Quân Hôn 70 Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo


“Ông hãy đi nói với lão Tống rằng, suy cho cùng chúng ta đều là người một thôn, hiểu tận gốc rễ.

Rồi nói lão Tống thật thà.

Nếu thật sự không được, trước tiên cứ phá hỏng lễ đính hôn ngày hôm nay cũng được.” Dương Chiêu Đệ nói, chỉ cần phá hỏng lễ đính hôn thì con gái vẫn còn cơ hội.
“Đúng đó, phá hỏng lễ đính hôn của họ.” Nghe Dương Chiêu Đệ nói vậy, Lưu Tiểu Mai chợt có tinh thần, không còn khóc lóc nữa.
Lưu Song Quý nhìn vợ và con gái, thật sự không còn cách nào khác, thế là đi ra đồng.
Thấy cha Tống đang làm việc, xung quanh lại chẳng có ai nên Lưu Song Quý đến gần.
“Vệ Quốc, đang làm việc à?”
Cha Tống đáp lại, phớt lờ ông ta.


Hôm qua nhà bọn họ còn đòi tiền anh cả ông ta, chắc chắn hôm nay người này đến cũng không phải chuyện tốt lành gì.
“Hôm nay Cảnh Chi làm lễ đính hôn à?”
“Ừm.”
Lý Song Quý thấy cha Tống không thích bắt chuyện với ông ta thì định bỏ đi.

Nhưng ngẫm lại vì con gái, ông ta đã nhẫn nhịn.
“Vệ Quốc, tôi nói ông này.

Thanh niên trí thức tri thức này không được đâu, không biết làm việc thì thôi đi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ quay về, tốt hơn hết vẫn là người trong thôn chúng ta hiểu rõ lẫn nhau.”
Cha Tống bỏ cây cuốc trong tay xuống, nhìn Lưu Song Quý, hóa ra người này đến là để cố tình bịa đặt con dâu nhà ông.
Lưu Song Quý vừa nhìn thấy ông lắng nghe thì biết có hy vọng: “Thanh niên trí thức Đường kia là người đanh đá.

Ông nhìn dáng vẻ hung dữ của cô ta vào ngày hôm qua mà xem, làm gì có người đàn ông nào mà yêu cơ chứ.

Trong khi Tiểu Mai nhà tôi vừa nghe lời vừa hiếu thảo...”
Lưu Song Quý còn chưa kịp nói hết đã bị cha Tống vung cuốc xuống chân.
“Mẹ kiếp, ông tưởng Tống lão nhị tôi là bùn đất để nặn à? Dám cố tình bịa đặt con dâu tôi, để xem ông đây có đánh chết ông không.” Cha Tống ném cuốc lao tới định đánh ông ta.
Đương nhiên là Lưu Song Quý sẽ không đứng im mặc cho ông đánh, mà trước khi cha Tống vung cuốc xuống chân ông ta, ông ta đã nhảy ra xa rồi.
“Vệ Quốc, tôi chỉ muốn tốt cho nhà ông thôi, ông hãy nghe tôi nói...”
“Nói cái đầu nhà ông, tôi đánh chết ông.” Cha Tống đuổi theo Lưu Song Quý chạy trên đồng, thu hút sự chú ý của nhiều người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này đã thu hút không ít người, kể cả trưởng thôn.
“Chú hai, chú đang làm gì thế?” Trưởng thôn hiểu rõ em trai mình.

Vì mình làm trưởng thôn, nên em ấy chưa từng đi gây sự, trừ phi người khác trêu chọc em ấy.
“Ông ta mắng Tiêu Tiêu nhà em, còn nói con gái ông ta tốt thế này thế kia.” Cha Tống chỉ vào Lưu Song Quý giận dữ mắng.
Thôn dân ở bên cạnh nghe cha Tống nói thế thì đều chỉ chỏ Lưu Song Quý.
“Lưu Song Quý, hôm qua chị dâu ông bị thanh niên trí thức Đường đánh thành bộ dạng như vậy, mà ông vẫn không nhớ à? Nhà họ Lưu ông và nhà họ Tống đã ầm ĩ như thế, vậy mà ông còn dám làm mai Tiểu Mai nhà ông cho Cảnh Chi.

Ông có biết xấu hổ không thế?”
“Đúng đó.

Ông không thấy ngại hay sao mà nói ra những lời đó?”
“Lưu Song Quý, kể từ ngày mai, ông hãy đi gánh phân một tháng.” Trưởng thôn chỉ vào Lưu Song Quý nói.
“Trưởng thôn, ông đang làm việc thiên tư.” Lưu Song Quý chẳng muốn làm công việc gánh phân này, vừa bẩn vừa hôi, làm xong còn chẳng nuốt nổi cơm.
“Nếu ông cảm thấy tôi đang làm việc thiên tư trước mặt nhiều người như vậy, thế thì ông cứ việc đi lên công xã báo cáo tôi đi.” Dứt lời, trưởng thôn kéo cha Tống rời đi.

Cha Tống quay đầu lại nói với Lưu Song Quý: “Nếu tôi còn nghe thấy nhà họ Lưu các ông nói xấu một câu nào về con dâu tôi thì tôi gặp lần nào sẽ đánh các ông lần đó, mặc kệ nam nữ.”
“Tống Vệ Quốc bị chọc điên thật rồi.”
“Nếu đổi thành ông, liệu ông có đánh không?”
“Hồi nãy tôi còn nhìn thấy Lưu Tiểu Mai nhà ông ta.

Vừa nghe được tin hôm nay Cảnh Chi làm lễ đính hôn đã khóc lóc quay về, tiếp theo là hai vợ chồng Lưu Song Quý này cũng chạy về theo.” Có người phụ nữ trong thôn nói.
“Chẳng phải cô nhóc nhà bọn họ luôn thích Cảnh Chi à? Lúc trước Cảnh Chi bị thương ở chân thì chẳng thấy bọn họ ngó ngàng gì đến, bây giờ khỏi rồi lại sáp tới.”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Trước đây là sợ Cảnh Chi nằm trên giường cả đời, còn bây giờ thấy cậu ta đã khỏe rồi, nên tiếp tục lăm le đến tiền trợ cấp của cậu ta.”
Người trong thôn đều biết, nhà Tống Cảnh Chi là nhờ vào tiền trợ cấp của anh mới xây được nhà ngói xanh, tất nhiên cũng đoán ra được tiền trợ cấp không hề thấp.
Lưu Song Quý nghe thấy lời bàn tán của mọi người, đành phải chán nản quay về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận