-------------------------------------------
Hứa Thừa Yến đau đầu một trận, bất lực thở dài một tiếng, không ngờ Tiểu Trình lại không đáng tin như vậy.
"Yến Yến." Hạ Dương nhìn về phía Hứa Thừa Yến, trong mắt mang theo ý cười: "Ăn kem à."
Hứa Thừa Yến cũng từ bỏ giải thích, lười biếng tựa vào lưng ghế, thừa nhận: "Đúng vậy, em ăn đấy."
"Nói dối không phải thói quen tốt đâu." Hạ Dương khẽ thở dài.
"Dù sao cũng ăn xong rồi, bây giờ anh có nói cái này cũng vô dụng." Thái độ Hứa Thừa Yến thoải mái tự nhiên đối mắt với Hạ Dương, giống như tin chắc là Hạ Dương sẽ không làm gì mình cả.
Hạ Dương không nói gì, chỉ vươn tay ra kéo cậu lên khỏi ghế rồi đi lên lầu.
Tiểu Trình ở bên cạnh thấy vậy vội vàng chạy theo.
Nhưng vừa định vào phòng đã bị Hạ Dương chặn lại.
"Chú và anh Tiểu Yến có chút việc." Hạ Dương hơi cúi người xuống, xoa xoa đầu Tiểu Trình.
Tiểu Trình ngoan ngoãn gật đầu, lại hỏi: "Việc gì vậy ạ?"
"Anh Tiểu Yến của nhóc nói dối, phải bị trừng phạt."
Tiểu Trình nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn biết ý của chú Tiểu Dương là muốn trừng phạt anh Tiểu Yến làm cậu nhóc nhất thời hơi lo lắng, vội hỏi: "Chú trừng phạt thế nào vậy ạ? Anh Tiểu Yến có đau không?"
"Sẽ không đau đâu."
Tiểu Trình càng thêm mờ mịt, cái hiểu cái không nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài hành lang, không đi vào.
Hai người lớn vào trong phòng rồi cửa phòng bị đóng lại.
Tiểu Trình đành phải quay lại đường cũ xuống dưới lầu, rất nhanh đã quên mất chuyện trừng phạt của chú Tiểu Dương.
Mãi đến tận trưa ngày hôm sau, Tiểu Trình đang ăn trưa trong phòng ăn mới nhìn thấy anh Tiểu Yến của nhóc xuống lầu.
Nhưng anh Tiểu Yến hơi kỳ quái, cứ vừa đi vừa xoa xoa eo, có vẻ như thắt lưng bị đau.
Tiểu Trình lập tức nhớ tới chuyện trừng phạt ngày hôm qua, vội buông cái thìa xuống rồi chạy về phía cầu thang hỏi: "Anh Tiểu Yến bị làm sao vậy ạ?"
"Không có gì." Hứa Thừa Yến cười cười, nắm tay Tiểu Trình đi tới bàn ăn.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi vào trước bàn ăn.
Mà ngay khi Hứa Thừa Yến vừa ngồi xuống ghế lông mày đã lập tức nhíu lại, dường như ngồi không thoải mái lắm.
Hạ Dương cũng đến phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Hứa Thừa Yến, chú ý thấy vẻ mặt của cậu liền vươn tay qua xoa nhẹ eo cho cậu, thấp giọng hỏi: "Anh đi lấy cho em cái đệm lót nhé?"
Hứa Thừa Yến lập tức vỗ cái bốp lên mu bàn tay Hạ Dương, không nói lời nào, tựa hồ vẫn còn tức giận vì chuyện tối hôm qua.
Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng một bát cháo nóng ra đặt xuống trước mặt cậu: "Em ăn nhẹ chút gì đi."
Hứa Thừa Yến hoàn toàn không có trâm trạng, cúi đầu ăn cháo.
Tiểu Trình ngồi ở một bên không ngừng lén lút quan sát hai người, tầm mắt dừng trên cổ Hứa Thừa Yến liền phát hiện ra một chấm nhỏ màu đỏ, lập tức lên tiếng: "Anh Tiểu Yến bị muỗi đốt kìa."
"Hả?" Hứa Thừa Yến quay qua.
Tiểu Trình: "Đỏ cả lên rồi."
Hứa Thừa Yến không hiểu lắm, theo bản năng sờ sờ cổ mình.
Nhưng ngược lại Hạ Dương hiểu ngay lập tức, vội vàng vươn tay qua giúp Hứa Thừa Yến sửa sang lại cổ áo để che đi dấu hôn trên cổ, mặt không đổi sắc nói với Tiểu Trình: "Muỗi hơi nhiều."
Tiểu Trình gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm trưa.
Mãi đến khi Tiểu Trình ăn no xong rời đi, Hứa Thừa Yến mới thả cái muỗng xuống, quay sang nhìn Hạ Dương nhíu mày nói: "Anh để lại dấu à?"
"Sự cố nhỏ thôi." Hạ Dương không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Lúc "trừng phạt" ngày hôm qua, hắn nhất thời không khống chế được mà để lại dấu hôn trên cổ cậu.
Hứa Thừa Yến chau mày muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ than nhẹ một tiếng: "Thôi bỏ đi."
Hứa Thừa Yến cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lần sau anh đừng có để lại dấu trên cổ nữa, sẽ bị người khác nhìn thấy."
Hạ Dương chăm chú nhìn bên sườn mặt cậu, hỏi lại: "Vậy chỗ khác không ai nhìn thấy thì sao?"
Dứt lời, một bàn tay của Hạ Dương đã đặt sau lưng cậu cách một lớp vải sờ soạng, sau đó từ từ trượt xuống dọc theo sống lưng.
"Sau lưng có thể không?"
"Tùy anh." Hứa Thừa Yến tiếp tục ăn cháo.
Hạ Dương gật đầu, ngón tay sờ sau eo cậu xoa qua xoa lại: "Đợi chút nữa về phòng, anh sẽ để lại chút dấu vết."
Hứa Thừa Yến ngừng ăn cháo, nghiêng đầu qua liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Dương. Cả hai đã quá quen thuộc với nhau, chỉ cần một ánh mắt thôi là đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Về phòng" hay "Để lại chút dấu vết" gì đó, đều là ám chỉ việc lên giường.
Hứa Thừa Yến không khỏi thốt lên: "Không phải anh vừa mới làm ngày hôm qua à?"
"Đó là ngày hôm qua."
Nhưng Hứa Thừa Yến không có nhiều sức lực như vậy, tối hôm qua mới bị Hạ Dương lăn qua lăn lại cả một đêm, bây giờ mới vừa tỉnh chưa được bao lâu nên cũng không có tâm trạng gì, đành phải nói: "Anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, tiết chế chút đi."
"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, không muốn nghe đến đề tài tuổi tác này: "Em cũng sắp ba mươi rồi."
"Em còn chưa tới, anh đã tới rồi." Hứa Thừa Yến chậm rãi trêu chọc: "Đã ở ngưỡng ba mươi rồi, lỡ như thận hư thì phải làm sao đây?"
Hạ Dương không nói lời nào mà trực tiếp ngăn động tác đang ăn cháo của cậu lại, lấy cái muỗng trong tay cậu ra để sang một bên.
Hứa Thừa Yến: "Sao thế?"
"Đừng ăn nữa." Hạ Dương nhanh gọn ôm lấy eo cậu, bế người trở về phòng ngủ.
Hạ Dương tự mình chứng minh đàn ông hơn ba mươi tuổi không hề già chút nào, thể lực và tinh lực đều rất tốt.
Trong phòng truyền đến từng tiếng thở dốc đứt quãng.
"Hạ Dương..." Hứa Thừa Yến bị đè trên giường, đầu ngón tay túm chặt khăn trải giường dưới thân, cũng không còn đủ sức nói được một câu hoàn chỉnh mà chỉ có thể đứt quãng gọi tên Hạ Dương.
Lại bởi vì động tình, giọng nói Hứa Thừa Yến còn có chút khàn khàn.
Hạ Dương nghe thanh âm bên tai, cúi người xuống kề sát vào bên tai cậu thì thầm: "Có phải nên đổi xưng hô đi không?"
Hứa Thừa Yến tức giận đến bật cười một tiếng, ôm lấy bả vai Hạ Dương cố ý cắn một ngụm lên đó, lẩm bẩm: "Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của..."
"Đúng vậy." Hạ Dương thẳng thắn thừa nhận.
Hắn vốn dĩ là một doanh nhân, tận dụng tình thế là việc hắn am hiểu nhất.
Hạ Dương nắm lấy tay cậu ấn lên trên đỉnh đầu, tiếp tục dụ dỗ: "Đổi xưng hô đi."
Hứa Thừa Yến bị chọc giận, mặc kệ Hạ Dương làm gì vẫn nhất quyết không gọi.
Chiếc giường rung chuyển càng thêm kịch liệt.
Mãi một lúc lâu sau, động tĩnh trên giường mới dừng lại.
Hạ Dương thay đổi tư thế ôm cậu vào trong ngực, bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu giúp cậu thuận khí..
Hứa Thừa Yến vẫn còn đắm chìm trong cuộc ân ái lúc nãy chưa bình tĩnh lại, theo bản năng dụi dụi vào mặt Hạ Dương.
Hạ Dương đáp lại bằng một nụ hôn, sau đó đứng dậy định ôm cậu đến phòng tắm rửa sạch.
Nhưng Hứa Thừa Yến lại ăn vạ trên giường, kéo Hạ Dương trở lại giường: "Lát nữa rồi dọn sau."
Hạ Dương chỉ đành phải thỏa hiệp, nằm xuống bên cạnh xoa eo cho cậu.
Hứa Thừa Yến lười biếng híp mắt, đầu ngón tay sờ đến dấu cắn trên vai Hạ Dương nhẹ nhàng xoa xoa.
Hạ Dương còn đang suy nghĩ gì đó, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn kia rồi nói: "Về sau vẫn nên mang bao thôi."
Hứa Thừa Yến lúc này mới ngẩng đầu lên, lắc đầu phản bác: "Không cần, trước kia anh cũng có mang đâu."
"Không giống nhau." Hạ Dương thở dài.
Trước kia là hắn không tốt, chưa bao giờ suy xét những việc này, không thích mang bao, kỹ thuật rửa sạch cũng rất tệ.
Kết quả bây giờ là ngược lại.
"Đừng mang." Hứa Thừa Yến vẫn không chịu: "Dù sao em cũng không thể mang thai."
"Cho dù có không mang thai cũng phải dùng bao."
Hạ Dương bế cậu lên, đi về phía phòng tắm giúp cậu rửa sạch.
Trong bồn tắm, Hứa Thừa Yến dựa vào trong ngực Hạ Dương nhìn xuống đáy nước, Hạ Dương đã moi hết thứ đó ra làm cậu có chút tiếc nuối mà bật ra một câu: "Mấy đứa nhỏ bị sinh non rồi."
Hạ Dương tiếp tục rửa sạch, mãi đến khi chắc chắn đã sạch sẽ rồi mới dừng lại.
Hai người lăn lộn ở trong phòng lâu như vậy, lúc xuống dưới lầu thì cũng đã là chạng vạng.
Các khách mời đều đang lục tục rời đi, Tô Đường và Lâm Trì Tiêu cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Hứa Thừa Yến đi tới, hỏi: "Hai người không định ở lại thêm mấy ngày sao?"
"Không chơi nữa, phải về làm việc thôi." Tô Đường thở dài một tiếng: "Đợi khi nào hết bận rồi hẹn nhau tụ tập một bữa nhé."
"Được." Hứa Thừa Yến mỉm cười đồng ý.
Tô Đường và Lâm Trì Tiêu rời đi, Tiểu Trình cũng cùng đi luôn.
Giang Lâm và Viên Liệt thì ở lại thêm một hai ngày, sau đó hai người họ lại lên đường đi du lịch lần nữa.
Trang viên trở nên trống trải.
Nhưng thật ra Hứa Thừa Yến lại thích kiểu không gian yên tĩnh như vậy, cùng Hạ Dương ở trong trang viên trải qua thế giới hai người vui vẻ, bước vào cuộc sống nghỉ hưu trước thời hạn.
Cho đến khi một vị khách không mời mà đến làm phá vỡ sự yên bình này.
Quản gia đi tới trước phòng làm việc trên lầu, gõ gõ cửa.
Trong thư phòng, Hạ Dương đang ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc trên máy tính, Hứa Thừa Yến thì ôm Tiểu Ôn ngồi trên sô pha an tĩnh đọc sách.
"Cậu chủ." Quản gia lộ vẻ do dự, cầm điện thoại: "Điện thoại của Thẩm thiếu gia, cậu có muốn trả lời không?"
Hạ Dương theo bản năng nhìn về phía Hứa Thừa Yến hỏi: "Nhận không?"
Hứa Thừa Yến vẫn chưa phản ứng kịp, vuốt vuốt lỗ tai Tiểu Ôn hỏi lại: "Ai gọi tới?"
Hạ Dương: "Thẩm Tu Trúc."
Qua vài giây, Hứa Thừa Yến mới nhận ra: "Anh ta à..."
Đã lâu rồi không nghe thấy cái tên này, bây giờ đột nhiên nhắc tới làm cậu có loại cảm giác phảng phất như đã cách cả một thế hệ rồi vậy.
Hứa Thừa Yến vô thức vuốt ve đầu Tiểu Ôn, chân mày hơi nhíu lại.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn nói: "Anh bắt máy đi."
Quản gia đến chỗ Hạ Dương, đưa điện thoại trong tay qua.
Hạ Dương nhận điện thoại, nhấn xuống nút loa ngoài rồi hỏi: "Chuyện gì?"
"Đã lâu không gặp." Trong điện thoại truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng, giống như từ trước đến nay chưa từng thay đổi: "Nghe nói anh đã kết hôn, tân hôn vui vẻ."
"Ừm."
"Mãi sau em mới nghe được chuyện anh kết hôn, đáng tiếc không thể tham gia hôn lễ của anh được..."
Ở nơi xa xôi bên kia, Thẩm Tu Trúc cầm điện thoại ngồi trên giường bệnh trong viện điều dưỡng.
Trên thực tế thì hắn biết được chuyện hôn lễ ở trên hot search.
Viện điều dưỡng cấm internet, phải mấy ngày nay hắn mới có cơ hội lên mạng, sau đó thấy được video hôn lễ trên hot search.
Mặc dù đoạn video chỉ có vỏn vẹn một hai phút, nhưng vẫn có thể thấy được đám cưới hoành tráng như thế nào.
"Em còn tưởng rằng với quan hệ của chúng ta thì ít nhất cũng sẽ nhận được thiệp mời chứ..."
Hạ Dương: "Hôn lễ cũng không mời bao nhiêu người lắm."
Trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó giọng nam mới tiếp tục phát ra...
"Mấy tháng gần đây cơ thể em đã ổn định lắm rồi, có thể xuất viện." Thẩm Tu Trúc mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Em muốn trở về Nam Thành, có được không?"
Hạ Dương không trực tiếp trả lời, gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn.
Lúc trước sau khi hắn đưa Thẩm Tu Trúc đến viện điều dưỡng ở nước ngoài thì không còn để ý gì nữa.
"Em lớn lên ở Nam Thành...!Bây giờ sức khỏe đã tốt rồi nên em cũng muốn trở về." Thanh âm trong điện thoại rất yếu ớt.
Hạ Dương chỉ nói: "Cậu nên nghỉ ngơi đi."
Hạ Dương cúp điện thoại, đưa điện thoại lại cho quản gia, sau đó nhìn sang thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha hỏi: "Em có muốn cho cậu ta trở về không?"
"Nếu em nói không thì sao?" Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống.
Cậu không hào phóng như vậy.
Thực sự không muốn gặp lại tình địch cũ của mình, cũng không thể làm bạn với anh ta.
Hạ Dương đi tới, ngồi xuống sô pha nắm lấy tay cậu: "Vậy thì không cho."
"Chắc không?" Hứa Thừa Yến nhìn Hạ Dương: "Hai người trước kia có quan hệ rất tốt, là thanh mai trúc mã, còn là bạn bè thân thiết...!Anh bỏ được à?"
"Em là vợ của anh." Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay kia: "Anh đương nhiên phải theo vợ của mình rồi."
------------------------------------------------
Bánh cá: Hôm nay tui đau rồi, mai chắc không có chap đâu nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...