Phó Dung Chương đang lười biếng dựa nghiêng vào xe ngựa, bên trên triều phục màu đen thêu Ngũ Trảo Kim Long hùng tráng khoẻ khoắn, vô cùng uy phong. Bộ triều phục kết hợp với khí thế trên người hắn sinh ra vẻ uy nghi vương giả làm người ta sợ hãi, cùng với vẻ kiêu ngạo bẩm sinh càng làm tăng thêm sức mạnh.
Đôi mắt sáng như sao dưới mày rậm đen đến không thấy đáy.
Đang nhìn xem nàng.
Sau đó, hắn vỗ vỗ đệm long văn màu xanh, ra hiệu cho nàng lên xe ngựa.
“Đi lên.”
Trong tay áo của Vân Kiều đang cầm khăn lụa vô thức nắm chặt, cả người không nhúc nhích.
Không ngờ Phó Dung Chương lại đến đón nàng, giống như bị nghe trộm. Vân Kiều hơi chột dạ, chân không nhấc nổi.
Nàng cảm thấy dường như Phó Dung Chương khẽ thở dài một tiếng, trong giây tiếp theo hắn đã đứng dưới xe ngựa.
Bỗng nhiên dáng người thẳng tắp đứng trước mặt Vân Kiều, nhịp tim nàng trễ mấy nhịp, vô thức hơi ngửa đầu ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy hắn chậm rãi cong môi, cảm giác mất trọng lượng đánh về phía nàng. Nàng còn chưa kịp hô lên một tiếng đã vững vững vàng vàng nằm trong ngực Phó Dung Chương.
Nàng cứ như thế, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của dân chúng mà bị hắn ôm vào xe ngựa.
Màn xe xanh ngân ly chậm rãi rũ xuống, che giấu đi hai bóng người trong xe.
Phó Dung Chương ngồi cạnh Vân Kiều, tháo khăn che mặt của nàng xuống đưa quà vặt qua. Hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.
Bỗng nhiên mình lại ở nơi chật chội, lại đơn độc ở chung với Phó Dung Chương. Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, trong lòng Vân Kiều rối loạn.
Nàng thẳng lưng, không dám động.
“Vương, vương gia, sao ngài lại tới đây.”
Vân Kiều hơi bất đắc dĩ, mỗi lần đều là nàng phá vỡ sự im lặng, nếu không hắn vẫn sẽ nhìn nàng chằm chằm, nhìn nàng lúng túng đến tai đỏ, thật sự không chịu nổi.
“Hạ triều, tiện đường.”
Phó Dung Chương thấy nàng cầm quà vặt bất động, hắn nhận lấy nhét kẹo đậu vào miệng nàng, hờ hững trả lời một câu.
Vệ Đán ở ngoài xe nghe được thì trừng to mắt, thầm nghĩ không hề tiện đường chút nào. Phương hướng một đông một tây trái ngược, chủ tử muốn đến đón người đã lượn gần nửa kinh đô.
“Vương gia một ngày trăm công ngàn việc, không cần vất vả như thế.” Vân Kiều cúi đầu xoắn khăn tay.
Ánh mắt Phó Dung Chương vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, nói ra hai chữ: “Sẽ không.”
Nàng không tìm được chuyện để hàn huyên.
Cũng không biết do chột dạ hay thế nào mà lại hơi đổ mồ hôi lạnh.
“Hôm nay có thu hoạch gì không?” Phó Dung Chương không để ý lắm hỏi một câu.
Đương nhiên là không có.
Vân Kiều hơi mất mác, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài. Nàng chỉ nghĩ rằng Phó Dung Chương hỏi nàng hôm nay mua cái gì, nên lạnh nhạt trả lời một câu: “Ừm, chọn mua không ít.”
“Bản vương không hỏi chuyện này.”
Phó Dung Chương nâng mí mắt lên nhìn nàng một cái, quay đầu lấy một chiếc chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên cho nàng.
Vân Kiều mờ mịt nhìn hắn.
“Tìm người thân, thăm dò được gì rồi?” Tiếng nói không nhanh không chậm của hắn vang lên từ bên cạnh.
Nghe vậy, trong lòng Vân Kiều lộp bộp một chút, hắn lại đoán được!
Làm nàng đã đi lòng vòng trên đường hơn một canh giờ, nàng nghĩ là chút kế vặt của mình có thể giấu được Phó Dung Chương, ai ngờ là lừa mình dối người.
Vân Kiều đè xuống sự hốt hoảng trong lòng, giống như vò đã mẻ không sợ rơi, cắn môi nói: “Có thu hoạch hay không thì thế nào? Vương gia hỏi đến là muốn giúp dân phụ sao?”
Sau khi nghe xong lời này, khóe môi hơi cong lên của hắn thẳng ra, bỗng nhiên khí tức cả người trầm xuống: “Sửa lại tự xưng của mình.”
Lúc này Vân Kiều mới nhớ ra, hắn đã hứa hẹn cưới nàng làm thê tử, hắn không tiếc dùng vị trí chính phi để trói chặt nàng. Điều này khiến Vân Kiều nghĩ mãi mà không rõ, chấp nhất của hắn đối với nàng từ đâu mà ra.
Vân Kiều nhớ lúc hai người mới gặp, hắn dẫn người xông vào viện tử, câu đầu tiên hắn nói với nàng chính là: “Nàng thành thân rồi?”
Câu thứ hai mới bảo nàng cởi váy.
Đây không phải là cách thức bình thường đối với người mới gặp.
Lúc trước nàng chỉ lo hoảng sợ, không kịp suy nghĩ kỹ. Bây giờ nghĩ đến, bỗng nhiên nàng ý thức được Phó Dung Chương cũng không phải thấy sắc mà mê luyến.
Một người xa lạ sẽ không đến hỏi nàng chuyện nàng thành thân chưa.
Hắn lại bay thẳng tới hỏi nàng.
“Từ lúc mới bắt đầu, ở trấn Nghi Hà, vương gia đã biết thiếp thân là ai, đúng không?”
Phó Dung Chương hơi kinh ngạc, hắn không ngờ đột nhiên Vân Kiều lại hỏi chuyện này. Trong phút chốc hắn tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Bản vương cũng không biết.”
“Cho nên vương gia vừa thấy mặt thiếp thân đã muốn cởi váy thiếp thân ra là muốn xác minh điều gì đúng không?”
Phó Dung Chương chậm rãi quay đầu, chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Nàng muốn nói gì?”
“Vương gia phát hiện trên người của thiếp thân không có ấn ký mà ngài muốn tìm, biết thiếp thân không phải người ngài muốn tìm cho nên mới rời đi, đúng không?”
Chưa đợi Phó Dung Chương mở miệng, nàng lại tiếp tục nói: “Vương gia đi mà quay lại là vì người ngài muốn tìm có dáng dấp rất giống thiếp thân, đúng không?”
Cho nên, nàng là thế thân, đúng không?
Thấy sắc mặt của Phó Dung Chương nàng đã biết mình không đoán sai, Vân Kiều có hơi không dám tin tưởng suy đoán của mình, giọng nói đều phát run.
Thảo nào, lần trước hắn nói lúc trước không thể cho nàng danh phận, cho nên bây giờ sẽ cho.
Thì ra không phải cho nàng.
Thật ra có phải hay không đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện nàng muốn, sao nàng lại để ý chứ?
Thấy nàng tự hỏi tự trả lời, hoàn toàn không có chỗ trống cho hắn nói chuyện, Phó Dung Chương tức giận bật cười.
Bình thường ở chung với hắn nàng đều nói năng không lưu loát, giờ phút này lại một câu rồi một câu khảo vấn linh hồn hắn, suy đoán chính xác tâm tình và hành vi của hắn lúc trước. Cũng không biết phải khen nàng thông minh hay tức giận nàng có tâm tư nhạy cảm.
“Cho nên cuối cùng nàng kết luận được cái gì, hả?”
Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là nàng muốn nói cái gì?
Nàng không trả lời hắn, khóe môi chỉ cong lên nụ cười thảm.
Lại là như thế.
Không biết trong đáy lòng nàng đã phán quyết hình phạt gì cho hắn.
Mỗi lần này không nói lời nào đều làm ra hành động để cho hắn nhận một đòn mạnh mẽ, đâm cho lòng hắn đẫm máu.
“Nàng đừng có nghĩ quẩn, nàng xảy ra chuyện thì toàn bộ người của Lệ Hoa Uyển sẽ chôn cùng.”
Vân Kiều cũng không biết vì sao mình khó chịu như thế, đáy lòng giống như bị kim đâm, co rút đau đớn.
Nàng nghe thấy lời uy hiếp của hắn cũng không sợ hãi như lúc trước: “Vương gia đã quen uy hiếp người, cho dù thiếp thân đi theo thì thế nào? Chẳng phải bà mẫu của thiếp thân cũng mất mạng đó sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...