Bà cụ Vương nói lời cảm ơn, rót cho bà ấy một tách trà, tiện thể hỏi chuyện vừa rồi.
"Hai người lạ mặt lúc nãy là ai vậy, cô biết không?"
Bác gái Lưu lắc đầu.
"Chưa gặp bao giờ, nghe nói người nhà từng sống ở trong thôn này, đến đây là để thay mặt cho người lớn trong nhà, còn hỏi thăm chuyện nhà con bé Lâm Xuân Liên.
"
"Thay mặt cho người lớn trong nhà sao?"
Bà cụ Vương cụp mắt trầm ngâm một lát.
"Hai người đó họ gì?"
Bác gái Lưu cố gắng nhớ lại.
"Nghe cậu thanh niên đi cùng gọi là "Anh Lục", chắc là họ Lục.
"
Nghe vậy, bà cụ Vương nheo mắt lại, ngẩng đầu lên ——
Bác gái Lưu cũng lập tức phản ứng lại, gãi đầu.
"Trong thôn chúng ta có ai họ Lục sao?"
Bà cụ Vương lắc đầu: "Không có.
"
Ánh mắt bác gái Lưu nhìn theo bóng dáng hai người Lục Diễn Xuyên rời đi.
"Lạ thật! "
Viếng mộ xong, Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông không nán lại thôn Bạch Vân lâu.
Thấy còn thời gian, hai người mua một ít đồ, sau đó vòng đường đến thôn An Bình cách đó không xa.
Gia đình của người đồng đội đã hy sinh của bọn họ, Lục Tử Minh, sống ở thôn An Bình.
Hoàn cảnh của Lục Tử Minh rất đáng thương, khi còn nhỏ, cha mẹ anh đã qua đời trong một tai nạn bất ngờ.
Anh lớn lên nhờ sự cưu mang của bà con trong thôn, có thể nói là ăn bữa nay nhà này, bữa mai nhà khác.
Lúc nhỏ thì cố gắng học hành, lớn lên thì đăng ký nhập ngũ, nỗ lực rèn luyện.
Bản thân Lục Tử Minh sống đã vất vả như vậy rồi, thế nhưng hễ đồng đội nào gặp khó khăn, anh đều là người xông pha giúp đỡ đầu tiên.
Mấy năm nay vất vả lắm anh mới kết hôn, còn chưa kịp hưởng hạnh phúc thì bất ngờ hy sinh, để lại người vợ trẻ Đường Tâm Nhã một mình.
*
Lúc hai người đến nơi cũng vừa đúng vào buổi trưa.
Bọn họ đến nhà Lục Tử Minh trước nhưng không thấy ai ở nhà.
Hỏi thăm hàng xóm thì nhận được những cái thở dài ngao ngán.
"Từ sau khi cậu Lục mất, cô Đường cứ lao đầu vào công việc đồng áng, ngày đêm không nghỉ, ai khuyên cũng không nghe.
"
"Mới có mấy ngày mà người đã gầy rộc hẳn đi, nhìn mà xót xa!"
Ông bác hàng xóm bất lực nhìn bọn họ.
"Hai cậu là bạn bè người thân của cô ấy thì mau đi khuyên nhủ cô ấy đi.
"
"Cứ tiếp tục như vậy, e là thân thể cô ấy sẽ kiệt quệ mất!"
Lục Diễn Xuyên và Lăng Đông nghe vậy thì nhíu mày, vội vàng chạy ra đồng.
Lúc này là lúc nắng gắt nhất, cũng là giờ ăn cơm.
Đa số người dân trong thôn đều đã về nhà, hoặc là ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây ven đường, vừa hóng mát vừa ăn cơm do người nhà mang ra.
Nhìn khắp cánh đồng, chỉ có một bóng người gầy gò đang cặm cụi vung cuốc.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo cô.
Đường Tâm Nhã nhìn mảnh đất vừa mới cày xong, mặc kệ cái nắng chói chang, cắn răng tiếp tục làm việc.
Nhưng sức người có hạn, Đường Tâm Nhã vừa đói vừa mệt, dần dần không còn chút sức lực nào.
Lúc cô lại giơ cuốc lên một lần nữa thì cơn choáng váng ập đến.
Cô loạng choạng suýt nữa thì ngã dúi dụi.
Lục Diễn Xuyên biến sắc, vội vàng chạy đến định đỡ cô.
Nhưng chưa kịp đến gần thì Đường Tâm Nhã đã vịn vào cán cuốc, loạng choạng bước ra mép ruộng.
Cô ngồi phịch xuống bờ ruộng, cúi đầu xuống.
Cơ thể gầy gò cuộn tròn lại, vùi mặt vào đầu gối.
Đôi vai gầy guộc run lên, rõ ràng là đang khóc.
Đến gần, bọn họ còn nghe thấy tiếng nức nở của cô.
"Sao tôi lại vô dụng thế này, ngay cả việc đồng áng cũng không làm nổi! "
"Tử Minh, không có anh em biết sống sao đây.
"
Bước chân hai người bỗng khựng lại.
Lục Diễn Xuyên cụp mắt xuống, đôi mắt luôn kiên định, bình tĩnh nay lại ẩn chứa một tia thương cảm.
Nhưng nhiều hơn cả là sự áy náy và tự trách.
Lúc này anh thậm chí còn không có dũng khí bước đến an ủi cô.
Bởi vì Lục Tử Minh hy sinh là để cứu anh.
Lúc đó tình huống rất nguy cấp, lẽ ra anh đã chết.
Chính Lục Tử Minh đã lao ra vào thời khắc quan trọng, dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống cho anh.
Lục Diễn Xuyên vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng của Lục Tử Minh, đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi cố gắng nắm lấy tay anh.
Anh ấy nói:
"Thủ trưởng, kiếp này được làm đồng đội với anh, tôi thấy thật đáng giá.
"
"Có lẽ tôi không thể tiếp tục bảo vệ tổ quốc được nữa, mong anh hãy thay tôi sống thật tốt, thay tôi chứng kiến đất nước ngày càng hùng cường.
"
Lúc đó anh ấy đã không còn chút sức lực nào nữa, nhắm mắt lại, cả cuộc đời ngắn ngủi như thước phim tua chậm hiện lên trước mắt.
Anh ấy là một người lạc quan, yêu đời, ngay cả khi đối mặt với cái chết, anh ấy vẫn mỉm cười.
"Có thể chết trên chiến trường, tôi đã rất mãn nguyện rồi, chỉ đáng tiếc là không thể trở về từ biệt vợ một tiếng.
"
Giọng anh ngày càng nhỏ, gần như đã kiệt sức, chỉ còn hơi tàn để dặn dò.
"Thủ trưởng, thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, làm ơn! "
Lục Diễn Xuyên nhắm mắt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...