Quân Hôn 70 Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
Tiếp nhận ký ức xong, Tống Điềm Chi chỉ cảm thấy câu chuyện này!
Thật! thật quá máu chó.
Cũng thật quái gở.
Nữ chính trong sách cũng chẳng tốt đẹp gì, tóm lại là ham hư vinh, muốn vào thành phố, lần lượt bỏ rơi nam chính ba lần, cuối cùng mới bừng tỉnh ngộ.
Còn nguyên chủ đường đường là nữ phụ độc ác lại không đi tranh giành nam chính với nữ chính, tăng thêm chút khó khăn cho việc nam nữ chính đến với nhau, ngược lại còn thích thú với việc ngược đãi nam chính và em trai duy nhất của anh ta vào giai đoạn đầu, nam chính này về sau lật ngược tình thế, không xử lý cô ta thì thật có lỗi với thân phận nam chính của anh ta.
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía ruộng đất xa xa.
Người đàn ông toàn thân đầy vết thương, còn phải làm việc trên ruộng kia chắc chắn là Văn Phong.
Lông mày nam nhân đen nhánh, sống mũi cao thẳng, cánh tay cầm cuốc chim cuốc khỏe khoắn hữu lực, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, động tác trên tay vừa nhanh vừa mạnh.
Gương mặt góc cạnh đã bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi men theo đường quai hàm sắc bén chảy dọc xuống ngực, chiếc áo ba lỗ vá víu trên người đã ướt đẫm từ lâu.
Anh không nói một lời, tự mình lật tung một mảng đất lớn.
Những múi cơ săn chắc ẩn dưới lớp sẹo cùng cơ bụng hoàn hảo kia suýt chút nữa khiến Tống Điềm Chi nhìn đến ngây người.
Trái ngược lại, trên người cô là chiếc váy kẻ ô vuông màu xanh trắng, làn da trắng nõn nà, đôi chân thon dài trắng muốt, ngoại trừ việc người dính đầy bùn đất, thì hoàn toàn không giống người đến nông thôn chút nào.
Cô vịn cô gái bên cạnh đứng dậy, vừa định lên tiếng nói gì đó thì có người ở bên cạnh hô lên một tiếng, những người vốn đang ở ruộng đất nhao nhao đi đến nhà ăn, chỉ còn lại vài người vẫn đang làm việc trên ruộng.
Cô gái vừa đỡ Tống Điềm Chi đứng dậy sau khi bỏ lại một câu nói cũng vội vàng rời đi.
Trên mảnh đất rộng lớn này, chỉ còn lại cô và Văn Phong.
Tống Điềm Chi định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đã liếc nhìn cô, trong đáy mắt lộ ra vài phần âm trầm đáng sợ và cảnh cáo.
Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Cô cũng thật là thảm, xuyên không lúc nào không xuyên, lại xuyên vào đúng cái lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...