Tiền Kim Ngọc vừa rồi chạm vào anh, nghe hắn thở dốc cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô trực tiếp đứng dậy bật đèn lên.
Thạch Đường lập tức dùng chăn che thân thể.
“Vợ à, em làm gì vậy?”
“Cho em xem người anh nào.
”
Nói xong, Tiền Kim Ngọc liền đi tới vén chăn của Thạch Đường.
Anh ta nắm chặt lấy chăn trước người, giống hệt như cô vợ nhỏ sắp bị cưỡng bức vậy.
Tiền Kim Ngọc không thể nghe nhầm được, vừa rồi rõ ràng là tiếng hít thở của người bị thương khi bị chạm vào.
Tối hôm qua trên người anh còn chưa có vết thương đó, sao vừa rồi lại có?
Vì vậy, cô tò mò muốn nhìn một cái.
Nhìn bộ dạng này của anh, nhất định là có vấn đề.
“Chẳng lẽ anh vừa rồi ra ngoài đánh nhau với người ta?”
Tiền Kim Ngọc vừa dứt lời, trong đầu bỗng hiện lên ba chữ 'Hạ Châu Kiến'.
[Chẳng lẽ là đánh nhau với Hạ Châu Kiến?]
Thân thể Thạch Đường cứng đờ, vợ anh đoán thật chuẩn.
“Vợ à, có khả năng là anh và thằng nhóc Mã Đắc Bỉ kia tỷ thí võ công không?”
Tiền Kim Ngọc ngồi lên chăn anh, cứ như vậy mà nhìn anh.
“Lời này là anh tự nói đấy nhé, anh tự tin mình không?”
Thạch Đường thấy cô đã biết rõ mọi chuyện, lúc này cũng không giãy giụa nữa, trực tiếp từ bỏ chống cự.
“Không tin.
”
Tiền Kim Ngọc thấy anh từ bỏ giãy giụa liền trực tiếp vén chăn của anh ra.
Thấy anh vẫn còn mặc quần áo.
“Tự cởi hay để em cởi?”
Thạch Đường hai tay dang ra, trực tiếp nằm thẳng đơ, buông xuôi mặc kệ.
“Tới đi! Em muốn làm gì anh cũng được!”
Tiền Kim Ngọc buồn cười, trực tiếp đưa tay cởi cúc áo của anh.
Cởi từng cúc áo sơ mi của anh ra, ngón tay như có như không lướt qua lồng ngực anh.
Thạch Đường nghiến răng, anh nhịn!
Ba cúc, bốn cúc, hai cúc cuối cùng ở bụng, cô cởi rất chậm, ngón tay lướt qua cơ bụng anh, ấn nhẹ.
Thạch Đường hít sâu một hơi, anh nhịn.
Cúc áo được cởi ra hết, để lộ ra cơ bụng tám múi của anh.
Dưới ánh đèn, Tiền Kim Ngọc nhìn thấy một mảng đỏ ửng trên cơ bụng anh.
Cô đưa tay sờ sờ, xoay người, liền nhìn thấy một vết bầm tím ở sau eo.
Cô xòe bàn tay ra, ấn vào chỗ bầm tím của anh, dùng sức xoa bóp.
“Á~ vợ ơi, nhẹ chút, nhẹ chút, hí, đau quá.
”
Tiền Kim Ngọc bị anh làm cho giật mình.
“Nhỏ tiếng chút! Nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì? "
Thạch Đường bị Tiền Kim Ngọc xoa bóp đến mức thở hổn hển, chỉ có thể thành thật khai báo.
“Anh đi tìm tên Hạ Châu Kiến kia đánh nhau.
Nhìn anh bị thương nhẹ thế này thôi, chứ vết thương của hắn ta chỉ có nặng hơn.
”
Tiền Kim Ngọc chỉ biết im lặng.
“Người ta hôm nay động phòng hoa chúc, anh đánh người ta bị thương, anh nghĩ sao vậy?”
“Anh chỉ muốn đánh hắn ta, anh cảm thấy hắn ta đang nhớ em.
Hắn ta còn nói đáng lẽ em nên là vợ hắn ta, hắn ta nói bậy! Em vốn dĩ nên là vợ anh, có quan hệ gì với hắn ta.
Hai người là xem mắt, nhưng ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp, căn bản không tính là anh cướp đâu!”
Tiền Kim Ngọc cảm thấy buồn cười khi nghe anh nói vậy.
“Muốn nói cướp thì cũng là em cướp anh, dù sao là em nói ra trước, hắn ta trách anh là không đúng.
”
Thạch Đường gật đầu.
“Quyền lựa chọn nằm trong tay em, em lựa chọn nhất định là tốt nhất.
Vợ ơi, đừng xoa anh nữa, để anh xoa em…”
Sáng sớm hôm sau, Thạch Đường đạp xe đưa Tiền Kim Ngọc tới cửa hàng Hữu Nghị mua đồng hồ.
Vừa vào cửa liền đụng phải Hạ Châu Kiến và Tiền Kim Hoa.
Bầu không khí có chút kỳ quái.
Tiền Kim Ngọc đang mặc chiếc váy mới mua hôm qua.
Kể từ hôm qua, cô không còn mặc bộ quần áo mà Tiền Kim Hoa không thích nữa.
Tiền Kim Ngọc chỉ nhìn theo, Tiền Kim Hoa tiến lên nắm lấy cánh tay của cô, thân mật nói:
"Em gọ, hôm nay quần áo của em trông thật đẹp.
Chị cũng đến đây để mua đồ, em có muốn mang theo đồ cho quân đội không? "
Tiền Kim Ngọc mỉm cười và rút cánh tay của cô ta ra khỏi vòng tay cô.
"Chị cũng mua đồ à, vậy em không cản trở chị đâu.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...