“Anh xin lỗi.
” “Nếu như anh tới là để nói những lời nhảm nhí không chút ý nghĩa này, vậy anh vẫn nên trở về thì hơn.
Thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí vào những chuyện không đáng.
” Tiêu Thanh Như vừa bước ra một bước, đã bị Giang Xuyên nắm chặt cổ tay.
Gấp gáp nói: “Thanh Như, đừng đi.
” “Anh làm gì vậy?” Như thể đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu, Tiêu Thanh Như mạnh mẽ hất tay anh ta ra, đồng thời lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Giang Xuyên, trong mắt vẻ chán ghét không chút che đậy.
Kiềm chế cơn tức giận: “Giang Xuyên, biết tại sao tôi lại tới gặp anh không?” Trong mắt người đàn ông hết sức mờ mịt, anh ta cũng không biết vì sao Thanh Như lại đồng ý gặp mình.
Nhưng xét từ thái độ của cô, tóm lại không phải là trong lòng còn nhớ thương anh ta.
Tiêu Thanh Như tự mình nói: “Bởi vì tôi sợ mất mặt.
” “Mất mặt?”Giang Xuyên tự lẩm bẩm, trong đầu cũng mơ hồ, thật sự không rõ cô nói câu này là có ý gì.
Vì sao anh ta tới tìm cô, lại mất mặt?“Giang Xuyên, dáng vẻ dây dưa đến cùng này thật sự rất khó coi, nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn, xin anh giữ thể diện một chút.
Anh muốn mất mặt, nhưng tôi không muốn bị chê cười.
”Sắc mặt Tiêu Thanh Như nghiêm nghị, làm Giang Xuyên đau lòng, thấp giọng nói: “Anh không phải là dây dưa đến cùng.
”“Nếu không phải, vậy xin anh đừng làm loại chuyện mất mặt này nữa, anh không quan tâm đến thể diện của mình, nhưng tôi thì quan tâm!”“Anh không muốn chia tay với em, chúng ta làm lành có được không? Thanh Như, anh thật sự không muốn chia tay với em.
” Nỗi đau trên mặt người đàn ông không giống như giả, nhưng Tiêu Thanh Như cũng không vì vậy mà dao động.
Đau không?Cô đã từng đau đớn hơn thế.
Hơn nữa còn không phải đau đớn một lần!Tất cả đều là lựa chọn của anh ta, cần gì phải đến trước mặt cô làm bộ làm tịch?“Chúng ta làm lành đi, phía trưởng bối anh sẽ đến nhận tội.
” “Cần tôi nhắc lại cho anh nhớ không? Chúng ta đã chia tay rồi, từ hôn rồi, về sau không còn quan hệ gì nữa!”Những lời này, mỗi lần nghe đều như đâm vào trái tim Giang Xuyên.
Nhưng anh ta vẫn không thể rời đi.
“Anh xin lỗi em vì chuyện hôm đó, em là một cô gái tốt, anh không nên chỉ trích em.
”“Lời xin lỗi của anh đối với tôi mà nói không đáng một đồng, điều duy nhất tôi muốn là anh đừng đến tìm tôi nữa, về sau gặp mặt cũng chỉ là người xa lạ.
”Giang Xuyên nắm chặt lòng bàn tay, mới có thể kiềm chế được cơn đau cuồn cuộn: “Xin lỗi, anh không làm được.
”“Chúng ta sớm tụ sớm tan, đừng ép tôi phải hận anh.
” Hận?Chẳng phải Thanh Như yêu anh ta sao? Vì sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra chữ này?Đây chắc chắn là giả, cô vẫn còn đang tức giận, chỉ cần dỗ dành cô là được rồi.
“Em muốn anh làm gì? Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, cái gì anh cũng chịu.
” Nhàn nhạt nhìn người đàn ông vì luống cuống mà nói lung tung: “Sau này đừng đến đoàn văn công tìm tôi nữa, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
”Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Trong lòng Giang Xuyên như bị rách một lỗ hổng, rất đau rất đau.
Nhưng anh ta đã không còn dũng khí đuổi theo nữa.
Anh ta không chịu nổi ánh mắt chán ghét của Thanh Như, càng không chịu nổi sự thù hận của cô.
Phải làm thế nào mới có thể níu kéo Thanh Như?Anh ta thật sự không muốn mất cô.
Cho đến khi bóng lưng Tiêu Thanh Như biến mất, cả người Giang Xuyên không còn chút sức lực, ngay cả đứng cũng rất gian nan, không khỏi cúi người xuống.
Lúc không gặp mặt còn có thể tự an ủi mình, cảm thấy qua một thời gian Tiêu Thanh Như cũng bớt giận.
Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô, Giang Xuyên không còn cách nào lừa mình dối người nữa.
Hóa ra, Thanh Như nói chia tay không phải kích động nhất thời.
Cô thật sự muốn rời khỏi anh ta.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...