Hạ Thanh Nịnh được cứu lên bờ ho sặc sụa tỉnh lại, trong mông lung, một gương mặt lạ lẫm lại quen thuộc đập vào mắt cô.
Người đàn ông trước mặt, dáng dấp anh tuấn, ngũ quan thâm thúy lập thể, ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên không phải là gã bỉ ổi ở bụi lau vừa rồi.
Hai người nhìn nhau một lúc, biểu cảm trên mặt của người đàn ông đột nhiên có chút không được tự nhiên, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, không hề nói gì, quay người sải bước đi.
Lúc này Hạ Thanh Nịnh mới phát hiện ra áo mình mở ra, để lộ một mảng lớn da thịt, vải trở nên trong suốt ướt át, dán sát lên người, bây giờ đúng là thùng rỗng kêu to, vải vóc mỏng kia hoàn toàn không che được dãy núi chập trùng trước ngực.
Cảnh xuân lộ ra như vậy, chẳng trách vừa rồi ánh mắt người đàn ông nhìn cô lại mất tự nhiên như vậy.
Hạ Thanh Nịnh chỉ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vô thức cuộn mình, hai tay vây quanh chính mình, cố gắng giảm bớt lộ hàng.
Người đàn ông đi đến cách đó không xa cởi bỏ áo lót ướt nhẹp, trong lúc vô tình Hạ Thanh Nịnh nhìn qua, chỉ thấy đường cong cơ bắp trên người anh cực kỳ rõ ràng, nhất là phần bụng căng đầy, cơ bụng săn chắc, nhìn qua cũng biết là thành quả tập luyện trong thời gian dài.
Dáng người của người đàn ông cực kỳ có lực trùng kích với thị giác của người ta, Hạ Thanh Nịnh độc thân từ trong trứng, mặt đỏ lên, xoay đầu đi.
Cô hoàn toàn không hiểu đây là chuyện gì, rõ ràng chính mình ngủ trong ký túc xá, sao lại đột nhiên đến nơi đây.
Đúng lúc này, trong đầu nhói đau, một loạt ký ức không thuộc về cô đột nhiên tràn vào.
Sau khi tiếp nhận những ký ức kia, cô mới ý thức được chính mình xuyên qua.
Xuyên đến bên trong một quyển tiểu thuyết niên đại văn mà bạn học thời đại học Mạc Xuân Hiểu của mình viết, trở thành người vợ trước đầu óc ngu ngốc bị người mưu hại, nhảy sông chết của nam chính.
Trong sách, lúc nam chính Lục Kinh Chập từ bộ đội về nhà thăm người thân uống rượu say, ngày hôm sau bị người phát hiện ngủ chung giường với vị hôn thê vừa xấu vừa ngốc từ nông thôn đến của anh trai.
Cho dù Lục Kinh Chập biết mình không hề làm gì, nhưng theo bên ngoài, hai người đã gạo nấu thành cơm, bị ép rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý cưới cô.
Nửa tháng sau, Lục Kinh Chập quay về bộ đội, bốn năm sau lúc quay về, nguyên chủ đã thất thân cho chủ nhiệm xưởng, còn mang thai con của đối phương.
Nguyên chủ che giấu chuyện mang thai, đi cùng Lục Kinh Chập theo quân.
Ở trong bộ đội, cô gặp nữ chính trong sách – Mạc Hiểu Hiểu – con gái út của phó tham mưu trưởng, chẳng những dáng dấp xinh đẹp dịu dàng thiện lương, còn là người tài hoa xuất chúng, gần như là tình nhân trong mộng của tất cả thanh niên chưa lập gia đình trong quân đội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...