Tiêu Hoài Thư tức giận: "Ai không biết còn tưởng nó là cha của đứa bé.""Không liên quan đến chúng ta, anh đừng nóng giận, tức giận sẽ làm tổn hại đến cơ thể của chính mình thì lại không hay cho lắm.""Em và nó..."Ngay cả liếc mắt Tiêu Thanh Như cũng không liếc nhìn Giang Xuyên một cái, chỉ thản nhiên nói: "Chúng em đã thống nhất với nhau, về sau em và anh ta không hề là vị hôn phu thê của nhau nữa, anh, chuyện của người ngoài anh cũng đừng bận tâm."Đây đúng là tin tức tốt!Tiêu Hoài Thư không nhịn được mà cười ra tiếng: "Tốt tốt tốt, anh không nói nữa, chúng ta mặc kệ những chuyện bắt chó đi cày như thế này."Tuy rằng bệnh viện cách nhà không xa, nhưng vì làm cho em gái cảm thấy thoải mái nhiều hơn một ít, Tiêu Hoài Thư đã cố ý lái xe của cha tới đây.Anh ấy mở cửa xe: "Lên xe đi.""Vâng."Tiêu Thanh Như cúi đầu lên xe, mẹ Tiêu theo sát sau đó, từ đầu đến cuối họ vẫn chưa liếc mắt nhìn Giang Xuyên một cái.Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như tỏ vẻ cô bất mãn rõ rệt như vậy, cả người Giang Xuyên cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như mọi chuyện không nên phát triển đến mức như vậy.Nhìn thấy xe ô tô dần dần đi xa, sự ghen tị trong mắt Đỗ Vãn Thu muốn tràn cả ra ngoài.Tại sao Tiêu Thanh Như lại có được mệnh tốt như vậy, có xuất thân tốt, có người thân yêu thương lại có công việc thể diện nữa.Cô đã có được nhiều thứ như vậy thì ít đi một thứ thì có sao đâu chứ?Giang Xuyên vẫn còn đang nhìn theo phương hướng mà ô tô chạy, đột nhiên tay áo lại bị kéo: "Đồng chí Giang, chúng ta cũng trở về đi."Tiếng nói mềm mại lại mang theo chút yếu ớt đã kéo suy nghĩ của Giang Xuyên trở về, anh ta vội vàng hỏi: "Cô có thể đi không? Hay là tôi về nhà lấy xe đạp tới đón cô?""Tôi có thể." Đỗ Vãn Thu cười khổ một tiếng: "Chỉ là làm phiền anh cho tôi mượn nhờ cánh tay."Giang Xuyên hiểu ngầm, duỗi cánh tay qua cho Đỗ Vãn Thu vịn vào."Đồng chí Giang, chúng ta như vậy có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh hay không?""Sao lại nói như vậy?""Hôm nay đồng chí Tiêu có đề cập tới vấn đề tác phong, tôi hơi lo lắng một chút, nếu ở bên này anh thấy không thuận tiện thì sau này anh cũng đừng xen vào chuyện của mẹ con chúng tôi nữa."Giang Xuyên nghĩ thầm rằng Thanh Như vẫn còn quan tâm đến anh ta.Cô nổi giận với Đỗ Vãn Thu không hoàn toàn chỉ vì ghen tuông mù quáng.
Khi suy nghĩ như vậy thì tâm trạng anh ta trở nên tốt hơn, đây mới Thanh Như mà anh ta quen biết.Anh ta hắng giọng, nói: "Tình huống đặc thù thì phải có cách xử lý đặc thù, cô vừa mới sinh con nên cơ thể còn rất suy yếu, tôi vươn tay đỡ cô cũng chỉ là việc bình tình của con người, hiện tại nói chuyện hay làm việc đều phải có bằng chứng, tin đồn này nọ không thể xem như sự thật.""Nếu tin đồn chỉ qua vài câu truyền miệng mà lại có thể quyết định tương lai sự nghiệp của một người thì mọi người đừng làm gì cả, cả ngày cãi nhau đã đủ để bận rộn rồi."Giang Xuyên suy nghĩ, mỗi lần anh ta tiếp xúc với Đỗ Vãn Thu đều là ở trước mặt mọi người, ngay cả đến nhà cô ta để tặng đồ thì cũng là đứng ở trước cửa, chưa từng vi phạm lần nào, tất cả đều là trải qua trước tầm mắt giám sát của quần chúng.Nếu có người muốn lấy việc này để tấn công anh ta, vậy đã tính sai rồi."Mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ cần chúng ta cư xử đàng hoàng thì không có cái gì phải kiêng kỵ cả."Đỗ Vãn Thu cong cong khóe miệng: "Đồng chí Giang, cũng do con người của anh rộng rãi, tôi cũng sẽ lấy anh làm gương.""Phụ nữ như các cô có suy nghĩ mẫn cảm mới càng để ý tới suy nghĩ của người khác, giống như Thanh Như vậy."Một cái tên đã gọi vô số lần rồi nhưng lúc này nói ra lại không được tự nhiên cho lắm.
Do vậy, Giang Xuyên dứt khoát ngậm miệng lại.Anh ta không nhịn được lại nghĩ tới lời nói và thái độ không thèm để ý lúc cô nói chuyện khi nãy.
Có phải cô đã thật sự nổi giận hay không?Anh ta chỉ muốn tạm thời tách ra, cho cô thời gian để bình tĩnh lại một chút mà thôi, cho tới bây giờ anh ta vẫn không thật sự muốn hủy hôn.Anh ta cảm thấy bực bội, khẽ nhíu mày, sao Thanh Như lại nói chuyện hủy hôn ra như vậy? Nếu như vậy thì sau này muốn cứu vớt chuyện này sẽ không còn dễ dàng nữa.Đỗ Vãn Thu nắm chặt cánh tay của Giang Xuyên, bước vào nhà từng bước một, trong mắt lại mang theo sự mê mang và mờ mịt.
Cô ta không muốn về quê, ngoại trừ Giang Xuyên ra thì còn có ai có thể giúp đỡ cho cô ta nữa chứ?Không có ai cả.
Người mà cô ta có thể dựa vào, chỉ có một mình anh ta.Mặc kệ là vì bản thân mình hay là vì đứa con, cô ta cũng quyết tâm phải ở lại chỗ này.Sự mê mang trong mắt rút đi, giờ đây Đỗ Vãn Thu đã biết chính mình phải nên làm như thế nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...