Quan Hệ Nhầm Lẫn


Trên đường trở về trường học, Phương Đường có chút mất hồn.Đào Thi Thi còn chạy đi mua mấy cây kem, trở về chia cho mọi người.Phương Đường nói cảm ơn, vô thức cắn vài miếng, muốn nói lại ngập ngừng nhìn cô, "Thi Thi...""Ừ?" Đào Thi Thi xé giấy gói ra, "Sao vậy? ”Phương Đường đang muốn hỏi, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm của Hạ Mặc Dương, "Này, Lục Nham, cậu nói cậu có người mình thích, ai vậy? Ở trong trường của chúng ta đấy à? Lớp của cậu sao? ”"Người cậu cũng biết." Thanh âm của Lục Nham nhàn nhạt."Mẹ kiếp? Tôi cũng biết á? "Hạ Mặc Dương kinh hãi, "Lớp chúng tôi?”Da đầu Phương Đường tê dại, xoay người kêu lên, "Lục Nham! ”Hạ Mặc Dương và Lục Nham đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, bao gồm cả Đào Thi Thi bên cạnh.Trong đầu Phương Đường cực kỳ hỗn loạn, thập phần sợ Lục Nham nói cho Hạ Mặc Dương biết, nhưng gọi tên anh xong, lại căn bản không biết nói cái gì, trừng mắt nhìn Lục Nham một hồi lâu mới nói, "Tôi, tôi có một vấn đề.


Muốn hỏi cậu.”Hạ Mặc Dương buồn bực hỏi, "Vấn đề gì vậy? Đừng xem thường người khác, em hỏi anh đi, nói không chừng anh cũng biết câu trả lời? ”Phương Đường quay đầu, không dám nhìn cậu nữa, "Anh sẽ không.

”Hạ Mặc Dương: "...!Mẹ kiếp.

”Lục Nham đi vài bước tới trước mặt Phương Đường, mặt mày đen nhánh nhìn cô, đáy mắt mơ hồ có thể nhìn ra một chút ý cười nhợt nhạt, "Vấn đề gì? ”"Thì..." Phương Đường nhìn Hạ Mặc Dương duỗi đầu muốn nghe lén, có chút nói lắp chỉ về một hướng, nói với Lục Nham, "Đi, qua bên kia nói.”"Mẹ kiếp, Đường Đường em đi về à?" Hạ Mặc Dương càng tò mò, "Rốt cuộc là vấn đề gì vậy? ”Đào Thi Thi nhìn lỗ tai đỏ bừng của Phương Đường, nói với Hạ Mặc Dương, "Hạ Mặc Dương, mình vừa vặn cũng có vấn đề về máy tính muốn hỏi cậu.


”"Được rồi, cái khác không nói, sửa máy tính thì mình rất hiểu." Hạ Mặc Dương lại biến thành bộ dáng kiêu ngạo không ai sánh bằng, nói, "Người khác cần tư vấn mình đều tính phí theo giờ, nếu cậu hỏi, mình sẽ miễn phí phục vụ cậu một lần.”Đào Thi Thi nhìn Phương Đường và Lục Nham hai người đi xa một chút, lúc này mới hỏi Hạ Mặc Dương, "Khi random access memory không lấy được file tài liệu, phải làm sao bây giờ?”Hạ Mặc Dương nâng má một bộ dáng tự hỏi, trầm ngâm hồi lâu, hỏi một câu, "Mềm đến mức...!Seth...!McHerry...!Cái đó có nghĩa là gì?”Đào Thi Thi: "...""Nếu cậu cảm thấy hứng thú với máy tính, có thể đi chọn mấy quyển sách về máy tính để xem một chút." Cô nhìn đồng hồ đeo tay, còn có chút thời gian để tự học buổi tối, "Đi, mình dẫn cậu đến thư viện chọn cho cậu mấy quyển.”Hạ Mặc Dương vội vàng đuổi theo, "Mình rất hứng thú, chỉ là sợ học lâu, đến cuối cùng cái gì cũng không làm được, lãng phí thời gian vô ích.”"Cậu chỉ cần có hứng thú, hơn nữa có nghị lực, luôn luôn kiên trì, trả giá và kết quả đạt được sẽ tỷ lệ thuận." Đào Thi Thi nhớ tới bộ dáng cậu ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, nhịn không được nói, "Chẳng lẽ sau này cậu muốn ở trong một tiệm net nho nhỏ, làm quản lý mạng sao? ”"Không muốn." Sắc mặt Hạ Mặc Dương cũng nghiêm túc, "Mình biết rồi, mình sẽ học, sau này mình muốn cho Đường Đường một cuộc sống tốt đẹp hơn, mình khẳng định không thể làm quản lý mạng.


”"Hạ Mặc Dương." Đào Thi Thi nhíu mày, "Cuộc sống của cậu không thể áp đặt cho mình nhiều lý do và lý do không thể thuộc về người khác như vậy, đó là vì tương lai tốt đẹp hơn của cậu mà phấn đấu, không phải vì Phương Đường, cô ấy không cần cậu vì cô ấy mà cố gắng như vậy, cậu phải cố gắng phấn đấu cho chính bản thân mình.”"Giống như mình và Lục Nham, bọn mình cố gắng học tập, đều là vì nghênh đón bản thân tốt hơn, cùng tương lai cuộc sống tốt đẹp hơn, không phải vì bất cứ ai cả."Hạ Mặc Dương lần đầu tiên nghe thấy những lời này, cậu theo bản năng muốn phản bác, lại tìm không ra lý do phản bác.Đào Thi Thi đã xoay người rời đi, chỉ có âm thanh truyền đến, "Cách buổi tối tự học còn hai mươi phút, chúng ta nhanh chóng đến thư viện.”"À." Cậu như kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ngốc nghếch đi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận