Quân Hôn Bí Mật

Dỡ vật tư xuống, chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng.

Không chỉ có những
người ở lâu dài trong đội biên phòng đến
đây, còn có tham mưu trưởng từ sư đoàn A từ xa hạ cố đến thăm, bữa cơm này dù
thế nào thì cũng phải phải phong phú một chút chứ.

Triệu Văn Giang đã cùng tiểu đội bếp núc đánh
tiếng tốt lắm, Bàng Khải vừa đi vào liền thấy, vẫn nhịn không được răn dạy cậu
ta một tiếng, "Cậu trước đây định suất ăn như thế nào mà giờ lại làm vậy?
Cậu lại muốn mức tiêu chuẩn thức ăn vượt chỉ tiêu nghiêm trọng sao, cơm của mỗi
người hai mươi đồng tiền thì làm sao trụ được hả?"

Triệu Văn Giang ngượng ngùng cười, "Đội
trưởng, tình huống hôm nay không phải đặc thù sao?"

Khó có khi nào thấy được những người phương Bắc
cởi mở này có thời điểm nhăn nhó.

Bàng Khải cũng lười huấn cậu ta, trước khi đi
dặn dò nói, "Khẩu vị chú ý nhẹ."

"Vâng!" Mọi người của tiểu đội bếp
núc đồng loạt đáp.

Bàng Khải cùng Cố Hoài Việt đi thị sát doanh
trại, Nghiêm Chân một mình chậm rãi đi tới trước thao trường trong doanh trại.

Kỳ thật nơi này phong cảnh rất đẹp, ngay cả khi khu vực này có độ cao còn vượt hơn
4000m so với mặt biển, từ nơi này nhìn xuống phía dưới, có thể thấy mây mù lượn
lờ, giống như đặt mình trong tiên cảnh.

Nghiêm Chân cười cười, lùi cái thân ảnh đang
do thám về, tầm mắt đảo qua, thấy một người lính đứng cách đó không xa, vẫn
không nhúc nhích.

Cô không khỏi tò mò, đề cao thanh âm hỏi,
"Cậu đứng ở chỗ này làm gì thế?"

Cậu lính kia đi ra cung kính làm quân lễ, nhìn
Nghiêm Chân, lại có chút ngượng ngùng, "Liên trưởng mệnh lệnh cho tôi đi
theo chị dâu, ở chỗ này đường xá trơn trượt, sợ chị bị té xuống."

Triệu Văn Giang này!

Nghiêm Chân lắc đầu, ôn nhu cười với cậu lính
kia, "Vậy cũng tốt, cậu liền mang tôi đi dạo xung quanh liên khu 7 của mọi
người đi."

Nơi đóng quân rộng như vậy, thấy rõ ràng được ở
chính giữa kia chính là cột cờ đỏ năm sao phất phới tung bay. Lá cờ đỏ năm sao
này độc đáo ở chỗ là nó được vẽ trên một tảng đá phía trên bệ, nhìn gần như là
một cái ao lồi lên, nhưng nhìn từ xa lại rất đẹp.

Nghiêm Chân không khỏi ngạc nhiên mà hỏi,
"Ai vẽ lá cờ đó vậy?"

Cậu lính Tiểu Vương nói, "Đây là Kiều tiểu
đội trưởng vẽ lúc trước nhưng năm trước anh ấy vừa mới giải ngũ." Tiểu
Vương cười cười rồi lại nói, "Hai khối đá trên bệ là liên trưởng cùng
chúng tôi trong một lần hành quân đem về, để xếp thành hình cũng tiêu phí mất mấy
ngày đó."

Nghiêm Chân khẽ cười, thì ra khắp vùng cao
nguyên này còn có nhiều con người thần kỳ như vậy.

Đi thăm ký túc xá của bọn họ, Nghiêm Chân đi dọc
theo cầu thang xuống phía dưới. Tiểu Vương luôn đi theo phía sau cô, sợ cô
không cẩn thận mà trượt chân. Nói thật cô cũng lảo đảo vài lần, Tiểu Vương từ
phía sau đỡ lấy cô, đỡ cô đứng vững rồi lập tức buông tay.

Đây là chiến sĩ nơi này, những người lính bọn
họ thật cẩn thận, chỉ sợ cô không thoải mái.

Thời điểm sắp đi đến cuối cầu thang, Nghiêm
Chân thấy cách đó không xa Cố Hoài Việt cùng Bàng Khải đang đi tới đây. Hai người
nói chút gì đó, sau đó Cố Hoài Việt đi tới chỗ cô.

Nghiêm Chân không tự giác đi nhanh vài bước, Cố
Hoài Việt nhíu nhíu mày, vươn tay đến nhưng vẫn dặn cô, "Em đi chậm một
chút."

Lúc này cô nhớ ra phản ứng khi lên trên cao
nguyên của cô mới thoáng giảm bớt một chút, không thích hợp đi nhanh như thế.

Nghiêm Chân nhìn anh vươn tay sửng sốt một
chút, khóe miệng hơi hơi cong lên, nắm tay anh thuận lợi đi hết cầu thang.

"Em có lạnh hay không?" Anh cầm tay
cô, hai tay lạnh như băng, không cảm giác được cái gì.

Nghiêm Chân cười cười, rụt cổ lại, "Vâng,
hơi lạnh."

Nhiệt độ mùa đông ở nơi này có thể xuống dưới
-30 độ, hiện tại dù chưa đến thời điểm lạnh nhất nhưng so sánh với thành phố C,
coi như là tiết trời lạnh nhất trước nay chưa từng có.

Anh nhìn cô, cười nhẹ.

"Tiểu Vương, ra phía sân sau chuyển ít củi
lửa đến."

Tiểu Vương tuân lệnh rời đi, đi đến nửa đường
lại bị anh gọi lại, "Lại đi tới nhà bếp một chuyến nữa."

Nghiêm Chân không khỏi tò mò, "Anh muốn
làm gì?"

"Em không phải lạnh sao?"

Nghiêm Chân gật gật đầu.

"Cho nên anh tìm cho em một nơi tránh rét
đây."

Cái nơi tránh rét kia là một căn bếp nhỏ hẹp
chỉ có 7-8 mét vuông như thế này. Nghiêm Chân đứng ở cửa, sửng sốt một chút.

Tiểu Vương ôm mớ củi vừa mới nhặt vào cửa, Cố
tham mưu trưởng vén tay áo, ngồi xuống ghế chuẩn bị nhóm lửa. Anh lấy ra một ít
giấy báo bỏ vào, rồi sau đó lại thêm vào mấy nhánh củi, chỉ chốc lát sau lửa

nóng bốc lên, chỉ cần cách một khoảng cách gần thì có thể cảm giác được sức
nóng của ngọn lửa đang cháy kia.

Nghiêm Chân không tự giác tới gần, Cố Hoài Việt
nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay bắt được cánh tay của cô, Nghiêm Chân sửng sốt.

"Em tới gần ngọn lửa như vậy, cẩn thận
cháy quần áo bây giờ." Anh đem ghế dựa đặt ở bên người mình, Nghiêm Chân
do dự một chút, đi tới đó ngồi xuống.

Tiểu Vương ngồi ở đó bỏ thêm củi vào trong bếp,
Nghiêm Chân nhìn tư thế ngồi không thoải mái của cậu ta, liền đi qua lấy một
cái ghế nhỏ khác cho cậu ta ngồi.

Tiểu Vương ít khi nào nhận được đãi ngộ như thế
này nên khẩn trương không biết nên phản ứng như thế nào, nhanh chóng di chuyển
thân mình liên tục lùi ra sau. Nghiêm Chân bị phản ứng dị thường này của cậu ta
làm cho ngạc nhiên, không biết nên nói như thế nào cậu ta mới có thể thả lỏng.

"Tiểu Vương, còn phải đưa cho cậu khẩu lệnh
sao?" Nghiêm Chân cười nói, "Một hai ba, ngồi?"

Tiểu vương vào thế quẫn bách, nhưng vẫn phải
đem mông di chuyển đến ngồi trên ghế.

Bỗng nhiên Tiểu Vương gõ đầu một cái, nghĩ tới
một chuyện trọng yếu nào đó, “Quên mất, còn chưa cho vật nuôi ăn a!" Nói
xong nhanh như chớp chạy vụt ra ngoài, Cố Hoài Việt gọi cậu ta lại, "Cậu đi
cho con chó trong doanh trại ăn sao?"

"Vâng." Tiểu Vương lúng ta lúng túng
đáp.

Cố Hoài Việt nhất thời hứng thú, "Cậu cho
nó ăn xong thì dắt đến đây."

Nhìn bóng dáng Tiểu Vương nhanh chóng rời đi,
Nghiêm Chân không khỏi cảm thán, "Tuổi trẻ thật tốt."

“Cậu ấy đang khẩn trương." Cố Hoài Việt nở
nụ cười, thấp giọng nói, ngọn lửa chậm rãi dấy lên, có vài tia sáng thản nhiên
xẹt qua trên mặt anh, soi rõ hình dáng góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt kia.

Bình thường, ở trong mắt Nghiêm Chân thì biểu
tình của anh cũng rất ít, thường xuyên là khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng từ
khi đến nơi đây, từ khi bước vào liên khu 7 này thì biểu tình trên khuôn mặt anh lại nhu hòa rất
nhiều.

"Nơi này đại bộ phận binh lính đều rất ít
khi về nhà, một năm trở về một lần thì đã xem như là thường xuyên rồi. Ở thời
điểm khi anh còn làm tân binh vẫn truyền lưu một câu này." Cố Hoài Việt
nói, "Vào Tây Tạng, chẳng khác nào vào miếu hòa thượng."

Nghiêm Chân khẽ cười, "Nơi này vốn không
có người phụ nữ Tây Tạng nào sao?"

Anh chậm rãi lắc lắc đầu, "Không có, nơi
này độ cao so với mặt biển rất cao, đường xá lại xa, địa hình cũng không được tốt
lắm, bình thường chẳng có cô gái nào đến đây đâu."

Cho nên nói đừng nói một năm, cho dù hai năm
những người lính này cũng chưa từng thấy qua phụ nữ.

Nghiêm Chân đến, quả thật làm cho bọn họ vừa mừng
vừa sợ.

"Vậy còn anh?" Yên tĩnh trong một
cái chớp mắt, Nghiêm Chân bỗng nhiên mở miệng.

"Sao em?" Anh dùng cái móc khều củi,
bên trong phát ra tiếng tách tách thật nhỏ, nên anh không thể nghe rõ câu hỏi của
cô.

Nghiêm Chân dừng một chút, mới hỏi lại một lần
nữa,"Vậy anh ở trong này tham gia quân ngũ, có phải cũng có một thời gian
rất lâu không thấy được... người bên ngoài hay không?"

Cô lặng lẽ thay đổi khái niệm, đem hai chữ phụ
nữ nuốt xuống, nhưng Cố Hoài Việt làm sao lại nghe không rõ. Anh sửng sốt một
chút, rồi sau đó chậm rãi cười,"Thời gian anh ở đây so với bọn họ còn dài
hơn nữa mà."

"Sao cơ?"

"Sau khi đến Tây Tạng, lại nhìn thấy người
phái khác lần nữa đã là chuyện của ba năm sau."

Anh có ba năm không nghỉ phép, ba năm năm mới
đều trôi qua ở trạm gác. Cuối cùng Cố lão gia cùng mẹ Cố không còn chút kiên nhẫn
nào nữa, một cuộc điện thoại gọi đến trạm gác đem anh lôi trở về. Dù vẫn lấy bừa
cái cớ là "mẹ anh bị bênh" như vậy nhưng anh vẫn tin.

Lúc trẻ tuổi luôn tâm cao khí ngạo, luôn nghĩ
mình đủ mạnh, khát vọng đi được càng xa càng tốt. Anh nghĩ đến anh dốc sức luyện
ba năm nắm vững thành thục các kỹ năng hạng mục quân sự liền có thể cứng cáp
đao thương bất nhập, kỳ thật là bằng không. Trên đời này luôn có một thứ nào
đó, có thể không cần tốn nhiều sức cũng khiến cho con người ta không làm được.

So với vũ khí thì cái gì có lực sát thương hơn?
Cảm tình, bất luận là thân tình, hữu tình, hay là... Tình yêu.

Khi anh lấy lại tinh thần, Tiểu Vương đã đem chó
dắt qua đây. Không phải là loại chó đặc thù gì, là một con chó chăn cừu Đức, một
thân vàng óng.

(Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc giê hay bẹc
giê), phiên âm từ tiếng Pháp berger
cũng có nghĩa là chó chăn cừu.http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%B3_ch%C4%83n_c%E1%BB%ABu_%C4%90%E1%BB%A9c )

Nghiêm Chân tò mò tên của nó, "Nó thật sự
gọi là Uy Phong?"

Nhìn thấy Nghiêm Chân lần nữa xác nhận lại cái
tên này, Tiểu Vương còn có chút câu nệ đáp, "Vâng, là tôi đặt cái tên này
cho nó. Nó rất lợi hại, trong các trận đấu giữa những chú chó trong quân khu,
thật nhiều hạng mục kỹ năng đều so với những chú chó khác ưu tú hơn!" Vừa
nói đến chuyện này, trên mặt Tiểu Vương hiện ra một tia kiêu ngạo.

Cố Hoài Việt cúi người, nhìn con chó này, anh đem
quả bóng trong tay Tiểu Vương đánh ra ngoài, Uy Phong lập tức tung người bỏ chạy,
ngậm trở về.


"Cậu nuôi bao lâu rồi?" Cố Hoài Việt
hỏi.

"Mười một tháng."

Anh nở nụ cười,"Uh, không tồi.”

Tiểu Vương lôi kéo sợi xích, Nghiêm Chân ngồi
xuống, lấy tay thử thăm dò sờ sờ lông Uy Phong. Con chó Uy Phong này lập tức
run lên một chút, lắc lắc cái đuôi, phóng xuất ra tín hiệu "muốn sống chớ
lại gần".

Nghiêm Chân lập tức rụt tay về, vẻ mặt tiếc nuối
nhìn Uy Phong. Không những thế con chó kia còn khuyến mãi thêm cho cô một cái
liếc mắt, rồi sau đó khinh thường khoắt mông, đi về phía Cố Hoài Việt, còn giống
như làm nũng cọ cọ ống tay áo của anh.

Lần này, Nghiêm Chân càng thêm phiền muộn.

Tiểu Vương nghẹn cười thực sự vất vả, Cố Hoài Việt
nhìn cô rồi nói, "Em vươn tay lại đây đi."

Nghiêm Chân vươn tay, còn chưa hiểu chuyện gì,
anh đã nắm lấy bàn tay cô rồi kéo tới gần Uy Phong, thấy nó không có kháng cự,
Cố Hoài Việt mới chậm rãi buông tay ra. Nghiêm Chân rốt cục cũng đụng được đến
lông của chú chó Uy Phong, cảm giác mềm mại cùng tính cách kiêu ngạo của nó thật
là tương phản.

Cố Hoài Việt tiếp nhận bánh bao trong tay Tiểu
Vương, nhét vào trong tay Nghiêm Chân, "Em thử cho nó ăn xem."

Chó trong quân đội cũng có thức ăn tiêu chuẩn
chuyên môn, bánh bao này chỉ có thể tính đồ ăn vặt của nó, thời điểm đói bụng
thì chỉ để ăn tạm thôi.

Nghiêm Chân bẻ ra một miếng nhỏ, đưa đến bên
miệng của nó. Chú chó tất nhiên thực không thích ứng với phương thức cho ăn như
cho đứa nít ranh ăn cơm này của cô, nhưng mỹ thực ở ngay trước mặt, vẫn ngửi ngửi
rồi ăn lấy.

Nghiêm Chân thật vui vẻ nhìn Cố Hoài Việt, anh
nhẹ nhàng vuốt bộ lông óng ả của Uy Phong và nói, "Cho nó ăn đồ ăn là bước
đầu tiên để tiểu động vật loại này phục tùng, cũng là bước quan trọng nhất."
Nói xong anh còn cười cười, "Nhưng giống đại gia hỏa này, cũng không phải
ai cũng có thể cho nó ăn đâu."

Chó ở trong quân đội cũng không giống với chó
thường ở ngoài nha, treo trên người cái từ
‘quân’ liền giống như xương cốt trong người là của bộ đội vậy.

Nhưng trong đầu của Nghiêm Chân bỗng nhiên
theo bản năng lặp lại mấy chữ: cho nó ăn…

囧.

Hôm nay không phải ở quân khu này mở đại hội,
chỉ là cùng nhau ngồi ăn cơm một bữa. Không, tiêu chuẩn này còn cao hơn ăn liên
hoan xa rất xa, khó trách đội trưởng Bàng Khải Bàng muốn giáo huấn Triệu Văn
Giang.

Chuyện tiếc nuối duy nhất là trên bàn này
không có rượu, ngay cả chai bia cũng không có! Đây là việc mà Triệu Văn Giang
đã nói trước với đội trưởng của đội bếp núc, bởi vì thân thể của Bàng Khải không
tốt cho nên đêm nay ăn liên hoan không uống rượu. Tuy rằng các anh em ở đây cảm
thấy vô cùng hưng chí, nhưng cũng phải nhịn.

Nhưng Bàng Khải nhìn thấy bàn ăn liền nở nụ cười,
đẩy đẩy Triệu Văn Giang nói, "Tiểu tử cậu, dù sao hôm nay thức ăn cũng đã
tiêu phí rồi còn gì, mấy bình rượu thế còn luyến tiếc sao?"

Triệu Văn Giang đứng lên, cung kính làm quân lễ,
"Báo cáo thủ trưởng, đêm nay ăn liên hoan không uống rượu, không được uống
rượu mà chỉ được uống nước lọc!"

Nói xong, một hạt đậu phộng bắn trúng đầu của
hắn.

Bàng Khải tức giận, "Đi, lấy rượu!"

Triệu Văn Giang lại không sợ chết nói, "Muốn
uống rượu cũng được, các chiến sĩ chúng tôi đây thương lượng một chút, đội trưởng
anh hát một bài liền dâng bình rượu cho anh uống!"

Hắc, Bàng Khải nhất thời trượt khỏi ghế. Đám
tiểu tử này, còn cất giấu rượu không đem lên uống, anh cũng đã nhiều lần ở đây
noi này luôn được uống rượu mà.

Anh suy nghĩ một lúc, Bàng đội trưởng đẩy đẩy
Cố Hoài Việt, "Cậu đi."

Cố tham mưu trưởng bình tĩnh đáp, "Tôi
không uống rượu."

"Vậy cậu cũng phải hát." Bàng Khải
nói, "Tôi sẽ hát bài hát mà cậu hay hát đấy."

Bài hát mà anh ấy hay hát? Nghiêm Chân nhất thời
thập phần tò mò.

Việc này là có điển cố, thời điểm khi Cố tham
mưu trưởng vẫn là một người lính trinh sát có quân hàm thấp, luôn ẩn núp chờ
phân phó thì có đoàn văn công được phái đến đồn biên phòng này để biểu diễn văn
nghệ với mục đích … phát huy tinh thần thăm hỏi.

Nói là phát huy tinh thần thăm hỏi nhưng những
người trong tổ văn nghệ này căn bản sẽ không thể diễn liên tục trong 3 tiếng của
bữa tiệc tối được, còn phải từ trong đoàn biên phòng bắt thăm vài chiễn sĩ lên
tham gia cho đủ số lượng. Đội trưởng vung tay lên, mỗi tiểu đội đều phải chọn
ra hai người. Mà Cố tham mưu trưởng của tổ trinh sát là một trong hai người bắt
trúng, người còn lại là Liên trưởng, liên trưởng là xung phong nhận việc mà đi
lên. Mà người kia là Cố Hoài Việt, tại sao phải đi lên… chính là —— bắt thăm.

Xét thấy Cố tham mưu trưởng trầm thấp im lặng,
lãnh đạo của đoàn văn công an bài cho anh là giọng nam đơn ca, còn dặn anh phải

hát cho tốt, bởi vì buổi diễn này có thủ trưởng làm khán giả.

Trường hợp này đúng là khả năng chết rất lớn.

Tất cả mọi người đều khuyến khích anh, đều
tích cực đề cử ca khúc cho anh.

Nhìn đến một loạt ca khúc trên danh sách, Cố
Hoài Việt đầu tiên là nhướng mày, "Sao cái nảo cũng đều tục tằng như vậy
chứ." Cái gì tình yêu chứ, từ ngữ ý nghĩa thế này có thể hát trong buổi tiệc
này được sao?

Cuối cùng vẫn là liên trưởng ra mặt, cống hiến
ca khúc mang đậm sắc quê hương —— dân ca thảo nguyên.

Đêm đó diễn xuất thực thành công, đội trưởng
cùng đi với lãnh đạo cùng nhau làm khán giả xem diễn xuất của đoàn văn công. Đợi
cho Cố Hoài Việt hát xong rồi, đội trưởng quay đầu đến hỏi thủ trưởng cảm giác
như thế nào.

Thủ trưởng gật gật đầu, nói một câu làm cho đội
trưởng khó quên, "Rất hay, đúng là rất hay. Nhưng đây là chiến sĩ bị lừa rồi
sao, sao lại đi hát bài hát của thảo nguyên thế này chứ?”

Bàng Khải kể lại sinh động như thật, Nghiêm
Chân nghe xong cũng nhịn không được cười lên một tiếng.

Cái này tốt lắm, các chiến sĩ đem ánh mắt nhắm
ngay Cố Hoài Việt, còn gọi thêm "Chị dâu cùng nhau hát đi!"

Nghiêm Chân chịu không được sự nhiệt tình của
các chiến sĩ, nhìn về phía Cố Hoài Việt

Vẻ mặt của anh vẫn thật nhu hòa, đây là một loại
đắm chìm trong ký ức cũ mới có thể xuất hiện cảm giác nhu hòa như thế, thậm chí
còn mang theo một chút dung túng. Anh quay đầu đi đến, nhìn cô rồi cầm tay của
cô và nói, "Em hát được không?"

Cô còn có thể nói không sao?

Bài hát được yêu cầu dưới sự hò reo của các
chiến sĩ là “Yêu thương ngọt ngào”, da mặt của mọi người ai cũng hồng hào mà
Nghiêm Chân càng không phải nói, da mặt cô đã sớm hồng thấu .

(bài
hát được nhắc tới : http://.youtube.com/watch?v=VDy4PO4grK8 )

Nhưng không khí cũng náo nhiệt lên, Triệu Văn
Giang đưa tay chèn ép mới đình chỉ được sự ồn áo của các chiến sĩ, hát lên bài
hát tự cải biên 《tam đại kỷ luật, bát hạng chú
ý 》
được xem như là thần khúc, "Cách mạng quân nhân người
người muốn có vợ, anh muốn tôi cũng muốn, làm sao mà có nhiều như vậy! Tuân thủ
kỷ luật một người phát một cái, không nghe lời phạt cả vợ nha.”

Nghiêm Chân nghe xong cơ hồ mặt nóng lên.

Cố tham mưu trưởng cũng không đứng dậy, chính
là bất đắc dĩ cười cười rồi nói nhỏ, “Mấy tên nhút nhát này..”

Rượu cũng đã uống rồi. Uống rượu làm ấm người,
lại càng ấm lòng người.

Nằm ở trên giường, Nghiêm Chân nhớ lại một
ngày này, nhất thời liền cảm giác thực thần kỳ.

Mấy tháng trước cô còn không nghĩ tới, sẽ có một
ngày như vậy, mình sẽ nằm ở trong này, lẳng lặng lắng nghe tiếng gió gào thét ngoài
cửa sổ, cảm thụ được độ ấm của lòng người ở nơi đây.

Nghe Triệu Văn Giang nói, bọn họ đem hai phòng
ấm nhất trong doanh trại cho mọi người nghỉ ngơi, từng phòng đều có một cái bếp
Sơn Tây, sưởi ấm. Một cái để cho Bàng Khải, một cái khác là để chỗ hai người.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Chân đưa tay nắm lấy khăn
trải giường, trong lòng bàn tay nóng đổ mồ hôi. Khẩn trương! Nhưng khẩn trương
cái gì chính cô cũng không biết!

Cô trở mình một cái thì tiếng mở cửa vang lên,
cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, làm cho Cố Hoài Việt đang đẩy cửa vào cũng
sửng sốt một chút.

"Em làm sao vậy, không thoải mái?"
Phản ứng lại được, anh rất nhanh đã hỏi lại.

"Không, không phải." Nghiêm Chân lắc
đầu, sắc mặt đỏ hồng.

Cố Hoài Việt chăm chú nhìn cô vài giây, bỗng
nhiên nở nụ cười. Anh nhớ tới câu cuối cùng mà Bàng Khải nói với mình—— Cậu đêm
nay là người hạnh phúc nhất trong toàn doanh trại nha. Bởi vì, cậu có vợ ở bên
cạnh!

Anh lúc ấy chỉ nở nụ cười, vẫn chưa nói thêm
cái gì. Giờ nhìn thấy cô thì mới chợt nhớ đến, từ khi nhận giấy chứng nhận kết
hôn tới nay thì tính ra bọn họ là lần đầu
tiên ngủ chung giường đi, bỏ qua lần có Cố Gia Minh nằm giữa thì chắc chắn đây
là lần đầu tiên.

Khó trách cô ấy lại khẩn trương như vậy.

"Em ngủ đi."

"Vâng." Biểu tình bình tĩnh của anh làm
cho cô thả lỏng, nằm cuộn mình vào trong chăn, gói kỹ lưỡng.

Chỉ chốc lát sau đèn cũng được tắt đi, trong
bóng tối cô có thể nghe được tiếng anh cởi quần áo. Chờ một lát sau, mới yên lặng
đi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh,
lúc này cô giống như mới hoàn toàn an tâm, rất nhanh bàn tay đã lặng lẽ duỗi
ra.

Người đàn ông này thực dễ dàng đem lại cảm
giác tin cậy an toàn cho cô. Cô không thể
nhận loại cảm giác này thật hay giả, nhưng không cách nào không chịu này ảnh hưởng
được.

Tựa như hiện tại, tựa như vừa mới đây thôi.

Thời tiết vào đêm càng ngày càng lạnh đi, cô
cơ hồ là vô thức hướng bên người anh mà nhích lại gần. Đến khi phản ứng lại được
khiến cô giật mình sửng sốt trong chốc lát, dùng sức di chuyển ra một chút. Một
chút động tĩnh nhỏ ấy thực dễ dàng làm anh tỉnh giấc.

"Em ngủ không được sao?"

Nghiêm Chân yên lặng chớp mắt một cái rồi mới
rầu rĩ đáp, "Vâng. Em … có chút không quen giường.”

"Em có lạnh không?"

"..."

"Em lạnh thì dịch qua bên này nằm đi, nằm
như vậy sẽ ấm hơn.”

Anh tựa như một nguồn nhiệt, tới gần sẽ cảm
giác được ấm áp.


Một lát sau, cô còn chưa có ngủ. Nhìn ra ngoài
cửa sổ ngọn đèn nhỏ trên đồi chiếu những ánh sáng nhạt xuống, cô xoay người
sang chỗ khác.

"Hoài Việt."

“Sao em?" Anh đáp, giọng nói rõ ràng như
trước.

"Bài hát dân ca thảo nguyên kia dễ nghe
sao?"

Anh im lặng vài giây, mới đáp, "Rất dễ
nghe."

"Anh có thể hát cho em nghe được không?"

Cố Hoài Việt hơi hơi nghiêng đầu, mở nửa con mắt,
ánh mắt nhu hòa dừng trên người cô, lại nhớ tới một đêm kia, anh ngồi ở trên
xe, đem cô ôm vào trong ngực, nhìn cô đang ngủ mà mày hơi hơi nhăn lại.

Trong lúc nhất thời, anh có chút hoảng hốt. Thời
gian chờ đợi tuy ngắn ngủi nhưng làm cho Nghiêm Chân nghĩ rằng anh không muốn,
rụt lui cổ, chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Nhưng đúng lúc này giọng nói của anh lại vang
lên.

"Em nằm lại gần đây một chút."

"Sao ạ?"

"Anh hát cho em nghe."

"..."

Nằm rất gần ở bên cạnh, Nghiêm Chân nghe anh
thấp giọng hát bài hát đó cùng với vùng cao nguyên này rất hòa nhập. Cô một bên
nghe, một bên trong lòng ghi nhớ ca từ bài hát đó.

Có một nơi
rất
xa, rất
xa

Nơi đó có ngọn gió từ thảo nguyên xưa

Chan
chứa
sựkiêu hãnh và thâm u trong mắt
mẹ

Ôn
nhu ấm
áp triền
miên trong lời
nói

Giống nhưcây gỗphải
càng cứng
cáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator

Hát một bài hát nhẹ nhàng cùng với làn gió nhẹ nhàng thoi

Giống nhưcây gỗphải
càng cứng
cáp hơn nơi thủ đôUlan Bator

Người hát không được rơi
một
giọt
nước
mắt…


Có một nơi
rất
xa, rất
xa

Nơi
đó có sự ghi nhớ sâu đậm nhất cả một đời người.

Con
dân thảo
nguyên vô ưu vô lự

Phụ nữ nơi
nơinâng cốc
cùng hát

Giống nhưcây gỗphải
càng cứng
cáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator

Người xa cuối chân trời lại gần ở ngay trước mắt tôi

Giống nhưcây gỗphải
càng cứng
cáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator

Người nghe không được rơi
một
giọt
nước
mắt…

...

...
...

(Ulan
Bator : thủ đô của Mông Cổ . Tìm hiểu thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Ulaanbaatar)

(bài
hát mà Cố Hoài Việt hát : http://.youtube.com/watch?v=k-uPd7BAHb8 )

Giọng ca trầm thấp cùng bóng đêm hòa lẫn vào
nhau, phảng phất hình như có dấu hiệu của việc chìm vào giấc ngủ ngon kia. Nhớ
kỹ nhớ kỹ ca từ, cô liền nhắm hai mắt lại.

Hát một hồi lâu, Cố Hoài Việt ngừng lại, quay
đầu nhìn sang Nghiêm Chân. Chỉ thấy đôi mắt cô đã nhắm chặt, hô hấp cũng thực
nhẹ nhàng, nghiễm nhiên bộ dạng này là đã ngủ say rồi. Nhưng mặt nhăn mày nhíu,
giống như thấy mộng gì vậy. Anh lẳng lặng nhìn vài giây, vô thức vươn tay, xoa
nhẹ hàng mi của cô.

Đợi đến khi Cố Hoài Việt xoa nhẹ xong hàng mi
của cô rồi chuẩn bị ngủ tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy Nghiêm Chân thấp giọng
kêu tên anh, "Hoài Việt."

"Sao em?"

"Hát rất êm tai."

Nói xong liền nặng nề ngủ, phảng phất giống
như một hồi tỉnh ngủ bỗng nhiên nhớ tới, nhất định phải nói cho anh nghe. Cố
Hoài Việt sửng sốt một chút, môi khẽ cong lên, cười nhẹ.

Kỳ thật,
cao nguyên này cũng không lạnh lẽo như trong trí nhớ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui