Quân Hoan Tỏa Kiều

Sau khi Vân Kiều ngủ rồi, Phó Dung Chương vội vàng tuyên triệu Cố Văn Hiên, Tô Dực Phỉ trong đêm.

Lúc hai người Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ vô cùng lo lắng chạy tới phủ Nhiếp chính vương thì vừa tảng sáng.

Hai người vừa mới đi vào thư phòng của Phó Dung Chương đã ngửi thấy một mùi hương kì lạ, giống như mùi son phấn bột nước lại giống như xạ hương. Mùi hương ngọt ngào lại nồng nàn khiến cho huyết dịch người ta sôi trào.

Rất kì lạ.

Hai người vội che kín mũi miệng nhìn về phía Phó Dung Chương, chỉ thấy Phó Dung Chương ngồi im cạnh thư án, sắc mặt ửng hồng nhìn chằm chằm vật thể không rõ màu nâu trên bàn trà. Cạnh đồ vật kia còn có một thanh tiểu đao và bột phấn màu nâu.

“Điện hạ?” Cố Văn Hiên thấy sắc mặt Phó Dung Chương không đúng, vội hô một tiếng.

Phó Dung Chương không có phản ứng.

Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tiến lên lắc lắc Phó Dung Chương.

Lúc này, Phó Dung Chương mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, trừng mắt lên nhìn về phía hai người.

Thấy đôi mắt hắn dần tỉnh táo, hai người đều thở ra một hơi.

Cố Văn Hiên liếc mắt nhìn về phía đồ vật trên bàn với vẻ cẩn thận, y dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, sắc mặt thay đổi.

“Người đâu.”

Vệ Minh nghe được tiếng động trong phòng, bước nhanh đi đến: “Tuyên vương điện hạ.”

“Mau chóng dùng giấy da trâu bọc thứ này lại bỏ vào trong hộp, bịt kín lại.”

Vệ Minh nghe vậy thì ý thức được vật này không hề tầm thường, vội vàng đi làm.

Tô Dực Phỉ dùng ngón út ấn một cái, Cố Văn Hiên còn chưa kịp ngăn cản, hắn đã đặt vào chóp mũi.

Vừa ngửi đã lập tức cảm thấy đầu óc nóng lên, một trận sóng nhiệt từ bụng dưới xông lên trán. Hắn vội vàng lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại, hắn hừ một tiếng: “Điện hạ, thứ hung tợn này ngài lấy được ở đâu? May mà vi thần chỉ chấm một chút, nếu nhiều hơn nữa chỉ sợ hôm nay vi thần phải tìm mấy hoa khôi phát tiết ngọn lửa này…”

Sắc mặt Phó Dung Chương âm trầm, suýt chút nữa hắn đã bị quấn vào thứ đồ chơi này

“Đây là vật gì?”

Sắc mặt Cố Văn Hiên nghiêm túc: “Đây là thứ chúng ta vẫn luôn tìm, thêm một vị thuốc không rõ vào trong Ngự Linh Tán, Mi Tư Hương.”

Ngự Linh Tán dùng Ngũ thạch tán cải chế mà thành, so với Ngũ thạch tán thì có nhiều hơn một vị mị dược, lắc mình đã trở thành thần dược, càng dùng càng nghiện. Nếu dùng quá liều thì sẽ khiến thất khiếu chảy máu mà chết.”

Nếu như số lượng lớn thước này lưu truyền trong dân gian thì hậu quả khó mà lường được.


Người chế được có mưu đồ ác độc.

Nhưng vị thuốc thêm vào đó, Phó Dung Chương triệu tập Thái y viện và Cố Văn Hiên mổ xẻ phần lớn Ngự Linh Tán cũng không tìm ra được.

Dẫn đến tìm ngọn nguồn của thuốc trì trệ gặp trở ngại.

Bây giờ lại phát hiện trong túi thơm của Vân Kiều.

Ngoài ý muốn có phát hiện trọng đại.

Tô Dực Phỉ hưng phấn không thôi, phải biết hắn đã bị Ngự Linh Tán chết tiệt này làm cho sứt đầu mẻ trán, đầu muốn rơi mất.

“Sao điện hạ phát hiện ra thứ đồ chơi này?”

“Trong túi thơm của vương phi, ba năm trước lúc nàng mất trí nhớ, khi tỉnh lại thì thấy túi thơm này được cất giấu bên mình.”

Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ trừng to mắt.

Phải biết khối Mi Tư Hương chỉ to bằng hai ngón tay đã đủ chế được hơn một ngàn phần Ngự Linh Hương.

Tô Dực Phỉ chỉ mới ngửi chút bột phấn mà suýt chút nữa đã không lấy lại tinh thần.

“Vì sao vật này lại ở trong túi thơm của vương phi?” Cố Văn Hiên hỏi.

“Chẳng lẽ trước khi vương phi mất trí nhớ, khi chạy trốn hoặc được người cứu ra đã mang ra chứng cứ… Từ nơi nào đó?” Tô Dực Phỉ phỏng đoán, có thể là như thế.

Suy nghĩ cẩn thận cảm thấy rất đáng sợ.

Nếu việc này là thật, nói rõ nơi Vân Kiều bị nhốt vào năm đó chính là ổ chế độc Ngự Linh Tán!

Ba người cũng đã nghĩ đến khả năng này, gần như có thể tưởng tượng hung hiểm thế nào! Lập tức toát mồ hôi lạnh vì Vân Kiều vào năm đó.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Phó Dung Chương hơi run lên.

Nếu suy đoán theo quỹ đạo kiếp này, hắn không đem Vân Kiều trở về trước, vậy thì Vân Kiều thật vất vả mới trốn được vô cùng có khả năng sẽ bị bắt lại trong tương lai.

Sau khi bị bắt lại nhất định là nhận hết tra tấn mới có thể khiến tính cách của nàng hoàn toàn thay đổi.

“Có lẽ Ngự Linh Tán có liên quan đến mỹ nhân có hình xăm.” Giọng nói Phó Dung Chương âm trầm, nói hơi tối nghĩa: “Nghiêm tra cái chết của Trương Ngọc Thư và Chu Quán.”

“Xin điện hạ chỉ giáo?” Tô Dực Phỉ không biết, không hiểu vì sao Phó Dung Chương lại liên tưởng hai chuyện với nhau?

“Chẳng lẽ trên người vương phi cũng có hình xăm?” Tô Dực Phỉ suy nghĩ cũng chỉ có khả năng này.


Đúng thật là kiếp trước trên người của Vân Kiều có hình xăm, nhưng Phó Dung Chương không muốn dẫn chủ đề này lên người Vân Kiều.

“Ngươi tra là được.”

Lúc này, Tô Dực Phỉ mới nhớ tới ngày nghiệm thi Chu Quán, Phó Dung Chương cũng có nhắc đến ngửi thấy một mùi thơm, lúc đó chưa phát hiện dị thường!

Cố Văn Hiên nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tô Dực Phỉ: “Theo sổ y thuật ghi lại, nó sinh trưởng ở phía nam Hoài Dương…”

Quận Hoài Dương chính là quê hương của Tô Dực Phỉ, phía nam Hoài Dương là giáp với quận Nghi Châu.

Bỗng nhiên có hướng phá án, Tô Dực Phỉ lập tức phấn chấn lên, vỗ vai Cố Văn Hiên: “Đi đi đi, mau hồi phủ ngủ một giấc, dậy còn làm việc! Lão tử cũng không tin!”

Cố Văn Hiên cười khổ một tiếng, đừng nói từ nhỏ y chưa từng có cảm giác vượt quá quy củ này. Chỉ là y phải bận rộn mà nói, hôn kỳ của Phó Dung Chương là tháng sau, thời gian cấp bách, công việc nặng nề, y còn không có thời gian thở một hơi.

Đường đường là đại hôn của Nhiếp chính vương, ngoại trừ thông thường thì không thể thiếu “Lục nghi”, còn có nghi thức chương trình rườm rà phức tạp, không có việc nào đơn giản cả.



Sau khi Tô Dực Phỉ đi, Cố Văn Hiên và Phó Dung Chương nhắc qua chuyện đón đâu, quá trình hôn lễ và chi tiết rồi mới cáo lui.

Phó Dung Chương cầm thiếp canh thếp vàng lăng gấm tơ tằm mà Cố Văn Hiên mang tới, lại phái người đi khố phòng một chuyến rồi mới đi Lệ Hoa Uyển.

Vân Kiều ngủ không sâu giấc, loáng thoáng nghe thấy tiếng động, nàng chậm rãi mở hai mắt ra thấy Thanh Nguyệt dẫn theo một đám thị nữ đang canh giữ ở trước giường.

Thanh Nguyệt thấy nàng thức dậy thì vội đi tới, xoắn màn lụa lên, treo màn trướng ly văn lên rồi cười nói: “Cô nương, vương gia đang ở bên ngoài chờ người đấy.”

Hắn chờ thì chờ, vì sao bọn thị nữ có vẻ rất vui, cười còn tươi hơn hoa?

Vân Kiều vừa khó hiểu, vừa được Thanh Nguyệt hầu hạ rửa mặt.

Sau khi trang điểm xong, Vân Kiều đi ra phòng ngủ, lúc đến gian giữa nhìn thấy rương đầy phòng thì ngẩn người.

Phó Dung Chương vốn đang ngồi ở thượng vị thấy nàng đi ra, hắn đi tới kéo nàng đến cạnh bàn vuông khắc hoa bằng gỗ trinh nam, mở toàn bộ hộp Bách Bảo đầy bàn ra, đưa một chùm chìa khóa vào tay Vân Kiều.

“Đây là chìa khóa khố phòng, những cái kia là là khế đất, cửa hàng, văn khế thôn trang và kim ấn của bản vương. Toàn bộ gia sản của bản vương đều giao vào tay nàng.”

Vân Kiều đang cầm một chùm lớn chìa khóa suýt chút nữa đã cầm không chắc, mông lung.

Phó Dung Chương xoay người kéo nàng vào ngực, kéo hai tay đang cầm chìa khóa của nàng đặt lên tim hắn, dùng sức nhấn nhấn, nghiêm túc nói: “Ngay cả nửa đời sau của bản vương cũng giao hết cho nàng.”

Vân Kiều ngơ ngác nhìn hắn, môi mềm giật giật, trong đầu đầy ắp suy nghĩ như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không nói ra được.


“Không muốn à? Nếu như nàng không muốn thì hủy đi.” Phó Dung Chương có vẻ thuận theo nhìn người trong ngực, vành môi khẽ mín: “Là giữ hay là hủy đều do nàng quyết định.”

Ánh mắt của hắn điên cuồng mà rực cháy, không có chút trêu đùa nào. Vân Kiều có cảm giác nếu nàng nói không cần thì hắn sẽ đem những vật này, bao gồm cả chính hắn đều hủy đi.

“Đang yên lành, sao có thể…”

Nàng ngập ngừng nói, giọng nói dịu dàng mang theo chút làm nũng, Phó Dung Chương nghe thấy vậy cảm giác trong cổ hơi ngứa.

Hắn từng nghe qua không ít giọng nói nũng nịu của nàng, sao mà mất hồn như thế.

Mỗi lần đều quyến rũ đến mức suýt chút nữa hắn đã mất khống chế…

“Nàng chỉ cần nói muốn hay không muốn.” Phó Dung Chương hơi khom người tới gần nàng.

Hơi thở của hắn từ trên xuống dưới chặt chẽ bao phủ nàng lại, giống như ngư dân vung xuống dày đặc lưới đánh cá, bao phủ con cá nhỏ là nàng lại.

Tránh cũng không thể tránh, miệng nàng nhanh hơn đầu óc, vô thức ngẩn ngơ trả lời: “Muốn.”

“Muốn ai.” Hắn hơi xoay người, nhìn nàng với vẻ đe dọa.

Lần này Vân Kiều đã tỉnh táo hơn một chút, nàng thẹn thùng nghiêng đầu sang một bên, nàng không trả lời câu nói làm người ta xấu hổ.

Phó Dung Chương thấy dáng vẻ ngượng ngùng không thôi của nàng thì tình ý khẽ động, ánh mắt nhìn nàng chăm chú. Hắn đưa tay vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau tai, đầu ngón tay hơi lạnh, thân thể nàng hơi rung động một chút.

Hắn cũng không có ý thu đầu ngón tay lại, ngón tay thuận theo tai của nàng chạm đến vành tai, một bên má, cổ trắng… Cảm xúc lạnh buốt như mang theo nhiệt, một đường phóng hỏa, mãi cho đến xương quai xanh dưới cổ nàng mới dừng động tác.

Cả người Vân Kiều nóng lên, ngừng thở, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ tay của hắn sẽ tiếp tục hướng xuống.

“Ừm?” Đuôi mắt Phó Dung Chương đã nổi lên màu đỏ, dục niệm trong mắt không hề che giấu: “Muốn ai?”

Vân Kiều cắn chặt cánh môi, mặt đỏ lên, dáng vẻ luống cuống tay chân nhìn vô cùng đáng thương.

“Không nói?” Phó Dung Chương hơi đi lên, ngậm lấy vành tai như hạt châu hồng bích tỷ của nàng: “Vậy nàng có biết bản vương muốn ai không?”

Tay nhỏ của Vân Kiều nắm chặt áo mãng bào, hừ một tiếng.

Nũng nịu giống như móng vuốt mèo con cào lòng người ta, nam nhân sao có thể chịu được?

“Muốn ngài.”

Phó Dung Chương cúi đầu khẽ cắn lên xương quai xanh của nàng.

Bỗng nhiên chìa khoá trên tay Vân Kiều rơi xuống đất, phát ra tiếng thanh thúy êm tai.

Cho dù tiếng chìa khóa đồng rơi xuống đất lớn như thế, nàng cũng không rảnh bận tâm…



Chờ đến khi Phó Dung Chương thả nàng ra thì Vân Kiều đang nửa nằm trên bàn, rốt cuộc mới tỉnh táo lại.


Cũng không biết những hộp Bách Bảo đặt lên phân nửa bàn bát tiên bị hắn quét xuống đất khi nào.

Bải vai cảm thấy hơi lạnh, nàng nghiêng đầu nhìn qua, vừa thấy lưu ly cách đó không xa chiếu rọi bờ vai hơi lộ ra của nàng, nói lên dáng vẻ xấu hổ kiều mị.

Nàng liếc mắt, vừa hay nhìn thấy đầu vai trắng nõn trơn nhẵn của mình có lưu lại mấy dấu vết của hắn, phấn hồng đỏ đỏ, đẹp như hoa anh đào.

Vừa tức giận vừa ngượng ngùng, nàng hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân phía trên.

Nam nhân này càng ngày càng không khống chế được giới hạn của mình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, không cần chờ đến đêm tân hôn thì rất có thể hắn sẽ động phòng trước mất…

Phó Dung Chương hiếm khi thấy dáng vẻ hờn dỗi của nàng, tâm trạng hắn rất có, có lòng tốt chỉnh lại y phục của nàng.

Sau khi chỉnh xong, Phó Dung Chương chỉ chỉ vào một trong hai hộp Bách Bảo khắc mai vàng, nói: “Những thứ khác để Viên Ly giúp nàng dời đến vị trí chỉ định hoặc khố phòng. Còn vật trong hộp này nàng tự mình giữ lấy.”

Trong đó chứa kim ấn của Nhiếp chính vương, kim sách của Nhiếp chính vương phi và thiếp canh hợp cưới của bọn họ, dùng tên thật và ngày tháng thật của nàng để viết thiếp cưới.

Mặc dù Vân Kiều không biết bên trong đựng cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Sắp xếp cho nàng một tòa nhà ở thành đông, trước hôn lễ nàng tạm thời ở đó, khế đất cũng ở trong những chiếc rương này.”

Vân Kiều ý thức được nàng sẽ xuất giá từ bên kia, nhớ tới người khác đều có phụ mẫu giáo huấn, mà nàng lại không biết bọn họ ở đâu, sắc mặt trở nên ảm đạm đi.

Nàng vẫn khẽ gật đầu.

Đối với việc thành thân, dường như nàng cũng không ghét, trong lòng còn hơi mong đợi. Song vẫn có chút tiếc nuối.

Nếu là Phó Dung Chương lúc trước, hắn sẽ không để ý đến cảm xúc nhỏ bé này của nàng. Cho dù phát hiện thì cũng sẽ không để ý, nhưng hôm nay thì khác.

Hắn tưởng rằng nàng không muốn, mặc dù hắn nghiêm mặt nhưng vẫn mang theo giọng điệu hơi trêu đùa.

“Nếu như nàng không muốn ở thì xuất giả ở ngay vương phủ cũng được. Không cần để ý đến lễ giáo phong tục của tiểu tử Cố Văn Hiên kia!”

Vân Kiều lắc đầu: “Không sao đâu.”

Chần chờ một chút, nàng vẫn hỏi: “Vương gia, thật sự không tìm được người nhà của thiếp thân sao?”

Phó Dung Chương nhớ tới Thượng Quan Thao không rõ tung tích, trầm giọng nói: “Đang tìm.”

Ban đầu, sau khi Vân Kiều nghe thấy thì trầm mặc hồi lâu. Sau đó nghĩ lại, ánh mắt lại sáng lên.

Hắn nói đang tìm chứ không phải không cho phép nàng tìm!

Trong phút chốc, gương mặt Vân Kiều cong thành vành trăng khuyết treo trên đầu cành liễu lúc hoàng hôn.

Thấy gương mặt nàng sáng lên, sắc mặt Phó Dung Chương cũng nhiềm ánh sáng ấm áp.

Sau khi hai người dùng đồ ăn sáng, Phó Dung Chương vội vàng rời đi, Vân Kiều thì lên đường đi thành đông.

Đợi đến lúc nàng đi đến thành đông mới biết được, đây không phải là tòa nhà bình thường…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận