"Nhiệm vụ này vốn là do Cố Hoài Uyên phụ trách, nhưng số lượng tội phạm vượt quá dự đoán của chúng ta.
"
"Trong quá trình dẫn đội truy kích, bọn họ bị ép phân tán ra, nếu muốn chia ra vây quanh những người này, nhất định phải có càng nhiều người mau chóng chạy đến trợ giúp mới được.
"
Lưu tham mưu trưởng đứng dậy vòng qua bàn, vỗ mạnh bả vai Lục Diễn Xuyên.
"Diễn Xuyên, cậu là binh lính ưu tú nhất tôi mang ra, nhiệm vụ trợ giúp lần này vừa nguy hiểm lại cực kỳ quan trọng, tôi hy vọng cậu có thể phụ trách.
"
Thân là quân nhân, chức trách của anh chính là hoàn thành mỗi nhiệm vụ tổ chức giao cho.
Lục Diễn Xuyên không chút do dự, trực tiếp kính Lưu tham mưu trưởng một quân lễ, đáp ứng.
"Vâng, tôi nhất định sẽ không cô phụ lời đề nghị của tham mưu trưởng.
"
Trên mặt Lưu tham mưu trưởng lúc này mới lộ ra chút ý cười, nhưng cũng là thoáng qua tức thì.
Ông rất nhanh nghiêm túc lên, phát xuống liên tiếp mệnh lệnh.
"Hiện tại tình huống bên Cố Hoài Uyên còn chưa biết, vì giảm bớt thương vong không cần thiết, tôi yêu cầu cậu lập tức dẫn đội xuất phát.
"
"Vâng!"
Lục Diễn Xuyên lại chào theo nghi thức quân đội, đôi mắt thâm thúy vô cùng bình tĩnh.
Cũng không cần cân nhắc hành động lần này mang theo ai tương đối thích hợp, trải qua sự kiện tàu hỏa tập kích lần trước, binh lính dưới tay anh đã phối hợp rất ăn ý.
Hiện tại chỉ cần một đội, lập tức có thể chạy tới trợ giúp.
Lúc bọn họ chuẩn bị xuất phát, Lưu tham mưu trưởng còn cố ý tới tiễn đưa.
Bởi vì trưởng quan dẫn đội nhiệm vụ lần này là Lục Diễn Xuyên, ông cũng không nói thêm gì, chỉ dùng một loại ánh mắt vô cùng nặng nề nhìn chằm chằm Lục Diễn Xuyên.
Lăng Đông bị nhìn có chút không kềm được, vội vàng tiến đến bên cạnh Lục Diễn Xuyên nhỏ giọng hỏi:
"Lục ca, lần này chúng ta cũng không gây ra họa gì, tham mưu trưởng vì sao lại dùng ánh mắt nặng nề như vậy nhìn chúng ta?"
Lục Diễn Xuyên im lặng một lúc, lạnh lùng mở miệng:
"Không cần đoán cũng biết, nhất định là bởi vì tôi còn chưa tìm được Lâm cô nương.
"
Truyện Huyền Huyễn
Điều này nói thông suốt rồi.
Lưu tham mưu trưởng bây giờ thấy Lâm cô nương giống như xem bảo bối, một ngày chưa đưa cô ấy vào quân đội, liền một ngày sốt ruột.
Mỗi ngày thúc giục Lục Diễn Xuyên nhanh chóng tìm người không nói, ngay cả ông cũng phải xuất phát đi chấp hành nhiệm vụ, còn không quên âm thầm nhắc nhở.
Hạt giống tốt của quân y, còn không mau lên!
Chấp niệm này của Lưu tham mưu trưởng, thật đúng là sâu sắc.
Lăng Đông bị nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi, hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt này.
Vừa vặn chiến hữu Thiệu Chính Kỳ tình cờ tới góp vui, hỏi thăm hai người.
"Anh Lục, Đông Tử, hai người nói gì vậy, còn lén lút không cho tôi nghe thấy?"
"Không có gì, tôi chỉ nói chuyện phiếm vài câu với Lục ca mà thôi.
"
Lăng Đông vội vàng nháy mắt ngăn cản anh ta nói tiếp, khoác tay lên vai anh ta, liền dẫn người chuồn đi trước.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta lập tức nên xuất phát, chúng ta vẫn là nhanh một chút trở về đội đi.
"
Lăng Đông và Thiệu Chính Kỳ vẻ mặt khó hiểu rời đi, Lưu tham mưu trưởng lại nhìn chằm chằm Lục Diễn Xuyên.
Lục Diễn Xuyên bị nhìn đến bất lực, dứt khoát lựa chọn không nhìn ông, xác nhận địa điểm.
"Mục tiêu của lần chấp hành nhiệm vụ này là ở khu vực giữa thôn Tiểu Hà và thôn Phong Thu, chuẩn bị xuất phát!"
*
Thôn Phong Thu.
Lúc này đã là xế chiều, chị gái của Tiền Thắng, Tiền Nguyệt Hồng, đang cau có, bực bội ngồi trong phòng.
Vì kiếm tiền, con trai và con dâu của bà đều đi ra ngoài làm công.
Đáng thương cho bà, đã lớn tuổi như vậy, còn phải chăm hai đứa nhỏ.
Một đứa bé còn bú sữa mẹ, một đứa mới hơn hai tuổi.
Đều chính là thời điểm nghịch ngợm, khiến bà phiền lòng.
Lúc trước khi bà sinh con, con trai bà nuôi rất khỏe mạnh.
Uống sữa xong thì ngoan ngoãn ngủ, không cần người lớn phải lo lắng.
Ai có thể ngờ được, đứa trẻ bây giờ lại phiền phức như vậy!
Không nói lãng phí tiền, mà còn hay ốm đau bệnh yếu.
Cả ngày không phải sinh bệnh thì chính là không thoải mái, muốn hành cho người ta chết đi sống lại.
"Tôi đây là tạo nghiệt gì, chăm cháu trai ruột của mình cũng được rồi, tại sao lại phải chăm sóc cả con hoang nữa!"
Trong lòng Tiền Nguyệt Hồng rất bực bội.
Vốn dĩ hai ngày nay đứa bé nhỏ hơn ốm yếu, sốt cao mãi không khỏi.
Bà sốt ruột bế đứa nhỏ đi khắp nơi khám chữa bệnh tốn kém, lại phải thức mấy đêm liền, mệt muốn chết.
Hiện tại bà vất vả lắm mới dỗ được đứa nhỏ ngủ, định bụng tranh thủ chợp mắt một lát, nhưng cơn buồn ngủ đã qua, thế nào cũng không ngủ được.
"Tôi đúng là tạo nghiệt mà!"
Tiền Nguyệt Hồng lầm bầm oán trách, nhắm mắt nằm trên giường.
Vừa mới thiu thiu ngủ, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...