Lâm Sơ Hòa khẽ nheo mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bố cháu mất rồi sao ạ?"
Ba người phụ nữ thấy Lâm Sơ Hòa dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà, bèn càng thêm chắc chắn với những suy đoán của mình, liền thoải mái kể hết mọi chuyện.
"Ừ, bố cháu mất rồi."
Nói đến đây, trên mặt ba người phụ nữ họ Phùng, họ Khổng và họ Chu đều hiện lên vẻ mặt khó tả.
"Bố cháu mất do tai nạn lao động.
Bởi vì chuyện này, người nhà máy cũng đã đến nhà thăm hỏi rất nhiều lần."
Bác gái họ Phùng hạ thấp giọng.
"Nhưng mà, lần nào mẹ cháu cũng làm ầm ĩ lên, kiếm cớ gây chuyện để đòi tiền nhà máy.
Nghe nói, mẹ cháu được bồi thường rất nhiều..."
Càng nói càng hăng, cô Khổng vội vàng tiếp lời.
"Lúc đầu, sau khi lo liệu xong đám tang cho bố cháu, đáng lẽ mẹ cháu phải về quê.
Vậy mà, không biết bà ấy nghĩ thế nào, lại tìm được một ông già trong ngõ của chúng ta, rồi nhanh chóng tái giá với ông ta."
"Chị gái cháu là sinh viên đại học, nghe nói cũng tìm được một người bạn trai rất tốt.
Chắc là mẹ cháu thấy nở mày nở mặt với mọi người, nên đã đón chị cháu về sống cùng."
"Nghe nói, lúc đầu, ông già kia cũng không đồng ý.
Vậy mà, mẹ cháu vừa phản đối, bà ấy liền liều mạng mang thai con của ông ta."
Nói đến đây, cô Khổng không nhịn được bèn hít hà một tiếng, sau đó có chút ngại ngùng nhìn Lâm Sơ Hòa.
"Thật ra, mọi người trong ngõ đều lén lút chê cười mẹ cháu là 'lợn nái'.
Vậy mà, mẹ cháu chẳng thèm quan tâm, còn nói là bà ấy đã nhờ người quen xem rồi, đứa bé trong bụng là con trai."
Nhắc đến chuyện này, chị Chu liền không nhịn được bĩu môi khinh thường.
"Đúng vậy! Từ khi biết mình mang thai con trai, ngày nào mẹ cháu cũng ra ngoài khoe khoang mười tám lần, cứ như thể bà ấy đang mang thai cục vàng trong bụng vậy."
"Mấy hôm trước, bà ấy còn làm cho một thai phụ trong ngõ tức đến phát khóc.
Chỉ vì nhìn bụng cô ấy nhọn, bà ấy liền phán một câu xanh rờn là cô ấy mang thai con gái, sau này lớn lên cũng chẳng có tương lai gì!"
Chị Chu tức giận hừ một tiếng.
"Thật không biết trong đầu bà ấy nghĩ gì nữa! Triều đại phong kiến đã sụp đổ mấy chục năm rồi, đất nước cũng luôn đề cao khẩu hiệu 'nam nữ bình đẳng', nhà bà ấy cũng có ngai vàng nào cần phải kế thừa đâu, vậy mà bà ấy vẫn còn cổ hủ, trọng nam khinh nữ như vậy."
"Ai làm con gái của bà ấy đúng là xui xẻo tám đời!"
Chị Chu buột miệng nói một câu, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hai người phụ nữ còn lại dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tay.
Chị Chu lúc này mới sực tỉnh, áy náy nhìn Lâm Sơ Hòa, trong lòng dâng lên một tia thương cảm.
"Khổ thân cháu gái quá! Chắc là ở nhà, cháu cũng phải chịu nhiều ấm ức lắm phải không?"
Nếu cuộc sống của Lâm Sơ Hòa ở nhà thoải mái, dễ chịu, thì bà ta cũng đâu đến mức bị ném về quê nuôi nấng chứ.
Lâm Sơ Hòa đúng lúc cúi đầu xuống, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, ủ rũ.
Nhìn thấy vậy, ba người phụ nữ kia liền đồng loạt thở dài.
"Đúng là cuộc sống của con bé cũng chẳng dễ dàng gì!"
Lâm Sơ Hòa lại hỏi thêm vài câu, cẩn thận tìm hiểu tình huống trong nhà một lần.
Hỏi xong cũng không tiếp tục đi vào trong mà xoay người đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Ba người cho rằng Lâm Sơ Hòa nghe xong những lời này thì đau lòng, vội vàng kéo cô lại.
"Cô gái, chúng tôi nói hơi nhiều, chỉ là muốn nhắc nhở cô một chút, thật ra cũng không nhất định hoàn toàn chính xác, cô tuyệt đối đừng quá thương tâm."
"Đúng vậy, thật vất vả mới đến được một chuyến, nếu thật sự không được thì cô đến nhà chúng tôi ở hai ngày đi?"
Ai ngờ Lâm Sơ Hòa quay đầu lại, vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm kia, giống như những lời nói vừa rồi của họ cô hoàn toàn không để ý.
"Bác gái, chị dâu, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không có muốn đi."
Ba người đều sửng sốt.
"Cô đây là..."
Lâm Sơ Hòa cười, vẻ mặt chân thành.
"Tôi đi mua chút hoa quả cho mẹ và cha dượng."
"Dù sao đây cũng là sau khi mẹ tôi kết hôn, lần đầu tiên tôi đến nhà bái phỏng, cũng nên chu toàn lễ nghĩa một chút."
Nói xong, cô trực tiếp đi ra ngoài.
Ba người hoàn toàn không ngờ Lâm Sơ Hòa sẽ làm như vậy.
Kinh ngạc đồng thời nhịn không được thở dài.
"Cô gái tốt biết bao, lanh lợi lấy lòng còn không thù dai, như tiên nữ vậy."
"Thế này chẳng phải tốt hơn so với cô con gái lớn cả ngày nhăn nhó giả bộ lương thiện kia sao?"
"Đúng đấy, cũng không biết Mai Thải Anh rốt cuộc nghĩ như thế nào, lại tốn sức bồi dưỡng con gái lớn, ném cô con gái tốt như vậy ở nông thôn."
"Con mắt kia cũng không biết là rơi vào hầm phân bị dán lại, hay là bị gà mổ mù rồi."
Một lát sau, ba người mắng chửi hăng say, Lâm Sơ Hòa đã vòng trở về.
Ba người bà Phùng theo bản năng nhìn thoáng qua tay Lâm Sơ Hòa.
Trống rỗng, không xách gì cả.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao lưu.
Không phải nói muốn mua trái cây sao, đây là nửa đường đổi ý rồi?
Hình như cũng không phải không thể lý giải.
"Cô gái, cô còn đi thăm mẹ cô không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...