liên trưởng rồi đội trưởng đều vui vẻ ăn cơm
nói chuyện
rồi nói
chuyện,
nói về
các tác phẩm
văn xuôi hay là về
gia đình của
mỗi người, chiễn hữu hay anh em, có thể cùng nhau dấn thân cho dù là chảy máu, mất mạng đi chăng nữa. Bộ đội không cần thời gian của bất kỳ ai, câu nói đầu tiên có khả năng đem người ta cất bước đi. Doanh trại bộ đội với kỷ cương
sắt
thép đã đào tạo
nên những
con người
như thế.
Có người hối hận sao? Hối hận trong nhân sinh tốt đẹp của con người chính là tìm được những người chiến hữu cùng chung hoàn nạn, duy trì mãi mối giao tình đó hay sao? Anh
nghĩ rằng
phàm là một
người
quân nhân chân chính đều
sẽ
không hối
hận.
Ngày đó là khi đám lão binh cuối cùng xuất ngũ, thủ trưởng sư
đoàn cũng đi đưa
tiễn bọn họ. Những chiến sĩ xuất ngũ mang một ba lô trên lưng
đứng thẳng ở trước cửa sư
đoàn, bông hoa hồng
ghim ở
trước ngực đang nhẹ nhàng rung động trong gió.
Cố Hoài Việt đứng ở sau cùng nhìn Lưu
Hướng
Đông cùng Cao Tường
ở phía
trưởng
cùng nhóm lão binh này bắt
tay lấy
từng người một, hết sức nghiêm trang nhưng
bỗng
nhiên có một
người chiến sĩ chạy về phía anh.
Người chiến sĩ kia đoan chính làm một cái quân lễ, “Tham mưu
trưởng.”
Cố Hoài Việt nhìn bông hoa hồng trước ngực hắn rồi nói, “Phải về nhà rồi sao?”
“Vâng.” Người chiến sĩ kia gật đầu, che giấu phiếm hồng nơi
hốc mắt, cầm trong tay một thứ giống như
quyển
sách đưa qua cho anh, “Đây là quà tặng của em tặng cho anh cùng chị dâu.”
Quà tặng? Cố Hoài Việt nhận lấy, mở ra nhìn trong chốc lát, thản nhiên nở nụ cười, “Đây là cậu chụp sao?”
“Vâng.” Người chiến sĩ kia gật gật đầu. Cuốn album này ghi lại hình ảnh hôn lễ của Cố Hoài Việt cùng Nghiêm Chân được cử hành trong sư
đoàn, trước
ngày cử
hành hôn lễ
thì Cao chính ủy
có tìm tới
hắn,
nói muốn
để cho
hắn phụ trách chụp ảnh. Trước khi hắn nhập ngũ là người thích chụp ảnh, rất thích cái ngành này. Sửa sang lại một số thứ tính chờ Nghiêm Chân sinh đứa nhỏ thì đưa
qua như quà tặng nhưng lại không nghĩ rằng đứa nhỏ còn chưa
có sinh ra thì hắn
đã phục
viên rồi.
Cố Hoài Việt khép cuốn album lại, nhìn người chiến sĩ trước mặt. Anh vốn định thay hắn sửa lại quân hàm, nhưng
khi nhìn lại
quân hàm trung tá thì khoảng
trống
kia làm cho anh phục
hồi lại tinh thần. Anh dừng một chút rồi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Hãy nhớ kỹ, cậu từng là một người quân nhân.”
“Vâng.”
Người chiến sĩ kia làm một cái quân lễ, xoay người chạy bộ trở lại đội ngũ, đứng trước cửa sư
đoàn.
Lão binh xuất ngũ là chuyện cuối cùng cần phải làm hôm nay, trong khoảng thời gian này bởi vì công việc nên Cố Hoài Việt vẫn rất ít khi về nhà. Mà nay khi mở ra album kia, nhìn đến người vợ xinh đẹp điềm tĩnh khoác áo cưới cười đến rạng ngời cùng đứa con đang hân hoan kia làm
cho anh cảm
thấy
mình thật
may mắn.
May mắn
chính mình còn có một
mái nhà để
trở về.
Trong nhà cửa đang mở lớn, bạn nhỏ Cố Gia Minh đang ngồi giữa nhà cùng Tiểu Đồng nhà hàng xóm chơi
cờ, hai
đứa trẻ đều mang bộ dạng thâm trầm. Cố Hoài Việt nhìn vào cũng không quấy rầy hai bé, trực tiếp lướt qua mà đi vào phòng bếp. Tại phòng bếp tràn ngập mùi đồ ăn, nhưng
chủ nhân
làm nên những
món ăn này không phải
Nghiêm Chân mà là Thím Trương cố ý từ thành phố C tới đây chiếu cố Nghiêm Chân. Nghiêm Chân đã
mang thai được
8 tháng, Cố
lão phu nhân lo lắng
một
mình cô vất
vả khi
vừa chiếu cố Gia Minh vừa đi dạy học nên để cho Thím Trương
tới đây
hỗ trợ.
Cố Hoài Việt cởi áo khoác ra, đi vào phòng bếp, “Thím Trương,
để cháu
làm cho.”
“Không cần.” Thím Trương
không cho anh nhúng tay vào, chính mình lưu
loát làm mấy
món ăn được
rồi.
Cố Hoài Việt cũng biết tính tình thím Trương,
cười cười rồi đi vào phòng ngủ. Động tác đẩy cửa phòng ngủ ra của anh rất nhẹ, bởi vì trong khoảng thời gian này vào buổi tối cô ngủ không được tốt. Ban đêm ngủ không tốt nên ban ngày rất dễ dàng mệt mỏi rã rời, bình thường có khi ngồi cũng có thể ngủ được.
Quả nhiên, thời điểm anh đi vào Nghiêm Chân đang
tựa vào
đầu giường, nhắm mắt lại như
đang ngủ
say. Tóc dài cũng đã cắt
đi không ít, mái tóc mềm
mại vây
quanh cổ
cô, làm nền
cho khuôn mặt
khéo léo cùng dịu
dàng kia của
cô. Bỗng
nhiên cô giật
mình, tấm
chăn mỏng
đắp
trên đùi cũng theo động
tác của
cô mà trượt
xuống dưới. Cố Hoài Việt bước nhanh đi qua, đem tấm chăn nhặt lên, một lần nữa đắp lên cho cô.
Có lẽ động tác của anh có chút mạnh, mà cũng có lẽ là do hương
vị của anh đã rất quen thuộc với cô nên khiến cô hoảng hốt mà mở mắt ngay. Nhìn người kia gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời có chút thần thần.
Khoảng cách thân mật quá gần, ngay cả hô hấp đều cảm giác được.
Đối diện với cô một lát, thấy cô còn không có tỉnh lại, Cố Hoài Việt cười nhẹ, đơn
giản trực tiếp hôn cô một chút, “Choáng váng sao?”
Khuôn mặt của Nghiêm Chân lập tức đỏ lên, cô đẩy anh ra lại bị tay anh ôm lấy, kéo vào trong lòng. Nghiêm
Chân không thể
giãy dụa,
chỉ có
thể bật cười, “Không chê em mập sao?”
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn cô, “Em cho rằng hiện tại em rất nặng sao?”
Nghiêm Chân không nói gì. Cô có chút buồn bực, rất nhiều người phụ nữ trong khi mang thai đều béo lên không ít, việc khôi phục sau hậu sản cũng thực khó khăn. Mà trước mắt Nghiêm Chân còn không có
phiền não
này, bởi
vì cô trừ
bỏ cái bụng
đang lớn
lên quá cỡ
này thì những
nơi khác trên người cô cũng không tăng lên được ký thịt nào.
“Đây là cái gì?” Cô lấy cuốn album, mở ra, liếc mắt nhìn, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Cố Hoài Việt nhìn cô. Bởi vì cô mang thai nên trên
cái mũi của
cô nổi
lên hai ba chấm
li ti, mỗi
khi cô chau mày thì anh lại
muốn hôn
cô. Hôn… hôn… thật
dễ
dàng… Khụ
Khụ… cho
nên Cố
tham mưu trưởng thật cố gắng khắc chế loại ý nghĩ này, anh cầm lấy cuốn album đưa
một tấm rồi lại một tấm qua cho cô xem.
Lật qua lật lại, Nghiêm Chân không khỏi thở dài.
“Làm sao vậy?”
“Em hiện tại có phải là không đẹp bằng khi đó không?” Thích chưng
diện là
thiên tính của
phụ nữ, cô giáo Nghiêm cũng không
ngoại lệ.
Mà Cố tham mưu
trưởng chẳng sợ EQ lại thấp, cũng biết đáp án của loại vấn đề này là gì, “Làm sao có thể,” Anh cười.
“Nhưng lúc đó em cũng
gần ba
mười tuổi rồi.” Tuy rằng đáp án của thủ trưởng đã trấn an cô nhưng
Nghiêm Chân nghĩ đến
số tuổi của mình mà cũng có chút phiền muộn.
“Chẳng lẽ anh trẻ tuổi hơn
so với
em sao?” Cố
Hoài Việt
bật cười, “Đừng quên, qua ba năm nữa thì ông xã của em cũng đến cái tuổi 40 rồi đấy.”
Nghiêm Chân nghe vậy cũng thản nhiên nở nụ cười.
Xem ra thời gian sẽ không rộng lượng đối với bất kỳ ai.
Ba mươi gây dựng, bốn mươi
chững chạc, năm mươi
thuận buồm xuôi gió, sáu mươi
biết số mệnh, nào có mấy người thọ trên bảy mươi
tuổi mà
còn có thể
có một
người như
vậy làm
bạn.
Đây coi như là phúc khí của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...