Quân Hoan Tỏa Kiều

Thì ra nàng là gông xiềng cũng là chìa khóa.

Nhớ đến hôm đó ngủ cùng nàng trong xe ngựa, đó là lần đầu tiên hắn ngủ ngon một cách thần kỳ trong mấy năm qua.

Đúng lúc cũng đã nhiều ngày hắn chưa ngủ, vô cùng mệt. Hôm nay hắn sẽ xác minh một lần nữa, để xem nàng có phải chìa khóa tháo bỏ chấp niệm xiềng xích hắn hay không.

Lúc này, Vân Kiều cũng hơi mệt, nàng không nhịn được mà bịt miệng lại, ngáp một cái.

Ngáp xong mặt của nàng lại càng đỏ.

Hồn nhiên lại đáng yêu.

Đột nhiên Phó Dung Chương cười một tiếng.

“Cũng đã mệt rồi thì cùng nhau nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, hắn khom người ôm ngang nàng đi về phía phòng ngủ.

“A!” Vân Kiều bỗng nhiên bị hắn ôm lấy, kêu lên, giãy dụa: “Nô tỳ, nô tỳ còn chưa buồn ngủ…”

“Thật sao?”

Bây giờ đã sắp sáng rồi, đương nhiên Phó Dung Chương không tin nàng. Cố Văn Hiên nói nàng phải được dưỡng thật tốt. Ban ngày nàng sốt cao chưa ăn gì cả, lúc này đói bung mà thức giấc không có nghĩa là ngủ đủ.

Mặc cho Vân Kiều giãy dụa, hắn cũng không dừng bước lại.


Từ trước đến nay Phó Dung Chương làm việc chỉ theo tâm trạng và ý thích của hắn, trong ký ức của hắn, nàng là nữ nhân của hắn, cả người đều là của hắn, hai kiếp đều như thế.

Đây là cho dù thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật này.

Chút giãy dụa và kháng cự của nàng hoàn toàn không có ý nghĩa chống cự nào.

Còn không bằng tiếp nhận sự thật này sớm một chút.

Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt đợi ngoài cửa nhìn thấy tình huống này thì khuôn mặt nhỏ không nhịn được đỏ lên. Hai người vội vàng lùi sang một bên nhường ra một con đường.

Đến phòng ngủ, Phó Dung Chương đặt nàng lên giường, bắt đầu tự mình cởi áo.

“Ngài làm, làm gì!” Thấy hắn cởi từng kiện áo ngoài, Vân Kiều bị dọa đến mức nắm chặt vạt áo trước của mình, lùi vào trong góc: “Đừng, đừng cởi…”

“Không cởi thì ngủ thế nào?” Sắc mặt Phó Dung Chương hiếm khi ôn hòa, động tác cởi quần áo chậm lại, giọng nói mang theo vẻ trêu ghẹo: “Bản vương không có thói quen mặt quần áo đi ngủ.”

Không, không mặc quần áo?

Vân Kiều mở to đôi mắt ngập nước, không dám thở mạnh.

Nàng căng thẳng nhìn chằm chằm động tác cởi áo của Phó Dung Chương, giống như hắn đang cởi đồ nàng vậy.

Lúc chỉ còn lại quần áo trong, cuối cùng hắn cũng ngừng động tác.

Vân Kiều thấy hắn không tiếp tục cởi nữa, âm thầm thở dài một hơi.

Thì ra hắn nói chính là không mặc áo ngoài đi ngủ.

Ai ngờ, nàng vừa thả lỏng một hơi lại nhấc lên.

Chỉ thấy Phó Dung Chương không nhanh không chậm xốc chăn lên, nằm xuống.

Hơi thở mạnh mẽ đặc biệt của nam tử bao bọc lấy nàng.

Nàng vô thức nuốt nước bọt, nhìn hắn chằm chằm.

Phó Dung Chương cũng ngước mắt nhìn về phía nàng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Dung Chương cười khẽ một tiếng, thu hồi ánh mắt, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn như là chỉ đơn thuần muốn ngủ mà thôi.

Vừa rồi ánh mắt của hắn rất trong sạch, không giống trước đó mang theo sắc dục không thôi khiến nàng hoảng sợ.


Nhiều năm qua, nàng bị quá nhiều nam nhân ngấp nghé, Vân Kiều đã thấy quá nhiều ánh mắt mang theo dục niệm. Trời sinh tính nàng nhạy cảm, đã sớm học được ánh mắt nam nhân rốt cuộc bao hàm ý nghĩa gì, duy chỉ có ánh mắt của Phó Dung Chương nàng luôn nhìn không thấu.

Không biết vì sao hắn lại nhìn nàng thâm trầm như vậy, những tâm niệm yêu thương kia sao lại xuất hiện.

Giống như giờ phút này, nàng nhìn không hiểu, một nam nhân tạm thời không có ý nghĩ xấu với nàng, muốn ôm nàng ngủ chung, nhìn qua chỉ là nghỉ ngơi đơn thuần mà thôi.

Thật sự khó mà tin nổi.

“Ánh mắt của nàng là thế nào?” Phó Dung Chương buồn cười nhìn tiểu cô nương trốn trong góc giường sắc mặt ngơ ngác.

“Cứ thế sao?” Vân Kiều mờ mịt.

Nghe vậy, Phó Dung Chương nhíu mày ngồi dậy, cánh tay dài tùy ý đặt lên đầu gối, hỏi với ý khác: “Không thì sao?”

“Nàng muốn xảy ra chút gì? Hay là…”

Hắn cố ý kéo dài giọng nói, giọng nói mang theo chút khàn khàn. Lúc nói lời này còn cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói lười biếng, vẻ mặt cân nhắc: “Nàng đang mong chờ điều gì?”

“Nô tỳ, nô tỳ không có…” Vân Kiều không ngờ đến lời nói theo bản năng của mình lại mang theo nghĩa khác. Trong phút chốc dung nhân đỏ ửng lên, xinh đẹp như ngàn hoa khoe sắc trong ngày xuân.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi.” Phó Dung Chương vỗ vỗ ngọc chẩm bên cạnh, ra hiệu cho nàng nhanh nghỉ ngơi.

Vân Kiều lắc đầu, mang theo vẻ cầu khẩn: “Vương gia, hành động này không hợp lễ, ngài về phòng ngài nghỉ được không?”

Bảo nàng yên tâm thoải mái cùng giường chung gối với nam nhân xa lạ nàng không làm được.

“Nàng là nữ nhân của bản vương, bản vương nghỉ ngơi ở phòng của nàng có gì không đúng? Có gì không hợp lễ?”

Phó Dung Chương đưa tai đưa tay vuốt vành tai đỏ bừng của nàng, mang theo ý đùa trêu ghẹo.


Từ trước đến nay Vân Kiều luôn nhạy cảm, bị hắn đùa như thế thân thể không tự chủ được run rẩy, hơi co rút lại tránh bàn tay hắn, nhắm mắt nói: “Không, không hợp lễ Chu công, không hợp đạo đức luân thường.”

Không phải phu thê, không có danh phận sao có thể cùng giường?

Nghe vậy, Phó Dung Chương ngồi thẳng lên, không nói gì mà nhìn nàng chằm chằm.

Giống như muốn xuyên qua đáy mắt nàng để nhìn rõ suy nghĩ trong lòng nàng.

Hắn thấy được vẻ nghiêm túc của nàng.

Nàng thật sự nghĩ như thế.

Hắn mang nàng vào phủ chỉ muốn giữ nàng bên cạnh, chưa từng nghĩ đến vấn đề danh phận.

Bên ngoài đã sớm truyền tin tức hắn mang một nữ nhân vào phủ, các loại tin đồn cũng ùn ùn kéo tới.

Có người cho rằng nàng là thiếp, có người cho rằng nàng là ngoại thất. Người bên ngoài nói gì hắn không để ý, chỉ cần là nữ nhân của hắn thì thân phận gì cũng không quan trọng.

Đời trước bọn họ cũng như thế, cho dù không danh phận thì nàng vẫn là nữ nhân duy nhất của hắn, nàng cũng không thể hiện ra sự bất mãn.

Nhưng những lời Vân Kiều nói lúc này để hắn ý thức được, có lẽ kiếp trước không phải nàng không thèm để ý, chỉ là không bộc lộ ra mà thôi.

Nhớ tới kiếp trước, sau khi nàng chết, lúc hạ nhân thu dọn di vật của nàng đã từng đưa bài văn của nàng hỏi hắn nên xử lý thế nào.

Một chồng giấy thật lớn thật dày chỉ viết tới lui một đoạn. Khi đó hắn mới biết được xưa nay nàng đều có thói quen luyện tập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận