Vân Kiều không ngờ Phó Dung Chương lại mớm thuốc cho nàng như thế.
Gương mặt vì nhiệt độ cao mà ửng hồng lại càng đỏ lên giống mật tiên đào kiều diễm ướt át.
Đầu óc cũng không kịp suy nghĩ, nàng đưa tay dùng mu bàn tay lau mạnh môi anh đào, muốn lau nước thuốc đắng chát đi.
Phó Dung Chương thấy động tác như ghét bỏ của nàng, khóe môi đang mang ý cười lập tức cứng lại…
Phó Dung Chương bật cười một tiếng, quan tâm nàng đều là dư thừa.
Nhiều ngày như thế, cho dù hắn nhớ nàng sắp điên rồi nhưng cũng không tùy tiện tới gặp nàng. Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt phòng bị xa lạ của nàng, cũng không muốn nàng bị ép mình đến nơi xó xỉnh.
Ai ngờ, nàng vẫn ép mình bị bệnh!
Nàng sợ hắn vậy sao? Cứ thế nhớ “Phu quân đã chết” của nàng? Thề sống chết thủ tiết vì y?
Trải qua hai kiếp hắn lại không phát hiện ra, một tiểu cô nương mảnh mai giống bồ liễu như nàng, mặc dù nhát gan dè dặt nhưng tính cách lại không yếu đuối. Trong lòng nàng có gai, mỗi một gai đều đâm vào tim hắn, không nể tình chút nào.
“Nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, nếu không chịu uống thì lập tức đến báo. Bản vương còn nhiều cách để cho người ta uống thuốc.”. Truyện Truyện Teen
Hắn vừa dứt lời đã đi ra ngoài.
Ôi? Vân Kiều nghe xong còn phải uống nước thuốc đen đến mức như tấm gương có thể phản quang kia thì trong nháy mắt lông mày lá liễu nhỏ nhắn nhíu thành từng cục bướu lạc đà nhỏ.
“Mứt, mứt hoa quả…” Vân Kiều nhìn bóng dáng dần đi xa của hắn, lời muốn nói cũng càng lúc càng nhỏ: “Có được không?”
Nhưng Phó Dung Chương không nghe thấy.
Thấy Phó Dung Chương âm trầm phất tay áo bỏ đi, người hầu ở Lệ Hoa Uyển cũng không dám thở mạnh. Không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám ngông cuồng suy đoán.
Lướt qua chuyện uống thuốc này, Vân Kiều thật sự càng sợ Phó Dung Chương hơn. Khi thấy hắn đi ra ngoài nàng cũng âm thầm thở dài một hơi. Nàng thấy hắn vẫn giống như con nai nhỏ nhìn thấy thợ săn, trong đáy lòng sợ hãi đến hoảng hốt.
Lúc bị bệnh, nàng có mơ một giấc mộng hoang đường. Trong mộng, hắn tự mình lau người để hạ nhiệt cho nàng, động tác dịu dàng giống như bảo vệ báu vật.
Khác hoàn toàn với ánh mắt nóng bỏng đầy dục niệm mà bình thường hắn nhìn nàng, mang theo vẻ thương xót nàng không hiểu được.
Đúng vậy, thương xót.
Đường đường là Nhiếp chính vương, sao lại thương xót cho một quả phụ nông thôn chỉ có mỹ mạo như nàng được chứ.
Song, trong khoảnh khắc đó, trong lòng nàng lại có một dòng nước ấm chảy qua, cuồn cuộn, hòa hợp vuốt ve an ủi.
Cảm giác này rất kì lạ, nhưng nàng không bài xích.
Sự nhận thức này khiến nàng giật mình.
Nhất định là bị sốt cao khiến cho đầu óc nàng nóng đến mờ mịt mới mơ giấc mơ như thế!
Đối với một kẻ ngang nhiên cướp người, sao nàng lại có cảm giác như vậy được.
Chẳng biết tại sao, nàng lại cảm thấy đến bây giờ trên môi miệng mình còn lưu lại mùi Long Tiên Hương của hắn.
Nghĩ đến chuyện này, mặt của nàng lại nóng lên.
Thanh Nguyệt ở một bên nhìn thấy tất cả dáng vẻ của Vân Kiều, còn cho rằng nàng ấy vì Ngọc Lê mà khó chịu, mấy lần muốn nói lại thôi. Xét thấy Vân Kiều còn chưa hạ sốt, bây giờ sắc trời đã tối, nàng cũng không nói gì nữa, im lặng chà lau thân thể cho Vân Kiều.
Thuốc của Tuyên vương thật sự có hiệu quả, chỉ một khắc sau mà Vân Kiều đã đổ mồ hôi, nhiệt độ cũng dần hạ xuống.
Cuối cùng Thanh Nguyệt cũng thở dài một hơi, nhìn thấy tinh thần tốt Vân Kiều tốt hơn, nàng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Cô nương, người vì Ngọc Lê mới bị bệnh sao?”
“Cái gì?” Vân Kiều giật mình, sau khi phản ứng kịp thì lắc đầu: “Sao lại như thế?”
Lời khó nghe nàng nghe qua không ít, chỉ là lời của Ngọc Lê chói tai hơn một chút. Song, nàng cũng không đến mức vì một vài lời khó nghe mà bị bệnh.
Là do thân thể nàng không được tốt, nếu lo lắng bất an nghỉ ngơi không tốt sẽ dễ bị bệnh.
Trái lại là do Ngọc Lê nhắc đến hương vị quê hương, khơi gợi chuyện tiếc nuối nhất trong lòng nàng.
Nàng nhớ đến không biết người nhà còn sống không, nhất thời trong lòng buồn bã mới bị bệnh.
“Thanh Nguyệt, nhà của ngươi ở đâu?” Nàng nhìn về phía thị nữ của mình tận tâm tận lực chăm sóc mình mà hỏi.
Thanh Nguyệt lắc đầu: “Lúc nô tỳ năm tuổi đã bị người nhà bán cho bà buôn người, khi đó chưa đủ lớn đến nhớ chuyện xưa. Vì thế nô tỳ cũng không nhớ quê quán ở đâu, trong nhà còn có ai.”
Nghe vậy, Vân Kiều cảm động lây, khẽ vỗ tay Thanh Nguyệt đang chà lau thân thể cho mình, bày tỏ sự an ủi.
Nàng cũng không nói ra lời an ủi gì.
Thấy Vân Kiều không nói tiếp, Thanh Nguyệt cũng chỉ lo hầu hạ nàng, không nói gì nữa.
Trong lúc im lặng, Vân Kiều xuất thần nhìn qua màn cửa thấy mấy bồn hoa lan khắc hoa văn trăng sao, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết ta còn thân nhân gì nữa.”
“Cô nương có thể nhờ vương gia giúp người tìm người thân mà…” Thanh Nguyệt dùng khăn lụa khẽ lau mồ hôi trên trán nàng.
Vân Kiều lập tức thu tầm mắt lại, nhìn về phía Thanh Nguyệt như có điều suy nghĩ, Phó Dung Chương chịu giúp nàng tìm người thân sao?
“Nô tỳ chưa từng thấy qua vương gia lo lắng cho một cô nương nào như vậy. Lúc người mê man, đều là tự tay vương gia chườm lạnh hạ sốt cho người…”
Nghe vậy, Vân Kiều giật mình: “Thật sao?”
Đó không phải là mộng, mà đúng thật là Phó Dung Chương chăm sóc nàng?
Thanh Nguyệt không biết trong mơ hồ Vân Kiều cảm giác được Phó Dung Chương dốc lòng chăm sóc, tiếp tục nói: “Thật, vinh sủng người có được trong hậu trạch phủ Nhiếp chính vương này là lần đầu đó! Không bằng cô nương thừa dịp để vương gia giúp người tìm người thân, dựa vào sự sủng ái của vương gia với người cũng không phải việc khó.”
Sủng ái? Phó Dung Chương đối với nàng chỉ như đối với món đồ chơi yêu thích mà thôi.
Hắn muốn nàng.
Xích lỏa.
Trong lòng nàng biết rõ.
Hắn cũng sẽ không để ý tâm nguyện của nàng, không tới phiên nàng nói “Không”.
Lý do nàng hoảng sợ là vì không biết ngày nào Phó Dung Chương cưỡng ép muốn nàng, cũng vì không muốn vô duyên vô cớ làm đồ chơi của người khác.
Cũng may gần đây dường như Phó Dung Chương bề bộn nhiều việc, chỉ đưa nàng vào phủ, vô cùng hiếm xuất hiện trước mặt nàng.
Điều này khiến nàng cảm thấy rất may mắn, cũng làm cho nàng thả lỏng một hơi.
Hận không thể khiến Phó Dung Chương hoàn toàn quên đi nàng.
Không ngờ nàng bệnh hắn lại đến.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể giúp nàng sao?
Nhớ tới ánh mắt nóng bỏng mà làm người ta hoảng sợ của Phó Dung Chương, bỗng nhiên nàng lắc đầu.
Bảo nàng tự mình đưa mình đến cửa nàng không làm được.
Vẫn nên cách xa hắn một chút thôi.
Người thân dựa vào chính nàng tìm là được.
Nghĩ thế, nàng chậm rãi nằm xuống. Nàng phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mới là đúng đắn.
Thanh Nguyệt thấy nàng nằm ngủ thì dịch góc chăn cho nàng, sau đó tắt ánh nến trong phòng chỉ để lại hai ngọn nến vào ban đêm.
–
Một bên khác, Viên Ly dẫn theo người đi tiểu viện hẻo lánh nhất trong hậu viện, tất cả đám thị thiếp đều ở nơi đó.
Đi vào viện tử đã thấy một đám thị thiếp vây quanh Ngọc Lê, còn có người lấy lòng đưa chén trà nóng cho nàng ta, nghe giọng nói điệu đà vang lên: “Quả phụ kia là một con hồ ly quyến rũ vương gia nhưng lại ra vẻ thanh cao. Bản phu nhân phí hết tâm tư làm thức ăn, mà nàng ta còn không thèm nhìn một chút!”
Có người thấy Viên Ly dẫn người đi đến nhưng lại không nhắc nhở Ngọc Lê, trái lại móc mỉa nói: “Ngọc Lê, ngươi một tiếng bản phu nhân, ở đâu ra thế?”
Ngọc Lê trừng mắt nhìn thị thiếp kia, tức giận cười lên: “Tốt xấu gì ta cũng đã hầu hạ qua vương gia, còn ngươi thì sao? Có lẽ vương gia còn không biết ngươi có mấy con mắt, mấy cái miệng nữa!”
“Ồ? Ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi hầu hạ qua vương gia cái gì hả?” Viên Ly cong khóe môi nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngọc Lê.
“Tiện tỳ ngươi chính là cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng sao? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Viên Ly quát to một tiếng, giọng nói chói tai kéo cao lên, tiếng vọng trong viện u ám mang theo cảm giác âm trầm khó tả.
Không chỉ là Ngọc Lê mà những thị thiếp khác cũng bị dọa quỳ đầy đất.
Trong đó, Ngọc Lê là người hoảng sợ nhất. Bình thường nàng ta tự cao hơn người một bậc cũng chỉ là đắc chí trước mặt đám thị thiếp này, nào dám huênh hoang trước mặt Viên Ly.
Viên Ly là ai? Đây chính là người hầu tâm phúc trước mặt Nhiếp chính vương. Đêm đó, đừng nói nàng hầu hạ Nhiếp chính vương mà ngay cả vạt áo còn không thấy chứ đừng nói là người.
Bây giờ bị Viên Ly vạch trần lời nói dối như vậy, Ngọc Lê lập tức cảm thấy xấu hổ, cười xinh đẹp với Viên Ly: “Thì ra là Viên công công đại giá quang lâm, không biết công công đến đây là có chuyện gì?”
“Có thể có chuyện gì? Đương nhiên là đến…” Viên Ly ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Ngọc Lê, gằn từng chữ mà nói: “Lột da ngươi.”
Vừa dứt lời, một đám thị vệ đi đến ấn Ngọc Lê xuống, kéo về phía đình viện. Những thị vệ khác vội bày băng ghế, dây thừng, các loại dao…
Trong đó có các loại Liễu Diệp đao, Phá Phong đao, thân đao mảnh dài, mũi đao lạnh như sương giá. Đèn đá trong viện chập chờn ánh đèn chiếu rọi hiện ra ánh sáng âm trầm.
Mặc dù chưa thấy qua hình cụ nhưng cũng có thể đoán được những thứ này là gì. Ngọc Lê ý thức được Viên Ly cũng không nói đùa, thật sự muốn lột da nàng, nàng ta bị dọa hét lên: “Thả ta ra! Viên công công, tha mạng!”
“Tha mạng?” Viên Ly cười lạnh một tiếng, nếu người được sủng ái ở Lệ Hoa Uyển kia có chuyện gì thì người gặp họa chính là ông!
Suýt chút nữa ông đã bị nữ nhân này hại, sao có thể dễ dàng thả nàng ta được?
Bây giờ nghe lệnh Phó Dung Chương không cần giữ nàng ta lại chính là muốn xử tử.
Về phần kiểu chết nào thì Phó Dung Chương lại không nói gì, nghĩa là cũng không quan trọng lắm. Viên Ly ông muốn động thủ thế nào, động thủ làm sao, chỉ cần chết là được.
Mặc kệ Ngọc Lê kêu gào thế nào thì những thị vệ kia cũng không buông tay, bọn họ nhấn nàng ta lên hình cụ.
“Bản phu nhân là nữ nhân của vương gia, các ngươi không thể đối với ta như vậy! Thả ta ra! Buông ra!”
Ngọc Lê liều mạng giãy dụa, la to.
Nữ nhân gì? Viên Ly cảm thấy Ngọc Lê vô cùng buồn cười, chẳng qua nàng ta là người đầu tiên được đưa vào nên lúc trước ông có dẫn nàng ta tới cho chủ tử xem qua theo quy củ. Ai ngờ chủ tử không thèm nhìn một cái mà nàng ta thật sự nghĩ mình là người của vương gia sao?
Nàng ta đưa tin tức ra ngoài phủ bao nhiêu lần, nghĩ là thần không biết quỷ không hay sao? Cần phải biết, mỗi một tin tình báo của nàng ta đều bị Huyền Long Vệ chặn lại.
Nàng ta có thể nhảy nhót là vì Phó Dung Chương chưa từng đặt một con châu chấu này vào mắt, ngay cả xử trí cũng chẳng muốn làm.
Có thể sống đến hôm nay thì nên biết ơn, nhưng nàng ta vẫn cứ muốn tìm chết, đi trêu chọc người được sủng ở Lệ Hoa Uyển!
Viên Ly khom người bóp cắm, khẽ nói bên tai nàng ta: “Gái tốt không gả hai chồng, là ngươi nói sao?”
Vừa dứt lời, Ngọc Lê lập tức ngừng khóc và giãy dụa, không thể tin được nhìn về phía Viên Ly.
Là vì lý do này nên mới muốn xử trí nàng?
Cũng chỉ vì một câu nói này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...