Anh mãi mãi không quên được hình ảnh Lục Tử Minh vì bảo vệ mình mà hy sinh ngay trước mắt.
Để ghi nhớ ân tình này, từ ngày đó, Lục Diễn Xuyên đã đổi họ của mình từ "Hạ" thành "Lục".
Anh sẽ mang theo phần đời của Lục Tử Minh, sống thật tốt.
Dùng họ của cậu ấy, và tên của chính mình.
Nghĩ đến lời hứa cuối cùng với Lục Tử Minh, Lục Diễn Xuyên lặng lẽ hít một hơi, tiến lên một bước.
Chưa kịp lên tiếng, Đường Tâm Nhã đã nghe thấy tiếng bước chân, tiếng khóc đột ngột im bặt, cô ngẩng đầu lên từ hai đầu gối.
Nhìn thấy họ, dường như cô nhớ ra điều gì, trong lòng càng thêm đau xót, cơ thể run lên.
Lăng Đông vội vàng bước tới đỡ cô, cẩn thận hỏi:
"Chị dâu, chị không sao chứ?"
Đường Tâm Nhã mím chặt môi, nhưng cảm xúc không thể kìm nén, nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã.
"Từ khi Tử Minh mất đến giờ, thời gian dài như vậy, tôi không biết trút nỗi đau này vào đâu, cũng chẳng ai có thể thực sự hiểu cho tôi! "
Cô lấy tay che mặt, vừa khóc nức nở vừa kể trong nghẹn ngào.
"Tử Minh đã hứa với tôi, đợi lần này trở về sẽ đón tôi đi theo, đưa tôi rời khỏi đây.
"
"Chúng tôi đã lên kế hoạch cả rồi, sau này sẽ dành dụm tiền, sinh thêm một đứa nữa, cả nhà ba người sống thật hạnh phúc.
"
"Nhưng! Nhưng bây giờ anh ấy không còn nữa, mọi thứ đều tan thành mây khói! "
Tiếng khóc của cô như vỡ òa, đầy đau thương và tuyệt vọng.
Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông vừa bị lây nhiễm bởi cảm xúc ấy, vừa cảm thấy có gì đó không ổn, nhíu mày.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lăng Đông tiến lên một bước: "Chị dâu, nếu chị gặp khó khăn gì, nhất định phải nói với chúng tôi!"
"Lúc còn sống, Tử Minh đã dặn dò chúng tôi phải chăm sóc chị thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách giúp chị giải quyết!"
Nghe vậy, Đường Tâm Nhã ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt ngấn lệ.
"Tôi thật sự không muốn làm phiền mọi người! Nhưng mà, cuộc sống hiện tại của tôi rất khó khăn.
"
Đường Tâm Nhã càng nói càng khóc nức nở.
"Nhà mẹ tôi, bọn họ đều là lũ khốn nạn!"
"Biết Tử Minh hy sinh, nhà nước sẽ có tiền trợ cấp, bọn họ đã sớm đến nhà tôi chờ sẵn.
"
"Hôm đó, người mang tiền đến vừa đi, bọn họ liền xông vào, cướp lấy số tiền ấy!"
Đường Tâm Nhã lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào.
"Không chỉ vậy, bọn họ còn nói! nói sẽ tìm cho tôi một người khác, bảo tôi nhanh chóng thu xếp mọi việc rồi đi lấy chồng.
"
Lăng Đông nghe vậy nhíu mày.
"Tử Minh mới mất, có phải bọn họ quá gấp gáp rồi không?"
Đường Tâm Nhã đầy phẫn uất.
"Tất nhiên là bọn họ sốt ruột rồi, người đàn ông mà bọn họ muốn gả tôi là một tên nghiện rượu, suốt ngày lông bông.
"
"Nghe nói hai người vợ trước của hắn, một người bị hắn đánh đến mức phải bỏ đi, một người bị hắn hành hạ đến đường cùng, phải nhảy xuống hồ tự tử.
"
Nhan Mặc: Các bạn độc giả thân mến, lý do nam chính đổi họ không phải tôi tự nghĩ ra, có rất nhiều bậc tiền bối cách mạng đã đổi tên để tưởng nhớ đồng đội của mình.
Ví dụ như Thiếu tướng khai quốc Uông Dịch, tên thật là Vương Thiện Đức, vì tưởng nhớ đồng đội Uông Luân Sơn và Dịch Thiên Nhuận nên đã đổi tên thành Uông Dịch và dùng đến hết đời.
Hay như ông của Lưu Diệc Phi - nữ thần của tôi - là Khổng Quân, tên thật là Tống Bảo Trạm, cũng đổi họ để tưởng nhớ đồng đội của mình.
Có độc giả vì chuyện nam chính đổi họ mà mắng chửi anh ấy là vong ân bội nghĩa, là hành động hoang đường, mong các bạn bớt giận, xin hãy dùng lời lẽ lịch sự!
Chúng ta sống trong thời bình, chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên không đồng cảm được cũng là điều dễ hiểu, nhưng người xưa họ đã từng sống như thế đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...