Phó Dung Chương bước nhanh đến Lan Đình Uyển, dọc đường có không ít nô bộc cầm gậy tre bịt đầu bắt ve trùng. Ve trùng bị quấy rầy ở trên vạc cây điên cuồng kêu to.
Dường như hắn không nghe thấy, trong đầu yên lặng giống như đặt mình trong đống tuyết mênh mông, trắng xóa giống như thế giới đều bị móc rỗng…
Nếu không giữ được Vân Kiều thì hắn tốn sức như thế là vì cái gì?
Lúc đến Lan Đình Uyển, hắn dừng bước lại.
Hoàn toàn không còn vẻ tùy tiện như trong thư phòng lúc nãy.
Vệ Minh nhắm mắt đi theo sau ngẩng đầu lên nhìn Phó Dung Chương một chút, cũng không dám lên tiếng.
Chốc lát sau, Phó Dung Chương mới cất bước đi vào.
Bọn họ đẩy cửa đi vào tân phòng, Vân Kiều đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, trên bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê khắc hoa văn hoa mai họa vàng đặt một bao quần áo nhỏ.
Ánh mắt Phó Dung Chương chậm rãi nhìn lướt qua bao quần áo nhỏ.
Phủ Nhiếp chính vương lớn như vậy mà không có gì đáng để nàng lưu luyến sao?
Thứ nàng muốn mang đi chỉ có một vài thứ đồ vật nhỏ lúc nàng đến thôi sao?
Biết được điều này càng làm cho hắn ngạt thở hơn so với lúc Vệ Minh bẩm báo nàng muốn rời khỏi khi nãy.
“Nàng muốn đi đâu?” Cổ họng của Phó Dung Chương phát ra giọng nói khàn khàn như mặt đất bị khô cạn nứt ra, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu nói như vậy.
“Về nhà mẹ đẻ.” Trái lại, Vân Kiều trả lời rất dứt khoát.
Ngày thường nàng dịu dàng, bây giờ nàng rất tức giận, nói cũng lớn tiếng hơn xưa nhiều.
Hai người bọn họ đều không phát hiện, trong vô thức Vân Kiều nói nhà mẹ đẻ là Vân phủ chứ không phải tướng phủ.
“Ta không cho phép.” Phó Dung Chương chậm rãi đi về phía nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, nói từng câu từng chữ: “Không có sự cho phép của ta, nàng không được đi.”
Nghe xong, Vân Kiều càng cảm thấy tức giận, bỗng nhiên đứng lên nắm tay thật chặt thành nắm đấm. “Ngoại trừ không cho phép, ngài không còn gì khác để nói sao?”
“Lý do gì cũng không có, ngài bảo thiếp thân an tâm thế nào được? Những người kia là phụ thân, mẫu thân của thiếp thân! Không phải người lạ!”
“Ngài nói không cho thiếp thân nhận người thân, thiếp thân tạm tin tưởng ngài có lý do, biết rõ thiếp thân có cha huynh nhưng thiếp thân không thể nhận! Tất cả thiếp thân đều nghe theo ngài, nhưng hôm nay, ngài để thiếp thân gánh tội bất hiếu, thắp một nén nhân cho mẫu thân đã mất cũng không cho…”
Vân Kiều nghẹn ngào không nói nổi nữa.
Phó Dung Chương nhìn thấy nàng như thế thì trong tim càng khó chịu mịt mù.
“Chuyện của mẫu thân nàng… Là ta suy nghĩ không chu toàn. Không phải không cho phép nàng đi, chỉ là phải trễ một chút. Qua một thời gian nữa, nhất định ta sẽ dẫn nàng đến trước mộ phần mà tế bái.”
Sự phiền muộn như vảy ngược, muốn nhổ lại không nhổ được, vuốt xuôi cũng không được khiến cho hắn đứng ngồi không yên, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn một chút.
“Không muốn.”
Nếu là lúc trước, có lẽ Vân Kiều sẽ thuyết phục mình, nhưng giờ phút này nàng không muốn.
Cho tới bây giờ, giữa nàng và Phó Dung Chương giống như có ràng buộc từ lâu, nhưng dường như lại không thể vượt qua ranh giới, luôn không thể nào vượt được.
Như thế, hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Nếu như là chuyện khác, nàng có thể lùi bước, nhưng chỉ có chuyện này nàng không muốn nhượng bộ nữa.
Hướng chi nàng đã nhượng bộ nhiều rồi.
Vân Kiều cũng cứng rắn, kiên cường nhìn hắn.
Sự quật cường trong mắt nàng giống như đã từng thấy qua, khiến tim Phó Dung Chương lại đau lên một trận.
Bây giờ Vân Kiều đã khác với lúc trước, càng khác với kiếp trước.
“Về phần, phụ thân nàng…” Phó Dung Chương dừng một chút: “Ta không cho nàng nhận người thân là vì ông ta bị tình nghi cấu kết với giặc…”
Phó Dung Chương chậm rãi nhắm mắt lại: “Một khi chứng cứ phạm tội xác thực thì ta sẽ tiễn ông ta lên đoạn đầu đài…”
Nghe vậy, Vân Kiều chậm rãi ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, giống như hồi lâu sau cũng không hiểu ý nghĩa của ba chữ đoạn đầu đài.
Một lát sau, nàng âm thầm thu hồi mắt lại, chỉnh lại bao y phục trên bàn trà, nàng dùng hết sức chống đỡ đôi chân như muốn nhũn ra, chậm rãi ngồi lại trên ghế.
Dường như giống như Phó Dung Chương chưa nói qua lời gì hết.
“Mấy ngày này ta sẽ rất…” Phó Dung Chương thấy nàng phản ứng như vậy thì không nói nên lời.
Một khi hỏi tội Thượng Quan Huyễn thì tình cảm giữa hắn và Vân Kiều sẽ chấm dứt.
So với ai khác, hắn đều không hi vọng kẻ đứng sau là Thượng Quan Huyễn.
Vân Kiều không thể nào tiêu hóa tin tức này.
Nói thật, người nhà nàng luôn nghĩ về nàng đều gặp được, đều ngóng trông nhận thân, ngóng trông từ đây sẽ vui vẻ.
Nhưng mà trời không toại lòng người.
Thấy Vân Kiều phản ứng như thế, Phó Dung Chương khom người, đầu ngón tay hơi run vén tóc mai xanh của nàng.
Cuối cùng, hắn chậm rãi để tay lên cổ nàng kéo vào ngực hắn, dùng giọng điệu bình thản nhất mà nói: “Trước khi tra được hết manh mối, ta sẽ không để nàng rời khỏi phủ Nhiếp chính vương nửa bước.”
Hắn khẽ nói, lực đạo trên tay càng lớn, hận không thể khảm nàng vào trong máu thịt của hắn.
Vân Kiều cũng không vùng vẫy, cả người trở nên rất bình tĩnh.
Chẳng phải còn chưa có kết quả sao?
Nhỡ ra? Nhỡ ra phụ thân nàng không phải kẻ cầm đầu thì sao?
Hay là ông ta có nỗi khổ tâm, cuối cùng tội không đáng chết?
Nghĩ như vậy, Vân Kiều bình tĩnh lại.
Nhìn thấy Vân Kiều như thế, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng không có cảm xúc khác mới buông lỏng nàng ra.
Đúng lúc này, Thanh Nguyệt bưng một chén tổ yến đi đến, nhìn thấy Phó Dung Chương cũng ở đây thì vội vàng lui ra ngoài cửa.
Phó Dung Chương nhìn thấy: “Vào đi.”
Thanh Nguyệt cung kính đi đến, hành lễ.
“Bưng lên.” Phó Dung Chương chỉ chỉ vào tổ yến.
Cầm chén trong tay, Phó Dung Chương khuấy mấy lần, thấy màu sắc không đúng lắm, nghi ngờ nói: “Sao đổi nước mơ rồi? Không có mật quế hoa à?”
Vân Kiều thích nhất là ăn tổ yến trộn với mật quế hoa.
Thanh Nguyệt trả lời: “Vương phi không có khẩu vị, không muốn ăn ngọt, hôm nay thiện phòng làm tổ yến nước quả dương mai chua ngọt ngon miệng.”
Đáy lòng Phó Dung Chương như bị ong chích một cái, buồn bã đau đớn.
Tâm trạng nàng ứ đọng như thế rồi sao?
Hắn không nói nữa, múc một miếng đưa tới bên miệng Vân Kiều.
Vân Kiều thuận theo nhìn thoáng qua màu hồng đỏ sáng óng ánh, lắc đầu, thật sự nàng không còn chút sức lực nào cả, vô cùng không muốn ăn.
“Thử một miếng, nếu ăn không ngon thì làm cái khác.” Phó Dung Chương nghĩ nàng còn tức giận, khẽ dụ dỗ nói.
Lúc này Vân Kiều mới mở miệng ăn.
Không có biểu lộ hoảng sợ, so với những thứ khác thì cái này có thể miễn cưỡng nuốt xuống được.
Dỗ dành một lúc, Vân Kiều cũng đã ăn xong một bát tổ yến.
“Vương gia, ngài bận thì đi đi.”
Lúc trước, mỗi ngày Vân Kiều đều ngóng trông Phó Dung Chương trở về sớm. Hôm nay nàng hi vọng hắn xuất phủ sớm một chút, nhanh chóng tra rõ chân tướng.
“Nàng ở trong phủ ngoan nhé.”
Phó Dung Chương cũng không tiếp tục ở lại nữa, sau khi dặn dò nàng xong thì ra cửa.
Thấy Phó Dung Chương vừa rời đi, Vân Kiều mới mò về giường nằm.
Sáng nay, nàng cảm thấy không còn chút sức lực nào, không đói bụng, thậm chí thỉnh thoảng trước mắt còn hơi choáng váng.
Nàng không dám nói, nàng thấy tổ yến mật quế hoa mà nàng thích nhất lại muốn buồn nôn.
Có thể là vì nắng nóng, nàng nghĩ thế, nàng không muốn gây thêm phiền phức cho người khác nên không nói ra.
Ai cũng không phát hiện thân thể của Vân Kiều đang dần phát sinh thay đổi, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra.
–
Không bao lâu sau, Vệ Đán đã mang về tin tức tình báo của Thái hoàng thái hậu. Mấy năm qua, bà ta vẫn ở cung Phượng Nghi, quan hệ với Phó Diễm cũng không tính thân mật, không qua lại mật thiết với ai. Mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi đều bình thường.
Nói ngắn gọn, Thái hoàng thái hậu không có gì bất thường.
Tốn Độc đã xuất hiện trên tay bà ta, đã vậy hắn không thể ngồi nhìn mà không quan tâm.
Hắn tự mình dẫn theo người đi đến Phổ Đà Tự.
Cùng lúc đó, Huyền Long Vệ cũng đã tra rõ tất cả tăng nhân ở Phổ Đà Tự.
Thái hoàng thái hậu đang ngồi trước phật đài niệm kinh, thấy Phó Dung Chương tới thì cảm thấy nặng nề. Song, bà đã nắm giữ Trung cung hơn mười năm, đã luyện thành uy nghi, không cho phép bà cúi đầu trước cúi đầu trước Phó Dung Chương.
Có lẽ là vì báo ứng, bà vì ích kỷ mà không để ý đến nhi tử đã chết, chủ động lấy lòng Phó Dung Chương mới bị báo ứng! Nếu như bà an phận ở cung Phượng Nghi thì cũng không rơi xuống tình cảnh như vậy.
Nghĩ đến đây, bà cười chế giễu một tiếng: “Thế nào, xử lý một lão bà như ai gia cũng làm phiền đường đường Nhiếp chính vương như ngươi tự mình động thủ sao?”
Nói thật, đến nay bà nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao lại chọc giận Phó Dung Chương.
Bà vì muốn lấy lòng Phó Dung Chương, thật lòng suy nghĩ vì chuyện dòng dõi của hắn. Bà không chỉ giúp hắn lo liệu nghi thức cầu con mà ngay cả túi thơm đeo bên người nhiều năm đều cho vương phi của hắn. Hơn nữa, bà còn xin hai chiếc bùa bình an cầu con từ trụ trì Phổ Đà Tự.
Mặc dù không thích quả phụ kia, nhưng nàng ta là vương phi, đây đều là chuyện thuộc bổn phận của nàng ta.
Ai ngờ Phó Dung Chương lại nổi giận.
Phó Dung Chương khồng để ý dáng vẻ châm chọc chế giễu của bà, quăng túi thơm mà bùa bình ăn lên phật đài.
Thái hoàng thái hậu cụp mắt xem xét, lạnh lùng ngước mắt nhìn Phó Dung Chương: “Ngươi có ý gì?”
Là vì những thứ này nên bà mới bị giảm lỏng ở núi Phổ Đà sao?
Phó Dung Chương bình tĩnh nhìn bà chằm chằm, cằm hất về phía chén trà trên phật đài: “Chẳng phải bà cầu bình an sao? Dùng bùa bình an này ngâm nước uống đi.”
“Bộp” một tiếng, Thái hoàng thái hậu đặt phật châu lên bàn, vì tức giận mà gương mặt già nua đỏ lên: “Phó Dung Chương, ngươi xem lòng tốt của ta như lòng lang dạ thú cũng được, lại còn đến làm nhục ai gia? Muốn mạng của ai gia cũng không cần phải phiền phức như thế!”
“Bà vội gì chứ?” Phó Dung Chương cười như không cười cong khóe môi lên: “Nếu bản vương muốn mạng của bà, chết nhanh vậy cũng là ban thưởng rồi. Huống chi chỉ uống bùa bình an thôi, bà không dám uống sao?”
Thái hoàng thái hậu tức giận cười: “Thì ra ngươi hoài nghi ai gia động tay động chân trong bùa bình an.”
Đúng thật là bà hận không thể khiến Phó Dung Chương chết không yên lành để báo mối thù giết con. Nhưng mà Lương vương đã chết, bà chỉ muốn sống tạm mà thôi.
“Ai gia là Thái hoàng thái hậu cao quý, đã là nữ nhân tôn quý nhất Đại Địch. Cho dù Phó Diễm làm hoàng đế hay là tương lai Phó Dung Chương ngươi làm hoàng đế thì chỉ cần ai gia tuân theo khuôn phép thì các ngươi phải gọi ta là Thái hoàng thái hậu.”
Nói xong, bà bỏ hai lá bùa bình an vào chén trà, lá bùa lơ lửng một trên một dưới, chậm rãi ung dung tiếp tục nói.”
“Làm gì cần phải lấy trứng chọi đá, tự cắt đi đường sống của mình?”
Dù sao bà vẫn không quyền không thế, chỉ có thanh danh, tốt cũng không hơn được bao nhiêu, xấu cũng không tệ hơn được nữa. Ít nhất sự tôn quý của thái hậu bà vẫn phải có.
Phó Dung Chương đã cảm thấy bùa bình an này có vấn đề thì bà sẽ uống cho hắn xem.
Vừa nói, bà vừa bưng chén trà lên, lúc chuẩn bị uống thì Huyền Long Vệ ở bên ngoài hô lên một tiếng: “Vương gia.”
Phó Dung Chương duỗi chuôi kiếm ra giữ cánh tay bà lại, ngăn cản bà uống hết.
–
Huyền Long Vệ đến báo, trong Phổ Đà Tự có một sa di đã chết.
Hắn vừa đến núi Phổ Đà để tra chuyện bùa bình an thì tiểu sa di phụ trách thêu chế bùa bình an đã chết.
Cách làm càng che càng lộ này đã chứng minh sự trong sạch của Thái hoàng thái hậu.
Nếu như Tốn Độc trong bùa bình an là do Thái hoàng thái hậu hạ thì bà có thể khiến tiểu sa di biến mất từ sớm, không cần đợi đến lúc hắn hoài nghi mới ra tay.
Nhất định kẻ đứng sau không nghĩ ra người nhu thuận như Vân Kiều biết chừng mực hơn ai hết. Nàng gặp chuyện đều sẽ nói cho hắn biết, người và chuyện có liên quan đến hắn chưa từng tự tung tự tác.
Càng không ngờ, hắn biết mùi thơm của Tốn Độc!
Đồng thời Huyền Long Vệ còn chưa đến một tin tình báo vô cùng quan trọng: Giai đoạn trước có người nói dối khiến Huyền Long Vệ thu thập tình báo bị sai.
Thái tử Đàm Quốc vốn không hề rời khỏi Đàm Quốc!
Càng không thể nào chui vào Đại Địch được.
Nói như thế nghĩa là bọn họ bị chơi đùa lung tung một vòng.
Có người có ý dẫn dụ bọn họ đầu nguồn Ngự Linh Tán không ngăn chặn được là ở Đàm Quốc!
Lúc này, sau lưng Phó Dung Chương phát lạnh, kẻ đứng sau này quả nhiên là dụng ý khó dò.
Bọn họ ai cũng cho rằng Đàm Quốc không an phận.
Suýt chút nữa đã đẩy việc này đến hai nước phân tranh.
Một khi xảy ra chiến loạn thì Đại Địch sẽ càng thêm loạn!
Nếu như không phải bọn họ tra được Ngự Linh Tán đổi thành phần, nếu hắn không kiên trì muốn diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, bám chặt vào tra đầu nguồn của đường dây Ngự Linh Tán thì bọn họ đã rơi vào bẫy của đối phương.
Chiêu giương đông kích tây đã dùng đến mức lão luyện.
Không có Đàm Quốc ngụy trang thì phỏng đoán mục đích cuối cùng của đối phương lại càng dễ hơn.
Phó Dung Chương càng có quyết tâm kiên định muốn tiêu diệt toàn bộ Ngự Linh Tán, nhanh chóng cưỡi ngựa xuống núi.
Theo tình báo, chắc là Vân Dịch cũng đến kinh đô rồi.
Hắn muốn đích thân đi gặp Vân Dịch một lần, cho dù Vân gia vào kinh có mục đích gì thì hắn đều muốn chủ động xuất kích.
–
Tướng phủ.
Trên đất bừa bộn.
Thượng Quan Huyễn đang nổi trận lôi đình: “Phế vật, các ngươi tìm cái lệnh bài mà tìm khắp nơi không được!”
Hà Chính Dương và ám vệ cung kính đợi ở một bên, không dám thở mạnh.
Nửa tháng gần đây, chủ hàng cung cấp Phạn Tốn Tử ở Nam Ung lại lên giá, giá tăng gần ba mươi lần!
Lúc đầu, vì thứ đồ chơi này quá khan hiếm mà giá cả cũng không rẻ, ông phải tốn gấp ba mươi lần chi phí để chế tạo Tốn Độc và Ngự Linh Tán.
Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, Ngự Linh Tán đã từ từ thẩm thấu vào trong quân, càng được những quan lại kia dùng nhiều.
Chỉ cần mười ngày nữa thì Đại Địch sẽ loạn thành một bầy, đến lúc đó Phó Dung Chương sẽ chú ý đầu thì không chú ý chân, chú ý chân thì không chú ý đầu.
Đến lúc đó, ông không cần tốn nhiều sức cũng có thể chèn ép thiên tử ra lệnh cho chư hầu.
Những quan lại kia nghiện Ngự Linh Tán, chỉ muốn trầm mê trong thế giới kỳ ảo, nơi nào còn tinh lực quản chủ thiên hạ này họ gì!
Lúc này càng phải giật gấu vá vai.
Năm đó, thẻ ngọc của Vân thị chính là lệnh bài của Vân gia, có thể tùy ý lãnh bạc ở tiền trang Vân gia.
Nhưng mà ông đã tìm kiếm rất nhiều năm, cũng không biết Vân thị giấu thẻ bài này ở đâu!
Ngay cả sau khi Vân thị tạ thế, ông lật tung tất cả di vật của Vân thị cũng không tìm ra.
Ngay lúc ông ta đang dâng lên cơn giận thì tùy tùng vội vàng chạy vào: “Bẩm, bẩm báo đại nhân, gia chủ Vân gia Vân Dịch cầu kiến!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...